Thập Niên 80: Đổi Chồng full

Chương 60: Chương 60 :

/180
Trước Tiếp
Đông Mạch đi vào sân liền thấy Thẩm Liệt đang phơi quần áo ở đó, anh vẫn mặc quần dài trong quân đội, thân trên trần trụi, bởi vì đang ra sức làm việc, lại đứng dưới ánh mặt trời, trên lưng anh xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.

Hiện tại anh đang dùng tay vắt quần áo, lúc vắt quần áo, xương bả vai theo lực đạo phồng lên, mồ hôi theo sống lưng chảy xuống dưới, bị ánh mặt trời chiếu vào, long lanh phát sáng, trong suốt xinh đẹp.

Đông Mạch bỗng nhớ tới đêm hôm qua, mồ hôi của anh cũng rơi xuống từng giọt như vậy, rơi bên môi cô, cô nếm ra một ít vị, hơi mặn, nhưng lại như bỏng cả miệng cô vậy.

Cô vậy mà lại liếm môi theo bản năng.

Lúc liếm môi như vậy, Thẩm Liệt lại quay đầu nhìn cô, mà vừa lúc ngoài của truyền đến tiếng “oanh” thật lớn.

Thẩm Liệt: “Tiếng gì vậy?”

Đông Mạch cũng đoán được, nhưng mà cô lười quan tâm: “Kệ đi anh, dù sao cũng chẳng phải chuyện nhà chúng ta!”

Thẩm Liệt nghe xong cũng không hỏi nữa, anh giũ quần áo trong tay ra, cánh tay hữu lực, tiếng quần áo quật gió ầm đùng: “Anh giặt quần áo của em rồi, nhìn thử xem, ngày mai hẳn là có thể mặc.”

Đông Mạch nhìn qua, lúc này mới nhận ra thứ mà anh giặt là cái áo sơ mi vải tổng hợp kia của mình.

Cô vội vàng nói: “Ai nha, sao anh lại dùng sức vắt như vậy!”

Vừa rồi thấy anh vắt quần áo, cô chỉ một lòng một dạ nhìn anh, căn bản chẳng hề chú ý đến đó là quần áo của mình.

Thẩm Liệt vô tội nói: “Vậy phải làm sao?”

Nói xong còn lau lau mồ hôi trên trán của mình.

Đông Mạch dở khóc dở cười, vội vàng nhận lấy quần áo từ tay anh: “Anh đừng có xem quần áo nào cũng giống như quân trang của anh, amnh giặt như vậy mấy cái quần nào này đều sẽ bị anh vắt hỏng đấy!”

Thẩm Liệt cúi đầu nhìn vải dệt trong tay mình, hình như có chút không đúng, anh bất đắc dĩ nói: “Sau này anh sẽ cẩn thận một chút.”

Đông Mạch nghĩ lại vẫn cảm thấy buồn cười, bình thường anh chuyện gì cũng biết, chuyện gì cũng dạy mình, khó có khi gặp việc không biết, nghĩ vậy cô bèn cười, nói: “Sau này nhớ kỹ đó!”

Lúc nói lời này, cô cảm thấy bản thân mình thật là lợi hại.

Thẩm Liệt nhìn bộ dáng đắc ý của cô, cũng cười, sau đó anh phơi hết quần áo sạch của hai người lên sào, lúc đang làm, anh thuận miệng hỏi cô về chuyện đi đánh bài.

Đông Mạch bỗng nhớ tới Hồ Mãn Thương, nói với anh chuyện cậu ta đã nhận lỗi.

Thẩm Liệt: “Vậy hẳn là tốt đi? Cậu ta dám nói thì phải dám nhận lỗi, sau này ai nói em cái gì, anh giúp em đối phó họ.”

Đông Mạch: “Em biết ngay là anh cố ý đi tìm người ta mà, không cần chuyện bé xé ra to như thế, nếu không mọi người lại âm thầm chê cười.”

Thẩm Liệt lại không thèm để ý: “Có gì buồn cười mà nói, anh bảo vệ vợ của anh, ai nói xấu vợ anh, anh nhất định sẽ không để yên, hơn nữa ấy anh nói với em rồi, anh sẽ không để người khác nói gì em, em cho là anh nói bậy thả rắm à.”

Trong lòng Đông Mạch không khỏi cảm động, lại nhỏ giọng nhắc nhở anh: “Đừng nói lời thô tục.”

Thầm Liệt ngước mắt cười: “Được, không nói.”

Đông Mạch cảm thấy anh cười như vậy thật sự có chút khác thường, mặt cô bỗng nhiên nóng lên, chỉ có thể ngồi xuống dọn thau giặt đồ.

Thẩm Liệt đi lại gần dựa vào người cô, nhỏ giọng hỏi: “Lúc nãy nhìn anh cái gì ấy?”

Đông Mạch giả ngu: “Không thấy cái gì nhá”

Thẩm Liệt: “Em đừng có gạt anh, vừa rồi em nhìn anh chằm chằm, còn liếm môi kia kìa.” “Oanh” một tiếng, mặt Đông Mạch đỏ đến tận mang tai: “Không có!”

Cô chỉ là tò mò một chút, tò mò tại sao anh không giống người khác mà thôi.

Thẩm Liệt: “Buổi sáng cũng vậy, anh không mặc áo, em cũng nhìn anh chằm chằm như thé.”

Đông Mạch cảm thấy giọng điệu của Thẩm Liệt hệt như đang bắt trộm, hơn nữa còn là đang tính sổ sau khi bắt được trộm, cô ngay cả biện giải cũng không thể, chỉ có thể ngây ngốc đứng đó.

Thẩm Liệt bật cười: “Có phải là thấy anh nhìn rất không tệ đúng không?”

Đông Mạch: “Không phải, một chút cũng không tốt!”

Thẩm Liệt: “Phải không? Vậy sao em nói chuyện lại không nhìn anh?”

Tim của Đông Mạch bang bang nhảy loạn: “Nhìn thì nhìn, nói giống như là em không dám nhìn anh ấy!”

Cô căng da đầu lên nhìn anh, nhưng mà ánh mắt anh quá nóng bỏng rồi, cô không dám nhìn thẳng, chỉ có thể đỏ mặt cắn môi, thiệt thòi nói: “Anh cố ý bắt nạt em, còn chọc em nữa...

Thẩm Liệt cười cười nắm lấy tay cô, sau đó kéo nhẹ một cái, kéo cô vào trong lòng ngực của mình.

Cách một lớp quần áo, thân mình của cô bị đè trên làn da trước ngực đầy cường tráng của người đàn ông đó.

Hôm nay cô chỉ mặc một cái áo lông mỏng, cách lớp áo lông, cô có thể cảm giác được sức lực của người đàn ông này, cánh tay anh ôm ngang eo cô, khiến cô không thể nào tránh đi, chỉ có thể dán trên người anh.

Thẩm Liệt cúi đầu, dùng trán của mình chạm vào trán của cô, ánh mắt nóng bỏng,giọng nói trầm thấp ấm ách: “Trước kia anh luôn muốn ôm em thế này, không chút kiêng nể, muốn ôm thế nào thì ôm thế ấy, hôn thế nào thì hôn thế ấy.”

Hiện tại cô đã là vợ của anh rồi, ở trong sân nhà mình, đúng thật sự là có thể tùy ý làm càng.

Anh nhìn cô đỏ mặt vì mình, nghe cô phát ra âm thanh hệt như thủ con bị bắt nạt.

Mà anh ôm Đông Mạch thân mật như vậy, dường như có thể dẫn ra nét yêu kiều nữ tính của cô, cô nhịn không được mà làm nũng với Thầm Liệt, sẽ ngóng trông anh càng yêu càng chiều cô, che chở cho cô.

Cô cố ý dùng tay đắm vào ngực anh: “Em thừa biết anh sẽ bắt nạt em mà, chỉ biết bắt nạt người ta!”

Thẩm Liệt thích nhìn cô như vậy, người con gái này bên ngoài rất có khả năng, có thể nói đạo lý với người ta, tính tình cũng nóng nảy vô cùng, nhưng mà ở trong lòng ngực anh, cô chỉ là một cô gái đơn thuần, pha với chút mị hoặc, bị người ta chiều đến vô pháp vô thiên.

Tiếng anh cười trong sáng vô cùng, anh dùng sức một chút, chặn ngang bế cô lên.

Đông Mạch hoảng sợ, cô chưa từng được bể như vậy, theo bản năng ôm lấy cánh tay anh, nhìn có chút ngốc.

Thẩm Liệt cúi đầu, hôn cái trán của cô, sau đó lại lưu luyến bên khóe mắt, nhỏ giọng nói: “Lúc anh ôm em, em luôn vòng tay câu lấy cổ anh.”

Giọng nói kia dịu dàng đến mức tim Đông Mạch muốn nở hoa.

Thẩm Liệt đặt cô lên trên giường đất, vô cùng cẩn thận mà hôn cô, nhưng mà anh lại không đụng vào Đông Mạch nữa.

Anh muốn lắm nhưng lại nói hay là hôm nay thôi đi, phải cho cô dưỡng thân mình, ngày mai còn phải đến bệnh viện kiểm tra.

Mặt Đông Mạch đỏ bừng, ngoan ngoãn gật đầu.

Buổi tối hai người cùng nhau làm cơm, Đông Mạch làm chủ bếp, Thẩm Liệt nhóm lửa, Đông Mạch nhìn thấy trong bếp có tôm thừa, cũng có đậu hủ, liền làm đậu hủ chưng tôm, trước tiên cô xẻ đôi tôm, dùng nồi nấu sơ, sau đó để nguội, rồi cho thêm chút nước tương và rượu trắng, sau khi chảo nóng thì cho dầu, chờ khi dầu sôi thì cho đậu hủ, đậu hủ nóng lên thì cho tôm vào, trút luôn phần nước vừa nêm nếm vào, sau khi nấu đến vang lên tiếng sôi lùng bùng, thì đổ ra bát, đậu hủ tươi mới nhìn rất ngon miệng.

Cô lại lấy một ít đồ ăn, rửa sạch sẽ, mang cây măng dư lại đem đi xào, xào chín chín rồi thì cho một chút dấm, thêm nước, vậy thì có thể nấu món canh khai vị, có thể tỉnh dạ dày, một phần đậu hủ chưng tôm với ít đồ ăn, hai người nướng ít bánh, ước chừng cũng đủ ăn.

Thẩm Liệt sức ăn hơi lớn, anh bảo ăn rất ngon, sau khi ăn xong, anh để Đông Mạch ngồi một bên nhìn, còn mình thì rửa chén.

Đông Mạch không phải người lười biếng, nhưng cô cảm thấy lúc Thẩm Liệt nói thế này, cô cảm nhận được một loại cảm giác được người ta yêu chiều, hệt như mình chỉ cần làm một đứa trẻ chẳng cần nhọc lòng chuyện gù, cô thật sự hưởng thụ loại cảm giác này.

Thế nên cô ôm búp bê Tây Dương, ngồi ở cửa.

Lúc Thẩm Liệt đang rửa chén thì ngẩng đầu lên, anh lập tức nhìn thấy cô ngồi ở cửa, tóc không thắt lên mà xõa dài, mái tóc đen nhánh rơi trên bờ vai nhỏ, cô ôm búp bê Tây Dương, biểu tình ôn nhu lại ngây thơ, cười đến sáng lạng, ngọt ngào đến mức hệt như nắng chiều lọt vào trong viện cũng phủ một tầng mật ong.

Anh lại củi đầu rửa chén, trong lòng thầm nghĩ, đây là cuộc sống mà anh muốn.

Cô tốt như vậy, nếu như ở bên cạnh anh cả đời, cuộc sống này hẳn sẽ có nhiều tư vị.

Lúc tối khi đi ngủ, Thẩm Liệt ôm lấy Đông Mạch, Đông Mạch ôm búp bê, Thẩm Liệt không làm gì cả, chỉ đơn thuần ôm cô thôi.

Thẩm Liệt ôm Đông Mạch, hôn hôn má cô, trầm giọng nói: “Em ôm búp bê Tây Dương, vậy mà không ôm anh.”

Đông Mạch không nói lời nào, chỉ nằm trong ngực anh hừ hừ, còn dùng đầu đụng vào hõm vai của anh.

Thẩm Liệt cười: “Em không phải là búp bê Tây Dương, em là cô nhóc chưa lớn, cô nhóc của anh.”

Ôm cô như vậy, anh lại cảm thấy đáng tiếc, nếu anh không nhập ngũ thì tốt rồi, anh đã sớm quen biết cô, có thể nhìn thấy cô lúc nhỏ, hoặc là cưới cô sớm hơn Lâm Vinh Đường, như vậy cô sẽ không trải qua nhiều suy sụp như vậy.

Anh nghĩ, nếu như anh không nhập ngũ, hoặc là về sớm hơn một năm, anh nhất định sẽ cưới Đông Mạch.

Đông Mạch với anh, vừa nhìn chỉ nghĩ là đủ, nhìn rồi liền hận không thể có được, muốn cưới cô về nhà.

Ngày hôm sau hai người dậy cũng sớm, chải đầu rửa mặt đơn giản, ăn sáng xong, Thẩm Liệt thu dọn đồ đạc, mang theo bảnh hưởng và trứng gà Đông Mạch đã nấu, này có thể ăn trên đường, cũng coi như tiết kiệm chút tiền.

Sau khi dọn đồ xong xuôi, Thẩm Liệt dẫn Đông Mạch ra cửa, chưa ra khỏi của đang nghe thấy tiếng Vương Tú Cúc nhà kế bên than khóc, ồn ào lại lớn tiếng.

Bên cạnh còn có mấy người vây xem, thì ra là hôm qua Lam Vinh Đường ngã từ trên mái nhà xuống sân, may là phía dưới còn có ít củi lốt.

Thầy thuốc thôn bên cạnh được mời đến, sau khi kiểm tra một lần, không phát hiện có vấn đề gì lớn, mở củi kia cũng xem như phúc trong họa.

Nhưng mà anh ta không la không khóc cứ ngây ngốc nằm ở đó.

Mọi người xung quanh bàn tán sôi nổi, mọi người đều cảm thấy anh ta sợ là ngã đến ngu ngốc rồi, cũng có người nói có phải anh ta đụng trúng đồ vật không sạch sẽ hay không.

Vương Tú Cú gào gân cổ lên: “Con trai tôi phải làm sao đây, rốt cuộc là tại sao, từ sau khi tôi vào phòng nó, nó cứ nằm như vậy suốt một đêm.”

Thì ra ngày mai là ngày Lâm Vinh Đường kết hôn, hôm nay đã hẹn với Tôn Hồng Hà đi nhận giấy, Vương Tú Cúc muốn đến dặn dò con trai mình, nghĩ đến lúc đó khi nhận giấy, trên giấy kết hôn ghi là Lâm Vinh Đường muốn lấy trước, như vậy sau này cũng có thể chiếm thế thượng phong, có thể quản được vợ, nghe nói đây là cách mới nhất, Vương Tú Cúc cử nhắc con mình mại.

Kết quả vừa vào sân bà ta liền bị dọa choảng vảng, bà ta thấy con mình nằm giữa đống củi, y hệt người chết!

Vương Tú Cúc kêu gào khóc thét, lại nói có phải có người lòng dạ thâm độc muốn hại chết con trai của bà ta, sau đó đứng đấy dậm chân mắng người, bà ta liếc mắt nhìn thấy Thẩm Liệt và Đông Mạch muốn ra ngoài, liền nghiến răng nghiến lợi, kẻ thù gặp nhau thì đỏ mắt, bà ta nghĩ sao con sao chổi này vừa vào cửa thì con bà ta liền thành như vậy, trước kia không phải rất tốt sao?

Thế nên bà ta lập tức mắng Đông Mạch.

Ai biết bà ta còn chưa có mở miệng, Thẩm Liệt đã nói một câu: “Thím à, thím làm gì vậy, đừng dùng ngón tay chỉ trỏ vợ tôi.”

Thẩm Liệt vừa lên tiếng thì Vương Tú Cúc liền bị trấn trụ.

Thẩm Liệt nhập ngũ nhiều năm, lúc nghiêm túc lên chẳng đùa giỡn được, những người từng kiên chiến trường còn cảm thấy phát sợ, nói chi một Vương Tú Cúc chỉ là người đàn bà chốn thôn quê.

Vương Tú Cúc sợ đến mức lùi về sau hai bước, cả mặt trắng bệch.

Từ sau khi Giang Xuân Canh về, bà ta cũng xem như biết chuyện, gặp người thì trốn, không quan tâm có tiền hay không, có chết cũmng không muốn chết, bà ta cũng chẳng dám cứng đối cứng, mà Thẩm Liệt cũng là người thuộc dạng này.

Thẩm Liệt cười khẽ, nhìn Lâm Vinh Đường, sau đó nói: “Thím à, nếu như anh Vinh Đường không tốt lắm thì nhanh lên công xã nhân dân tìm người xuống xem đi, đừng để lưu lại tật xấu gì, nếu không chẳng kịp chữa trị thì lại phiền.”

Thẩm Liệt nói như vậy, Vương Tú Cúc càng thêm lo lắng, bà ta khóc lóc chói tai: “Đi bệnh viện, nhanh đến bệnh viện, xe lừa đâu, xe lừa sao còn chưa tới, nhanh mang con trai tôi lên bệnh viện công xã nhân dân!”

Sau đó bà ta lại khóc lóc kêu gào: “Mấy người gọi người về cho tôi, đứa con trai ở thủ đô, đứa ở Lăng Thành đều phải gọi về, trời ơi, gọi hai thằng con trai của tôi về nhanh, bọn nó phải làm chủ cho tôi, nếu không bà già này sẽ bị mấy người bắt nạt! Mấy người có nghe không, mấy người không giúp tôi thì sau này đừng có hối hận!”

Người xung quanh nghe vậy đều bĩu môi, thầm nói mọi người đều tới giúp bà, nhưng bà thì sao, còn mắng người ta, còn lôi cả con trai ở thủ đô và Lăng Thành ra nói, nhưng mà mọi người thấy Lâm Vinh Đường đáng thương, nên không nói lời nào.

Cũng may lúc này xe lừa đã tới, Lâm Vinh Đường được nâng lên xe lừa, vội vàng đưa đến bệnh viện, trò khôi hài này xem như cũng tan.

Thẩm Liệt dẫn Đông Mạch ra cửa, sau đó lại đi nhờ xe lửa đang kéo đồ vào thành bán, trên đường đi còn nhìn thấy xe lừa chở Lâm Vinh Đường, Lâm Vinh Đường nằm đó, đắp chăn, hai mắt mênh mang nhìn trời, khi nghe được tiếng của Đông Mạch và Thẩm Liệt thì đờ đẫn đưa mắt nhìn sang.

Hai người đi tới giao lộ, xuống xe lừa chờ xe khách, rốt cuộc mới nói đến chuyện này. Đông Mạch nhớ tới tiếng “oanh” ngày hôm qua, cười nói: “Thì ra là do anh ta rớt xuống đất.”

Thẩm Liệt cười lạnh: “Ngã trên đất như vậy, không hộc máu gãy xương nôn mửa, thầy thuốc cũng kiểm tra rồi, chỉ bị trầy da, căn bản chẳng có chuyện gì lớn.”

Anh vừa rồi có quan sát Lâm Vinh Đường rồi, có thể thấy được anh ta không ngốc, hẳn là chẳng có thương tích gì lớn, anh ta coi như may mắn, ngã vào củi khô, hơn nữa phòng cũng không cao, nên căn bản chẳng có chuyện gì.

Chỉ là trong lòng anh ta có bệnh nên mới tự dày vò mình như vậy, phỏng chừng là nằm torng sân cả đêm, muốn cho Đông Mạch đau lòng, khiến cô áy náy.

Anh ta và Đông Mạch tuy đã ly hôn, nhưng trong lòng anh ta vẫn xem cô là vợ mình, vẫn muốn ăn vạ.

Thẩm Liệt nhìn qua Đông Mạch, nhẹ nhàng nói: “Anh ta cố ý, hôm qua ngã trên đất, cứ nằm đẩy bất động không nói lời nào, là đang muốn quậy chuyện này cho lớn, em không cần nghĩ nhiều.”

Nhưng mà Đông Mạch thật sự chẳng hề đau lòng cho anh ta: “Anh ta cũng quá yếu ớt rồi, đến nỗi thế à?”

Cô đối với Lâm Vĩnh Đường đã chẳng có tình cảm gì, đặc biệt là khi cô biết mình vẫn là con gái, cô không hận anh ta đã quá khoan dung hào phóng rồi.

Mà hôm đó những lời cô nói cũng chẳng sai, là cô cố ý trả đũa anh ta, nhưng anh ta có thể đến nỗi thế sao?

Nếu cô cũng yếu ớt như anh ta, sớm đã chết tám lần rồi, làm sao có thể đợi đến lượt Lâm Vinh Đường chịu khổ, anh ta một chút đã kích ấy cũng chịu không được thì quả xứng đáng rồi.

Thẩm Liệt nhìn cô như vậy, nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Đúng vậy, anh ta xứng đáng.”

Lúc này xe khách đến, phong trần mệt mỏi, người người đổ ra đường, Thẩm Liệt bảo vệ Đông Mạch vào lòng.

Sau khi lên xe, người trên xe không nhiều lắm, có thể ngồi tuỳ tiện, hai người chọn vị trí gần cửa sổ.

Đông Mạch nhớ đến trước kia: “Lúc trước khi vào thành có phải anh cảm thấy con người em đặc biệt nhiều chuyện không?”

Thẩm Liệt: “Sao có thể, sao em lại nghĩ thế?”

Đông Mạch: “Lúc ấy anh hỏi anh ta em sao thế, anh ta trả lời là cáu kỉnh vì quần áo, hình như lúc đấy anh hơi kinh ngạc nhìn em một chút.”

Thẩm Liệt than nhẹ: “Thì ra em còn chú ý đến anh nhìn em, anh thật sự có chút bất ngờ, nhưng mà anh cảm thấy...”

Đông Mạch: “Cảm thấy cái gì?”

Thẩm Liệt: “Cảm thấy người vợ tốt như vậy, em thích, sao lại không mua cho em, lúc ấy anh khuyên anh ta, nói łomi thật tình, không phải khách khí.”

Thẩm Liệt cúi đầu nhìn vợ của mình, ánh mặt trời dừng trên mặt cô, ánh mặt trời trắng chói lợi soi rõ từng chi tiết trên khuôn mặt của cô, da dẻ cô sinh động hồng hào, mang theo sức sống của tuổi trẻ, đôi mắt cô như viên ngọc trai đen trong sáng thuần khiết, sáng ngời đẹp đẽ.

Trong lòng của Thẩm Liệt vô cùng thỏa mãn, anh cảm thấy mình nhìn cả đời cũng không đủ.

Nhưng mà chính lúc này, Đông Mạch đột nhiên ngẩng đầu, cười hỏi anh: “Trước kia sao anh lại không cho em lên xe của anh Lục?”

Mặt của Thẩm Liệt cứng đờ.

Trong mắt Đông Mạch hiện lên vẻ giảo hoạt: “Anh nói đi nha, em khó chịu như vậy rồi, sao anh lại không cho em lên xe ?”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
yenvivuTruyện này nhân vật chính tham gia vào chiến tranh biên giới tại Việt Nam - sent 2023-08-24 13:35:36
gocanh4131Song xử đó - sent 2023-06-22 01:16:55
nguyenthithanhthaoTruyênn này có song xử k ta - sent 2023-06-19 12:35:29
thanh phụng phạmDuyệt thẻ giúp add ơi - sent 2023-06-13 17:55:43
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương