Vợ của anh yêu kiều mềm mại gọi tên anh, nói chúng ta thử thêm lần nữa có được không. Làm sao mà không được cơ chứ.
Anh tham luyến thân mật với cô, chỉ sợ cô chịu không nổi, cũng sợ cô hoảng sợ, mới cố tình áp chế bản thân
Giờ cô đã nói như thế, anh còn cố kỵ gì nữa.
Đêm nay, một lần lại thêm một lần, không hề ngừng nghỉ, lúc này Đông Mạch mới biết được lần vừa bắt đầu đó, anh đã cố gắng khắc chế bản thân mình thế nào mới có thể ôn nhu với mình như vậy.
Lúc sau Đông Mạch không thể chịu được nữa mà bật khóc, cô khóc đến mức lạc giọng, chỉ có thể rấm rứt cầu xin anh tha cho mình, nhưng Thẩm Liệt bây giờ đã bị khiêu khích đến tận cùng, làm sao tha cho cô được, tiếng anh thở dốc phảng phất bên tai cô, hơi nóng chạm lên vành má, từng lời từng lời nói, thật sự khiến người ta mặt đỏ tim run.
Những lời nói ấy thậm chí có chút thô tục, Đông Mạch vừa nghe thấy liền cảm giác xấu hổ cả người, nhưng càng xấu hổ thì hồng thuỷ lại ngày càng kích động trào dâng. Anh làm một lần rồi lại một lần nữa, thân thể cường tráng không biết mỏi miệt, anh thật sự tham luyến cô, còn cô chỉ có thể khóc chít chít xin tha, thật sự là hối hận muốn chết, sớm biết vậy cô đã không chọc anh rồi.
Mãi cho đến khi gà gáy sớm thì cô mới bị anh ôm vào lòng, nặng nề đi vào giấc ngủ. Xưa nay Đông Mạch vẫn luôn dậy rất sớm, vậy mà hôm nay cô chẳng tài nào mở mắt nổi, chờ đến khi cô tỉnh dậy, bên ngoài đã sáng bừng, bức màn trước cửa có màu đỏ, ánh nắng chiếu qua nó xuyên vào bên trong khiến xung quanh đều rám màu đỏ nhạt. Trên giường đất chỉ còn mình cô đắp chăn nằm đấy.
Cô nhớ tới chuyện tối hôm qua, có chút hoảng hốt, trong lòng lại có một niềm vui không dám tin tưởng.
Sau khi trải qua chuyện như vậy, cả người vừa đau vừa mệt, nhưng cũng chính vì vậy mà cô mới biết rõ, thì ra chuyện trai gái là thế này, giữa mấy nàng dâu trong thôn này cũng thường hay nói mấy lời ám muội không rõ nghĩa, hoá trong lòng các cô đều hiểu, đôi lúc ngẫu nhiên các cô ấy cũng nói trắng ra, thế nhưng cô không hiểu, giờ thì cuối cùng cũng hiểu rồi.
Lúc này cô mới biết, tuy rằng trước kia mình từng gả cho người ta, lại chẳng hề trải qua những chuyện này, những thứ mà vợ người khác đều biết đều hiểu, thì cô lại chỉ như kẻ dự thính, nghe loáng thoáng lại chẳng biết tỉ mỉ, coi chỉ cho rằng mình với Lâm Vinh Đường rất bình thường.
Nhưng mà không phải như thế.
Lâm Vinh Đường vẫn luôn lừa gạt cô.
Đông Mạch nhớ tới lúc mình và Lâm Vinh Đường đi nhận giấy kết hôn, Lâm Vinh Đường từng cố ý nhắc đến chuyện này, nhưng lúc ấy cô quá xấu hổ, không dám nói nhiều, mà Lâm Vinh Đường lại nói hai người đã là vợ chồng, thế nên cô chỉ có thể nói lại những lời mà mẹ nói với cô, Đông Mạch cũng chẳng nhớ rõ cụ thể mình đã nói cái gì, nhưng hẳn là Lâm Vinh Đường đang thử khả năng lý giải của cô trong chuyện này, sau này anh ta cũng dựa theo sự hiểu lầm của mình mà giả vờ giả vịt.
Thế cho nên giữa cô và Lâm Vinh Đường, phảng phất cũng có chút giống người khác nói, nhưng thật ra đến cuối cùng lại chẳng giống.
Bản thân cô vốn ngốc, cử như vậy bị người ta lừa gạt mà chẳng hay biết gì, nếu hôm nay cô không gả cho Thẩm Liệt mà cứ vậy lẻ loi một mình thì chỉ sợ cô sẽ bị lừa gạt che giấu cả đời!
Nhắc tới Thẩm Liệt, mặt của Đông Mạch hệt như đang phát hoả.
Sau khi nhận ra chuyện mình không thể sinh con có thể là giả, cô có chút nôn nóng muốn thử xem, muốn chứng minh một chút, thế nên mới chẳng biết xấu hổ gì mà nói với Thẩm Liệt muốn thêm lần nữa.
Cô vì chút mới mẻ này mà cảm thấy tò mò, không dám tin tưởng, chỉ mang có thể cảm nhận lại loại chuyện hoàn toàn khác với lúc ở cạnh Lâm Vinh Đường.
Kết quả Thẩm Liệt thật sự làm thêm một lần nữa, lúc này cô mới biết được, đàn ông chân chính, đặc biệt là người đàn ông cường tráng như Thẩm Liệt lúc tàn nhẫn lên sẽ có bộ dạng thế nào, người như vầy phụ nữ làm sao chịu nổi.
Bộ hỉ phục hôm qua đã chẳng nguyên vẹn, có mấy nơi bị Thẩm Liệt xé rách, cổ từ bên trong túi đồ cạnh giưởng đất tìm một bộ quần áo mặc vào, sau khi mặc vào mới đặt chân xuống khỏi giường.
Giường đất ở nông thôn đều rất cao, mà chân cô lại chẳng đủ dài, đến lúc nhích người đến để thả chân xuống đất, thân thể cô đột nhiên cứng đờ... đau.
Cô nhíu mày, bỗng nhiên hiểu được tất cả là do đêm hôm qua.
Cô không khỏi nhớ đến lời của mấy cô gái khác, sau đó mới cảm thấy hình như sau đêm tân hôn của các cô đều có chút không giống nhau, bây giờ cô mới hiểu.
Trong lúc cô đang nghĩ ngợi linh tinh thì của bật mở, Thẩm Liệt đi vào.
Thẩm Liệt chỉ tuỳ ý mặc một chiếc quần quân ngũ rộng thùng thình, thắt lưng trên eo cũng là quân phục, mà ở trên thì lại không mặc quần áo, ở trần.
Chợt nhìn thấy Thẩm Liệt như vậy, Đông Mạch có chút bất ngờ, cô ngẩn ngơ nhìn anh, không biết nên phản ứng thế nào.
Trước giờ cô chỉ nhìn thấy một Thẩm Liệt quần áo chỉnh tề, tối hôm qua tuy là anh không có mặc quần áo, nhưng mà trong chăn khá tối, cô căn bản chẳng nhìn thấy gì.
Hiện tại Thẩm Liệt đứng trước mặt cô, hai cánh tay trần trụi, làn da nửa người trên và cánh tay của anh đều có màu lúa mạch, da thịt bóng loáng, thậm chí có chút phát sáng, hoa văn trên ngực rõ ràng, cơ bụng chỉnh tề, từng cơ từng cơ đối xứng xinh đẹp.
Đông Mạch kinh ngạc nhìn chằm chằm ngực anh, tuy trong nhà cô có cha và hai anh trai đều là đàn ông, nhưng bọn họ đều là người có ý tử, lúc ở nhà sẽ không cởi trần, có mấy cậu thanh niên không thèm để ý, vào hè cũng sẽ cởi trần, nhưng bọn họ chưa trưởng thành như Thẩm Liệt.
Lâm Vinh Đường lại càng không giống thế, cô hiếm khi thấy anh ta không mặc áo trên, mấy lần ít ỏi mà cô nhìn thấy, hình như da anh ta rất trắng, hoàn toàn khác Thẩm Liệt.
Mà Thẩm Liệt vừa vào cửa đã thấy cô ngồi ở đầu giường, vẻ mặt thất thế.
Sau đó anh lại thấy cô tò mò đánh giá ngực của mình, nghiên cứu vô cùng cẩn thận, tựa như con nít thấy được món đồ chơi nào mới lạ vậy.
Trong lòng Thẩm Liệt bất đắc dĩ, anh cười cười, nhướng mày: “Nhìn cái gì?”
Đông Mạch cuống quít thu hồi lại ánh mắt tò mò của mình, nửa người của cô trên giường đất, nửa người ở dưới đất, nhỏ giọng nói: “Đau.”
Thẩm Liệt nhìn thấy tư thế này của cô, hơi ngẩn người, lúc sau mới hiểu, anh đi đến bên cạnh giường đất: “Anh nấu cơm xong rồi, em ngồi trên giường nghỉ một chút đi, anh mang nước đến cho em súc miệng, sau đó hẳn ăn cơm.”
Ban đầu anh cũng chẳng muốn nữa, ai ngờ cô lại trêu chọc anh như vậy, anh thật sự không nhịn được, cũng do ăn ngon biết vị, nhịn không được mà làm có chút hung, đây là lần đầu của cô, khó tránh khỏi có chút chịu không nổi.
Đông Mạch không nói gì, chỉ cúi đầu, sau đó cô được Thẩm Liệt bế lên.
Cánh tay cứng rắn đầy lực đạo, ôm cô nhẹ nhàng như đỡ một mảnh lá cây, cô bị giam giữ giữa cánh tay và lồng ngực của anh, thư thế này khiến cô cảm nhận được lực đạo của lòng gực phía sau, vô cùng rắn chắc, nhưng loại rắn chắc này hoàn toàn không giống mấy bức tưởng cứng ngắc kia.
Cô lại nghĩ đến đêm hôm qua, bỗng bừng tĩnh, thầm nghĩ, nơi đây hẳn là nơi phát ra lực lượng kia.
“Có phải tối qua mệt muốn chết rồi hay không?” Thẩm Liệt cúi đầu, dịu dàng hỏi cô. “Cũng có chút, vẫn ổn...” Ban ngày ban mặt mà anh hỏi cái này, khiến cô thật sự không biết nên trả lời thế nào.
Lúc tối hôm qua nói với anh muốn thêm lần nữa, là vì cô nghĩ đến chuyện con cái, bất tri bất giác mà không sợ nữa, hiện giờ nghĩ đến chuyện này lại cảm thấy xấu hổ không thôi. Thẩm Liệt cúi đầu nhìn cô, thấy lúc cô mấp máy môi, lông mi ẩm ướt nhẹ nhàng rũ xuống, nhìn ngoan ngoãn lại vô tội, thật sự khiến người ta nhịn không được mà yêu thương, đau lòng cho cô, mà lúc này cô không tiện là do mình gây nên, chuyện này càng khiến cho người đàn ông nào đấy chỉ muốn yêu thương cô mãi không ngừng.
Yêu thương thế nào cũng không đủ.
Thẩm Liệt xoa xoa đầy cô: “Nằm xuống nghỉ một lát, ăn cơm xong chúng ta sẽ đến bệnh viện.
Nghĩ đến chuyện đi bệnh viện, trong lòng Động Mạch có chút chờ mong, vốn dĩ lòng cô có chút loạn lạc rối bời, giờ cũng bình ổn lại, cô vội vàng gật đầu.
Thẩm Liệt bật cười, sau đó đi vào phòng bếp lấy thức ăn.
Thật ra nấu cơm cũng rất dễ, đã có sẵn cơm chín, chỉ cần bỏ vào nồi ninh nhừ, nấu chút cháo loãng là được.
Trên bàn bày mấy món cao lương, Thầm Liệt nhẹ nhàng bưng món lên, sau đó đó đặt trên giường đất: “Anh nấu ăn không tốt lắm, em ăn tạm chút đi.”
Đông Mạch cũng chẳng phải người kén chọn, có đồ ăn đã may rồi, làm gì còn kén chọn cho được.
Vì thế hai người chen chút nhau ăn cơm trên bàn nhỏ cạnh giường đất.
Tối hôm qua mệt như vậy, hôm nay hiển nhiên là ăn cơm rất ngon miệng.
Sau khi ăn no bảy tám phần, Đông Mạch bèn không ăn nửa, cô chuẩn bị xuống khỏi giường đất: “Giờ chúng ta đến Lăng Thành đi, em có chút sốt ruột.”
Thẩm Liệt giơ tay đỡ lấy cô, đỡ cô ngồi cạnh giường đất, sau đó cúi đầu giúp cô mang giày.
Hai chân của Đông Mạch rũ xuống cạnh giường đất, cô nhìn người đàn ông kia ngồi xổm trên đất, mang giày cho mình.
Tóc trên đầu anh đã dài hơn một chút, từ góc độ này của Đông Mạch, có thể nhìn thấy sợi tóc ngắn trên trán anh hơi rũ xuống, che đi sống mũi cao cao.
Mũi anh rất thẳng, giống một ngọn núi nhỏ, Đông Mạch theo bản năng cảm thấy, nếu ai gặp qua hẳn là sẽ khó quên được.
Đông Mạch lại nhịn không được mà nghĩ tới đêm hôm qua, thứ mà coi cảm nhận được, thứ chỉ thuộc về đàn ông ấy, là thứ của đàn ông chân chính.
Lâm Vinh Đường không có, nhưng anh có, thứ ấy có thể khiến cô đau đến chết đi sống lại, nhưng cũng khiến cô thích đến chết đi sống lại.
Còn có thể khiến cô sinh con.
Đông Mạch nghĩ đến chuyện này thì mại cảm thấy hưng phấn không thôi, thậm chí coi còn nắm chặt hai tay lại, cô nghĩ, nếu như đến bệnh viện kiểm tra, kết quả là cô không có vấn đề vì, vậy có phải hay không, vậy có phải cô có thể sinh con với anh hay không? Thẩm Liệt ngẩng đầu, thấy trên má cô hiện lên hai vệt đỏ ửng.
Cô như vậy thật sự rất đẹp, hệt như hoa đào chớm nở vào xuân, cánh đào hồng phấn kiều diễm, rồi lại tỏ ra vẻ trong sáng khiến người ta muốn khinh bạc, tất cả mềm mại ẩn giấu trong da thịt, lộ ra làn da trắng nuột, cũng chính vì làn da ấy mà nét kiều diễm đỏ ửng đấy lại càng hiện ra đầy vẻ kiều mị
Đông Mạch cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Liệt, cô cảm thấy ánh mắt anh như vậy hệt như có thể nhìn thấu tâm tư của anh, tức khắc cô lạitheem ngượng ngùng, chỉ có thể xoay mặt sang chỗ khác.
“Chân em nhỏ như vậy, em xem, chỉ khoảng bàn tay của anh thôi.” Anh đặt chân cô vào lòng bàn tay mình, năm ngón chân trắng trắng hồng hồng cân xứng, mỏng chân mượt mà, hết như vỏ sò nho nhỏ.
“Do tay anh quá to thôi, con gái ai mà chẳng như vậy!” Chân Đông Mạch so với mấy cô gái khác cũng chẳng nhỏ hơn bao nhiêu, nếu nói nhỏ, lúc làm giày cũng phải làm nhỏ hơn một chút.
“Anh làm sao biết được cô gái khác sẽ thế nào, anh chỉ biết mỗi em thôi.” Thẩm Liệt cẩn thận mang vớ cho cô.
Giọng của anh hơi khàn khàn, động tác vô cùng dịu dàng săn sóc, đầu gối Đông Mạch mềm xuống, chân cũng có chút nhũn.
Sau khi giúp Đông Mạch mang vở và mang giày xong, anh đứng dậy.
Vóc người của anh khá cao, cô so với mấy nàng dâu nhà khác ở trong thôn đã cao gầy hơn một ít, mà anh vẫn cao hơn cô rất nhiều.
Hiện tại cô ngồi trên giường đất, anh thì đứng phía dưới, nhưng anh vẫn mơ hồ có thể bao trùm lấy cô.
Anh hơi khom người, ghé vào tai cô, nhỏ giọng nói: “Đông Mạch.”
Sau khi Đông Mạch nghe anh gọi, tim lập tức đập nhanh, cả người ngồi đó không hé răng chờ anh nói chuyện.
Thẩm Liệt nói: “Sau khi chúng ta đến Lăng Thành kiểm tra xong, tối nay về rồi...” Đông Mạch cắn cắn môi: “Sao cơ...”
Thẩm Liệt: “Chờ chúng ta kiểm tra về, buổi tối lại tiếp tục chuyện giống đêm qua, có được không?”
Anh nhìn cô, khe khẽ nói như vậy, thế nhưng trong mắt lại là lửa nóng tràn đầy, có chút gấp không chờ được.
Đông Mạch xấu hổ đỏ bừng, cảm xúc xấu hổ đó lại biến thành một loại tức giận, cô mềm mại trừng anh một cải: “Ban ngày ban mặt, buổi tối lại nói!”
Sau khi vợ chồng hai người thay quần áo xong xuôi, Thẩm Liệt lập tức cầm lấy tiền cắt vào túi.
Lần này kết hôn tốn không ít tiền, trong tay anh cũng không còn nhiều lắm, chỉ hơn hai trăm, anh đều mang theo hết, dù sao nếu có chuyện gì xảy ra thì cũng có thể cho cô làm kiểm tra thật tốt, nếu mà còn dư, anh sẽ dẫn cô dạo chơi trong Lăng Thành một chút.
Anh cũng không lo chuyện buôn bán lắm làm ăn lắm, dù sao cũng đã hỏi thăm chính sách cho vay của công quỹ xã, anh hẳn là có đủ tư cách đi vay.
Mà mấy trăm ngàn đồng này của anh, muốn buôn bán len lông cừu thì chẳng khác nào là muối bỏ biển, chẳng dùng được chút nào, thế nên anh cũng không cần quá để ý.
Lúc này Đông Mạch đã thay quần áo xong, cô xuống giường, nhưng vẫn cảm thấy không được tự nhiên lắm, lúc đi đường có chút kỳ quái, giống như ở nơi đó vẫn còn chứa thứ gì, loại cảm giác này khiến cô không biết nên nhìn mặt người khác thế nào.
Cô bất đắc dĩ mà liếc anh: “Anh có cảm thấy em có gì không ổn không?”
Thẩm Liệt nhìn qua: “Không phải vẫn khá ổn sao?”
Quần áo cô mặc là mấy thứ lúc trước mua ở Lăng Thành, quần dài màu xanh ngọc, phối với áo lông mỏng màu trắng, áo lông ôm gọn lấy vòng eo của cô, phát hoạ ra đường cong mềm mại của eo, khiến người ta không thể rời mắt.
Đông Mạch bước vài bước: “Nhưng mà em vẫn cảm thấy có chút kỳ quái.”
Thẩm Liệt nhìn dáng đi đường của cô liền hiểu, nhưng nếu không nhìn kỹ thi thật sự là không nhìn ra, nếu mà nhìn kỹ, thật sự có chút kỳ quái. Người biết chuyện hẳn là đều có thể hiểu được, cô đây là bị người ta làm quá mạnh bạo.
Anh lập tức nhíu mày: “Hay là hôm nay ở nhà nghỉ ngơi, ngày mai hẳn đi.”
Đông Mạch cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng mà vẫn gật gật đầu: “Chỉ có thể để ngày mai đi...”
Không thể đi Lăng Thành, Đông Mạch thở dài một hơi, cô thay bộ đồ mới ra, mặc lại quần áo ở nhà, tóc búi lên, nhìn thế nào cũng đẹp.
Thẩm Liệt: “Hôm nay chúng ta không đi khỏi, phỏng chừng sẽ có khách đến thăm, em đừng có để ý, cứ đi nhẹ nhàng là được, người bình thường hẳn là không nhìn ra.
Câu cuối kia rõ ràng là dỗ cô, ai nhìn chăm chú thì chắc chắn vẫn sẽ nhận ra thôi, nhưng anh sợ cô khẩn trương quá, nên mới nói vậy.
Dù sao thì cũng là vợ mới vừa vào cửa, người trong thôn tới lui rất nhiều, không thể nào rúc mãi trong nhà một hai ngày không gặp mặt ai, vậy thì sẽ khiến mọi người tranh cãi. Đông Mạch: “Được.”
Cô nghe anh nói sẽ có khách đến, bèn nhớ tới lời nói bậy của cậu nhóc hôm nọ, còn có châm thuốc gì gì đó, nói cô cũng đâu phải chưa từng châm thuốc cho đàn ông, dù sao thì lời nói đó cùng chẳng manh theo kính trọng gì.
Thẩm Liệt thấy sắc mặt của cô, cũng đoán được, chuyện hôm qua thật ra anh cũng nghe nói rồi.
Anh đi đến, xoa xoa đầy cô: “Con nít trong nhà không hiểu chuyện, nhưng cũng có người lớn quản, sau này hẳn sẽ không nói bừa nữa, còn cái kẻ muốn em châm thuốc cho, anh đảm bảo nó nhất định sẽ hối hận.”
Đông Mạch: “Cũng chẳng có gì, em cũng không quá để ý...”
Nói đến đây, cô đột nhiên tỉnh ngộ, rồi lại cảm thấy có chút căm giận: “Hừ, Lâm Vinh Đường căn bản không có chạm vào em, em để ý chuyện này làm gì? Em hiện tại đã biết rõ anh ta vẫn luôn gạt em, anh ta là kẻ lừa đảo, anh ta không chạm vào em, em gả qua chẳng khác nào phải thủ tiết cả đời đâu! Vậy mà em còn phải gánh cái danh gái một đời chồng, em khinh!”
Cô trước kia làm sao hiểu được, cũng chẳng biết bộ dáng thật sự của đàn ông, hiện tại cô biết rồi, Thẩm Liệt mới là đàn ông thật sự, mà Lâm Vinh Đường kia, có quỷ mới biết anh ta sao lại thế, dù sao thì anh ta không giống đàn ông.
Thẩm Liệt bật cười, cười trong sự bất dĩ.
Tính tình của Đông Mạch thật sự có chút đặc biệt, nói cô ương bướng đỏng đảnh cũng không phải, bình thường muốn ôn dịu dàng nghe lời bao nhiêu thì cô ngoan ngoãn bấy nhiêu, mà nó cô nhu nhược mềm yếu, chọc cô giận lên thì cô sẽ thành quả ớt cay nhỏ.
Nhưng mà anh vẫn nói: “Đông Mạch, đừng nói cái gì mà gái một đời chồng bị người ta dũng qua, đừng nói Lâm Vinh Đường chưa từng chạm vào em, dù thật sự cỏ cũng chẳng có gì, chỉ có đồ vật mới là thứ bị người ta dùng qua, người thì không như vậy.”
Đông Mạch nghe thế thì sửng sốt, cô nghĩ nghĩ, gật đầu: “Vâng, em hiểu mà.”
Cô biết ý của anh, người thì không tồn tại cái gọi là dùng qua hay không dùng qua, không chỉ có, mà người khác cũng thế, bất cứ ai cũng thế.
Mà anh đối xử tốt với cô hoàn toàn không liên quan chuyện này.