Hai hôm nay Đông Mạch chỉ ở trong nhà làm vỏ chăn mền và khăn trải giường, gia đình và mấy người hàng xóm cũng xúm lại giúp đỡ vài đường kim mũi chỉ, đây là phong tục xưa nay trong thôn.
Lúc mọi người đến hỗ trợ, khó tránh khỏi thăm hỏi này kia, nào là đối tượng của con mua quần áo gì cho con, mà lúc này cô dâu mới sẽ lấy ra quần áo của mình cho mọi người xem. Đông Mạch hiển nhiên cũng mang quần áo cho mọi người xem, áo khoác rồi áo lông, còn có đồng hồ, nhưng búp bê Tây Dương thì cô lại cẩn thận cất lại.
Cô sợ mang ra lại để cho mấy đứa nhóc tay bẩn chạm vào, hoặc là đứa nào đó khóc lóc đòi hỏi, cô – một người sắp gả chồng đến nơi rồi, cũng chẳng thể nào mở miệng ra bảo: cái này cô cũng rất thích, không thể cho con được. Lời từ chối này nói thế nào cũng thấy xấu hổ, vì thế để tránh những phiền toái không cần thiết, cô liền không mang ra cho mọi người xem.
Mấy nàng dâu trẻ tuổi trong thôn nhìn áo khoác của cô mà hâm mộ rồi tán thưởng không thôi, lại khen đồng hồ của cô thật tốt, cảm thấy đối tượng này của cô rất hào phóng. “Tôn Hồng Hà quả thật là nói ngoa, nói đối tượng của cô ta đối xử với cô ta rất tốt, nhưng mà mớ quần áo kia... so ra hơn cô hai món, nhưng không đẹp bằng cái này của cô, cái này cô mặc vào lại có phong cách phương Tây, hệt như người trong thành đến, còn có đồng hồ, thật ra không mua cũng được, nhưng mà người ta lại mua cho cô nha.”
Mà nói tiếp cũng thấy buồn cười. Một người thôn Đông Quách, một người thôn Tây Quách, ấy vậy mà cùng lúc gả sang thôn Tùng Sơn, mà hai người lại vừa lúc thay đổi con rể, làm thế nào cũng bị người ta nói nói vào so sánh.
Nhưng mà Đông Mạch đối với chuyện này rất bình tĩnh, dù sao thì so tới so lui, co một số việc tốt hơn so với trước đây, một số tuy không so sánh được, nhưng nhìn tới lui cũng chẳng có chuyện gì.
Cho nên hiện tại mọi người khen cô, cô cũng chỉ cười cười cho qua, chẳng nói cái gì.
Mà chốc lát lại có một cô gái nói đến chuyện bụng của Tôn Hồng Hà, nói cô ta gần đây đã nôn nghén rồi, chỉ sợ đã mang thai hơn hai hàng: “Thật ra mọi người ai cũng chế cười cô ta, vì muốn gả cho Lâm Vinh Đường kia, ngay cả chuyện này cũng có thể làm ra được, thật là không biết xấu hổ mà!”
Đông Mạch cũng chỉ nghe một chút, chứ không nói gì.
Người khác đều chờ Đông Mạch hùa theo mọi người để chê cười Tôn Hồng Hà, nhưng sau một lúc không thấy cô nói gì, nên cũng thôi không nhắc đến chuyện này nữa.
Hôm nay cô thêu bao gối, bởi vì thiếu chỉ hợp màu, nên cô mới đến tiệm tạp hóa trong thôn, nhưng mà màu sắc của chỉ trong tiệm tạp hóa lại không tốt lắm, thế nên cô dứt khoát đạp xe lên công xã nhân dân.
Tới công xã nhân dân rồi, nhìn thấy người đến kẻ đi bên kia, cô vậy mà có chút hoài niệm. Cô nghĩ, chờ mình kết hôn rồi, chắc là cũng chẳng nhàn rỗi gì, có lẽ lúc đó cô và Thẩm Liệt sẽ tìm cái gì mua bán kinh doanh một chút, nhưng mà cô lại nghĩ đến, hiện tại hẳn là Thẩm Liệt cũng rất bận nhỉ, đến lúc đó nói không chừng anh còn nhờ mình giúp đỡ? Mấy ngày nay, Thẩm Liệt có qua thăm cô một lần, lấy áo khoác, lại thuận tiện nói, anh gần đây ngoại trừ chuẩn bị hôn lễ, còn đem mở lông dê từ Nội Mông về thôn, mời người trong thôn đến nhặt lông dê, không ngừng đẩy nhanh tốc độ, chỉ mong trước khi kết hôn sẽ xử lý xong mớ lông dê này.
Đông Mạch đương nhiên cũng đoán được, anh đang kiếm tiền cho hôn lễ, nhớ tới chuyện anh mua đồng hồ cho mình, cái đồng hồ đó cũng cả trăm đồng chứ ít gì, nghĩ đến đây cô không khỏi cảm thấy đau lòng, thế nên cô mới khuyên anh cẩn thận một chút, ý tử chính là anh nên tiết kiệm lại một chút là được.
Thẩm Liệt lại cười cười bảo cô không cần lo lắng chuyện này, anh bảo trong lòng anh hiểu rõ.
Đông Mạch cũng không hỏi nữa.
Thẩm Liệt thật sự rất tốt, cô có thể cảm giác được, anh đang tận lực hy vọng chuyện kết hôn này sẽ không khiến cô thiệt thòi, anh đang muốn cho cô một cái hôn thể thật vẻ vang, thế nên chuyện gì anh cũng muốn làm cho thật chu toàn.
Mà bản thân cô rõ ràng đã gả lần thứ hai, theo phong tục, anh hẳn là không cần làm như vậy, thế nhưng anh vẫn cố hết sức mà làm.
Thẩm Liệt thấy bộ dáng đau lòng của cô, bèn an ủi cô, nói trong lòng anh hiểu rõ.
Sau đó anh lại nói với cô tính toán trong lòng của mình, anh nói sau khi làm xong mớ lông dê này, lại dành tiền kết hôn, kết hôn xong anh muốn đến công quỹ của xã vay mượn một ít tiền, lắp một ít máy chải sợi thô, sau đó anh sẽ đến Nội Mông nhập lông dê, tự mình làm. Đương nhiên tạm thời thì nó chỉ là tính toán trong lòng mà thôi, anh cũng đang đợi tin tức cho vay của công quỹ xã.
Thật ra Đông Mạch cũng không quá lo lắng cuộc sống sau này của mình lắm, cô nghĩ chỉ cần hai người cùng nhau nỗ lực thì cuộc sống sau này nhất định sẽ tốt lên.
Sau khi mua chỉ ở chợ xong, cô lại thuận tay mua mấy cây mía đường, Mãn Mãn khá thích ăn cái này.
Ngày đó Mãn Mãn nhìn thấy búp bê Tây Dương của cô, rõ ràng là rất thích, hôm sau Tạ Hồng Ni còn vô ý cố tình mà nói tiếp, nói cái gì mà con búp bê Tây Dương kia thật đẹp, tối qua Mãn Mãn về còn nằm mơ, miệng không ngừng nhắc đến nó, Đông Mạch chỉ làm bộ như nghe không hiểu.
Mấy chuyện râu ria khác cô có thể cho, nhưng con búp bê Tây Dương này, cô không muốn. Cô thích búp bê Tây Dương, thích chính là thích, lớn hay nhỏ cũng chẳng liên quan, huống chi con búp bê đó là do Thẩm Liệt ném vòng giành về cho cô, cô đương nhiên sẽ không cho bất cứ ai.
Nhưng mà cô cũng nên mua vài thứ, xem như dỗ dành nhóc con vui vẻ.
Cô mua xong, vừa xoay người liền thấy có một người quen thuộc đang đứng đó nhìn mình. Cô hờ hững thu hồ tầm mắt, đạp xe chuẩn bị rời đi.
Cô và Lâm Vinh Đường, tuy đã từng là vợ chồng, nhưng mà hiện tại lại chỉ là xa lạ. Lâm Vinh Đường thấy cô muốn đi, mới bước lên một bước, cầm lấy tay lái của cô. Đông Mạch nhíu mày: “Buông ra.”
Lâm Vinh Đường: “Đông Mạch, em đừng bực, anh chỉ muốn nói với em hai ba câu thôi.”
Đông Mạch giương mắt nhìn anh ta: “Nghe nói anh sắp kết hôn đến nơi rồi? Nếu anh không muốn đem theo bộ mặt còn in dấu tay đi kết hôn thì mong anh tránh ra, tính tình tôi thế nào, anh hẳn cũng biết, tôi điên lên rồi thì ai tôi cũng không nhận.
Lâm Vinh Đường chỉ cười cười: “Nếu em thật sự khiển anh không thể kết hôn được, anh rất vui mừng, đến lúc đó anh sẽ nói là vợ trước vẫn còn tức giận, không cho anh kết hôn.”
Đông Mạch buồn cười: “Mặt anh cũng dày quá nhỉ!”
Ý cười của Lâm Vinh Đường biến mất, anh ta nhìn Đông Mạch: “Anh không biết xấu hổ thì sau, vì em, mặt mũi anh cũng không cần, muốn anh làm thế nào cũng được.”
Mấy câu này thật sự khiến Đông Mạch buồn nôn vô cùng: “Anh rốt cuộc muốn làm gì, anh phải kết hôn, tôi cũng phải kết hôn, tôi không quen biết anh, cầu xin anh cũng xem như không quen biết thôi có được không?”
Lâm Vinh Đường nhìn Đông Mạch vô cùng chăm chú, trong đôi mắt trắng đen rõ rệt hiện lên vẻ do dự bất đắc dĩ, anh ta liềm liễm môi: “Đông Mạch, em nghe anh nói hai câu, nói xong rồi, em muốn đi anh cũng sẽ không dây dưa với em nữa.”
Đông Mạch muốn tránh thoát khỏi anh ta, nhưng Lâm Vinh Đường tốt xấu gì cũng là đàn ông, cô tránh thế nào cũng không tránh được, mà xung quanh chỉ toàn là người đi chợ, trước mặt mọi người mà quậy phá lên thì cũng không tốt lắm.
“Anh nói, nói xong hai câu này, nhanh cút đi cho tôi.”
Lâm Vinh Đường nói: “Đông Mạch, chuyện ngày đó anh nói với Lục Tĩnh An, cũng khiến cho em và đối tượng của em khó chịu, sau này anh cũng rất hối hận, chuyện này, thật sự xin lỗi em.”
Đông Mạch hờ hững.
Lâm Vinh Đường: “Anh nghĩ mình sẽ đổi xử thật tốt với em cả một đời, anh chỉ muốn nói với em một chuyện, việc Tôn Hồng Hà mang thai cũng là việc mà anh không thể nào ngờ được, anh vốn dĩ định sau khi ly hôn sẽ không kết hôn nữa, đời này sẽ không bao giờ kết hôn nữa, cứ vậy giữ mình vì em.”
Vẻ mặt Đông Mạch vô cùng ghét bỏ.
Trong mắt Lâm Vinh Đường lại hiện lên vẻ ưu thương: “Bất luận là anh lấy ai, trong lòng anh chỉ có em, anh thật sự yêu em. Cả một đời này của anh chỉ có mình em, anh không có kinh nghiệm, cũng không biết nên đối xử với em thế nào mới tốt, cho nên mới khiến em đau lòng, em đừng hận anh, có một số việc, có lẽ là anh làm sai, nhưng những chuyện đó cũng chỉ là vì muốn em ở cạnh anh cả đời.”
Đông Mạch: “Anh nói xong rồi à?”
Lâm Vinh Đường thả tay buông xe đạp của Đông Mạch ra, lùi về sau một bước: “Anh nói xong rồi.”
Anh ta yên lặng nhìn cô, bây giờ anh ta mới chợt phát hiện ra Đông Mạch hiện tại vẫn còn nét ngây ngô như thiếu nữ thuở nào, đây là một Đông Mạch chưa từng bị người ta chạm qua, là Đông Mạch đã từng vô cùng quen thuộc với anh ta.
Thế nhưng cô sắp gả cho Thẩm Liệt rồi, cô sẽ bị Thẩm Liệt hủy đi trong sạch, sau này rồi sẽ thay đổi.
Đông Mạch: “Vậy thì anh tránh xa tôi một chút.”
Nói xong, Đông Mạch đẩy xe đạp, nhanh chóng chạy đi, tựa như đang tránh một đoàn ôn dich.
Lâm Vinh Đường cảm giác được sự ghét bỏ của cô, chua xót cười cười, anh ta chỉ đứng thẳng ở đó, nhìn theo bóng cô đang rời đi.
Anh ta nghĩ, tình yêu này của anh ta, thứ mà bản thân anh ta từng tham luyến, Đông Mạch của anh ta, giờ lại cách anh ta ngày càng xa.
Một đời này, mãi không có được.
Thẩm Liệt nhanh chóng đẩy nhanh tốc độ, rốt cuộc trước khi hôn lễ diễn ra sáu ngày, số lông dê kia của Thẩm Liệt cũng được xử lý sạch sẽ, cũng đã vận chuyển đến thôn Lộ Gia, anh kiếm được một số tiền, mà không ít phụ nữ và người già trong thôn cũng kiếm được tiền.
Thời buổi này, phụ nữ chỉ ở trong nhà trông con nấu cơm, sao có thể ra cửa, bây giờ chỉ cần ngồi ở trước cửa nhà thôi cũng có thể nhận tám mao, hơn nữa thời gian tùy ý, có thời gian thì làm nhiều, không có thời gian thì làm ít đi một chút, loại chuyện tốt thế này biết tìm đâu ra.
Mọi người đều cảm kích Thẩm Liệt, cũng nghĩ đến chuyện về sau đi theo Thẩm Liệt kiếm tiền.
Bởi vì chuyện này, thế nên khi Thẩm Liệt muốn làm hôn lễ, mọi người đương nhiên đều tụ lại giúp đỡ, rất nhanh đã thu nhập mấy thứ trong nhà, đặt vật cần trang trí đúng chỗ, mấy người có tuổi đức cao vọng trọng trong thôn còn tỏ ý muốn làm chủ hôn cho anh, đến nỗi mấy chi tiết nhỏ lúc kết hôn, mọi người đều thương lượng giúp anh sắp xếp thật tốt. Thẩm Liệt cảm kích, cảm kích rất nhiều, cũng nói chuyện quá khứ của Đông Mạch: “Cô ấy không thích nói nhiều, dễ nghĩ linh tinh lắm.”
Mọi người đương nhiên hiểu, đều vội vàng đáp lời: “Chuyện này cũng không có gì, sau này cô ấy là vợ cậu, bọn tôi đương nhiên không thể nói bậy.”
Lúc này Thẩm Liệt mới yên tâm, trong nhà đã sắp xếp thỏa đáng, anh lại dẫn theo hai người có thể diện nhất thôn, cả đám người đi qua thôn Đông Quách thương lượng chi tiết cụ thể về chuyện hôn lễ.
Đến trước khi kết hôn một ngày, những chuyện cần thương lượng cũng đã bàn xong xuôi, Thẩm Liệt dẫn Đông Mạch đi Cục dân chính ký giấy kết hôn, hai người đều không phải lần đầu lãnh chứng, thế nên cả hai cũng xem như quen của quen nẻo, nhưng mà sau khi lãnh chứng xong, cả hai đều cảm thấy mới mẻ, trên giấy kết hôn viết “Cần kiệm tiết kiệm, phải kế hoạch hóa gia đình”, phía trên hai lá cờ đỏ là đường sắt xe lửa với tháp gì đó, ở giữa lại viết mấy chữ tinh linh như Thẩm Liệt và Giang Đông Mạch tự nguyện kết hôn các thứ.
Đông Mạch nhịn không được lại liếc mắt nhìn, nhìn tên hai người đặt song song cạnh nhau, cái loại cảm giác này thật sự khó tả.
Thẩm Liệt cầm giấy kết hôn khua tới khua lui: “Trước kia anh cũng không biết hóa ra ở bìa trái in hình hoa mẫu đơn”
Đông Mạch bật cười: “Anh cũng đâu phải chưa từng kết hôn đâu, sao lại không biết!”
Thẩm Liệt nói: “Thật sự là anh không nhớ, lúc ấy kết hôn hình như là trời đã nhá nhem rồi mới đi lãnh giấy, ngày hôm sau lại vội muốn chết, làm gì có thời gian mà nhìn giấy kết hôn, chẳng mấy chốc lại ly hôn rồi.”
Đông Mạch nhớ đến chuyện kết hôn lần trước của anh, cũng cảm thấy thật buồn cười: “Yên tâm đi, lần này hẳn là không đến nổi vừa sang ngày mới đã ly hôn.
Thẩm Liệt bất đắc dĩ nhíu mày, nhịn không được mà nắm lấy tay cô: “Nói cái gì vậy, chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau cả đời, làm sao có thể ly hôn được!”
Đông Mạch mấp máy môi cười.
Từ sau hôm đến Lăng Thành mua quần áo, hai người chưa từng có thời gian đơn độc gặp mặt nhau, dù có gặp nhau thì cũng có người nhà ở đó, mọi người đều đang bàn bạc chuyện hôn sự, chuyện gì cũng gõ trống khua chiêng vô cùng vội vàng, hôm nay là ngày đầu tiên có thời gian đơn độc nói chuyện với nhau.
Thẩm Liệt cẩn thận cất giấy hôn thú đi, sau đó anh nắm lấy tay cô, đi tới bên cạnh, nơi có một dãy nhà, bên cạnh có một góc nhà.
Anh nhìn bốn phía, thấy không có ai, vội vàng kéo cô đi vào.
Đông Mạch bị anh dọa sợ, thầm nghĩ người này sao lại giống như sói đói tám năm muốn nuốt cô vào bụng thể này, cô theo bản năng muốn đẩy anh ra.
Thế nhưng Thẩm Liệt lại cường ngạnh ôm chặt lấy cô, gắt gao giam cầm cô ở trong ngực.
“Anh làm gì vậy?” Đông Mạch mơ hồ cảm giác được, có chút hoảng hốt, cũng có chút thẹn thùng.
“Dù sao thì ngày mai chúng ta phải làm việc khác, hiện tại cũng nhận giấy rồi, là vợ chồng hợp pháp rồi, không được mắng anh lưu manh đâu.”
Anh nhìn cô, ánh mắt vô cùng nóng bỏng.
“Anh...” Đông Mạch bị anh nhìn đến mức túng quẫn, theo bản năng quay mặt đi.
Thẩm Liệt dùng một tay ôm lấy cô, sau đó liền cúi đầu, cả người đè lên hôn cô.
Anh hệt như là nghẹn khuất lâu lắm rồi, không có chút kết cầu nào mà hôn cô, thậm chí còn muốn cạy mở môi cô, hôn vào bên trong.
Đông Mạch cơ hồ là không thở nổi nữa, cảm giác được trong túi quần của anh có cái gì đó cộm vào người, nên cô chỉ có thể xoay người tránh đi.
Thẩm Liệt kề cằm của mình lên trên đôi má mềm mại của cô, ngửi mùi hương quanh quẩn ẩn ẩn của cô, nói lẩm bẩm: “Đoạn thời gian này thật sự là hành hạ anh sắp chết rồi, mỗi ngày anh đều nhớ em.”
Nếu trước kia ở Lăng Thành không hôn một chút, chưa từng nếm được tư vị ấy, thì anh làm sao có thể ngày nhớ đêm mong, đặc biệt là buổi sáng đến nhà cô, thấy cô, thế nhưng muốn nói chuyện riêng một câu cũng không được, khiến anh nghẹn đến mức khó chịu cả người, cảm giác mình sắp bốc cháy đến nơi.
Hiện tại cuối cùng cũng lãnh chứng rồi, nghĩ đến lúc này ngày mai, cô là cô dâu cưới vào cửa của anh rồi, trong lòng anh càng khó có thể cứu vớt, hận không lập tức chạy đến ngày mai.
Đông Mạch bị anh ôm như vậy, tim đập nhanh đến mức sắp nhảy ra ngoài, sau lưng mềm nhũn, lại cảm thấy có chút sợ, dù sao cũng đang ở trên đường lớn.
Thẩm Liệt nâng mặt cô lên, cúi đầu nhìn cô, thấy môi cô ướt át ảnh nước, đôi mắt phủ một tầng nước vô tội nhìn cô, cô thậm chí có chút mờ mịt, tựa như không biết làm sao.
Bộ dạng thế này thật sự là quá động lòng người, khiến người ta hận không thể nghiền cô thành từng mảnh, nuốt vào trong bụng.
Anh áp trán của mình lên trán cô, nhỏ giọng hỏi: “Sợ anh thế à?”
Giọng của anh thâm trầm lại mang theo sự ôn nhu ấm áp, hệt như nhung lụa mùa đông khảm vào trong lòng người, khiến cô nhịn không được mà rung động.
Cô cúi đầu, cắn môi không dám nhìn anh, theo bản năng muốn đẩy anh ra.
Anh lại nắm bả vai cô, không cho cô chạy trốn: “Đông Mạch?”
Đông Mạch nhìn xung quanh, xác nhận là không có ai, nhưng mà cô vẫn có chút sợ, chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Đừng náo loạn, chúng ta, chúng ta nhanh về nhà đi.”
Thật ra Thẩm Liệt không bỏ được, anh sống một ngày lại hệt như một năm, nghĩ đến buổi tối ngày mai cô sẽ trở thành cô dâu của mình, anh thật sự không có cách nào khắc chế.
Nhưng mà dù không thể nhẫn nhịn thì cũng phải nhịn mà thôi.
Vợ chồng hợp pháo, nhưng mà vẫn chưa đi đền của cuối.
Hai mắt anh hệt như phát hỏa, cuối cùng chỉ có thể nuốt nước bọt: “Chúng ta từ từ trở về, thong thả nói chuyện một chút rồi mới về, có được không?”
Đông Mạch gật đầu: “Vâng.”
Thẩm Liệt lập tức nắm tay cô đi về phía trước, thật ra anh cũng chẳng biết sẽ nói cái gì, nhưng mà có thể nắm tay như thế này, cảm giác vẫn rất tốt, hệt như đang ăn kẹo bông gòn, cảm giác yêu thích ấy quanh quẩn cả người, ngay cả trong không khí cũng có vị ngọt của mạch nha.
Trên đường cũng lát đất vài người qua lại, nhìn thấy bọn họ nắm tay thân mật như vậy, đều có chút tò mò nhìn qua.
Thẩm Liệt “khử” một tiếng, nghiêm túc nói với mọi người: “Bọn tôi vừa mới lãnh chứng.” Người qua đường sửng sốt một chút, sau đó lại xấu hổ gật đầu, sau đó nhanh chóng chạy đi.
Đông Mạch cũng sửng sốt, lúc sau ngẫm lại, cảm thấy thật buồn cười, bắt đầu nghẹn lại, cuối cùng cô không nhịn được mà bật cười ra tiếng.
Anh sao lại ngu ngốc như vậy, vậy mà còn giải thích với người qua đường bọn họ vừa lãnh chứng xong!
Thẩm Liệt thấy cô cười, ngẫm lại cũng thấy mình thật sự có chút ngốc: “Ai bảo anh ta nhìn chúng ta như vậy, bây giờ chúng ta đang là vợ chồng hợp pháp cơ mà.”
Thẩm Liệt có chút chật vật nhìn cô: “Em đừng cười nữa.”
Đông Mạch đắc ý nhướng mày: “Em cứ cười đó!”
Thẩm Liệt nghiêng đầu nhìn cô, thấy cô nghịch ngợm hệt như cô nhóc mới lớn, anh nhìn cô vậy mà thích không chịu được.
Trước kia lúc cô đi theo Lâm Vinh Đường, cô là một người trầm mặc an tĩnh, ngoan ngoãn hiểu chuyện quá mức khiến người ta đau lòng không thôi, hiện tại cô càng ngày càng cởi mở hơn.
Đang đi thì thấy ở bên kia có người đang bán kẹo bông gòn, Thẩm Liệt bật cười: “Để chúc mừng chúng ta nhận giấy kết hôn, anh mời em ăn kẹo bông gòn.”
Đông Mạch nói: “Chỉ có con nít mới ăn kẹo bông gòn!”
Thẩm Liệt: “Vậy thì em cứ tự xem mình là con nít đi.”
Nói xong, anh liền đi mua.
Đông Mạch cũng không thể nói là muốn ăn, nhưng mà anh đã muốn mua, cô bèn cảm thấy kẹo bông gòn này cũng khá tốt, ngọt thơm, trong lòng cô cũng thật thích.
Lúc hai tay anh đút vào trong túi quần, Đông Mạch nhớ đến, thuận miệng nói: “Trong túi anh có ái gì vậy nha, lúc nãy cắn vào người em.”
Thẩm Liệt nghe cô nói xong, quay đầu lại, mày rẫm khẽ nhúc nhích, có hơi ngoài ý muốn nhìn cô.
Đông Mạch mờ mịt: “Làm sao vậy?”
Đông Mạch cười rộ lên.
Ánh mắt của Thẩm Liệt vô cùng nóng bỏng.
Đông Mạch lại cảm thấy nghi hoặc.
Thẩm Liệt mím mỗi, trầm mặc một lúc, sau đó bất đắc dĩ mà cười khẽ: “Đông Mạch, đừng có đùa anh.”
Trên đường trở về, hiến khi có dịp Thẩm Liệt không nói gì, thậm chí anh giống như còn cố ý tránh né ánh mắt của Đông Mạch, chuyện này khiến cô từ trên gương mặt dương cương mười phần của anh nhìn ra một chút cảm xúc tựa như ngượng ngùng.
Đông Mạch có chút nghi hoặc, trong túi quần của anh giấu cái gì sao? Chẳng lẽ là quà gì muốn đưa cho mình, kết quả lại không cẩn thận bị mình nói toạc ra?
Loại nghi hoặc này cứ tồn tại không thôi, mãi cho đến khi cô nằm trên giường đất, vẫn không nghĩ ra được, cô cứ có cảm giác bên trong túi quần có anh cất cái gì đó cô không rõ được.
Cho nên, rốt cuộc là cái gì?
Đông Mạch nghĩ không ra, cũng không quá rõ ràng, cô cứ mang theo mối nghi hoặc canh cánh không thôi mà ngủ mất.