Họp lớp là ở xã, Đông Mạch nghĩ bản thân nếu đã đi xã, vậy thuận tiện đi đến thăm ông lão Vương một chút.
Vì thế cô liền đi tới thôn bên cạnh mua nửa cân thịt ba chỉ, sau đó trở về làm thịt kho tàu, cùng với đậu hủ chiên, đây đều là món ăn mà lão nhân gia thích ăn cũng dễ ăn, sau khi làm xong rồi, liền để trong nồi.
Sáng sớm hôm sau, Đông Mạch trước tiên đem đồ ăn đặt trong chén, lấy đồ đậy lại, rồi để vào trong rổ.
Sau khi chuẩn bị đồ ăn xong rồi, cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng có ren ở hai bên, chiếc áo được cô mua trước đây ở Lăng Thành, phối hợp cùng một chiếc quần jean, cô tự nhìn minh trong gương, cảm thấy cũng không tệ lắm.
Ai mà biết được, vừa ra cửa liền nhìn thấy Lâm Vinh Đường đang cầm cái xẻng trong tay, nhìn dáng vẻ của anh ta có lẽ đang muốn đi ruộng làm việc.
Lâm Vinh Đường hiển nhiên là cũng ngoài ý muốn mà nhìn thấy Đông Mạch, anh ta im lặng nhìn Đông Mạch, đôi mắt nhìn chằm chằm không rời.
Đông Mạch cảm thấy có chút ghê tởm, cô vội lên xe đạp chuẩn bị rời đi. Ai mà ngờ Lâm Vinh Đường liền đứng ở trước cửa chặn đường của cô. Đông Mạch: “Anh có ý gì?”
Lâm Vinh Đường: “Thẩm Liệt ra ngoài rồi sao?”
Đông Mạch: “Làm sao, chồng tôi không ở nhà, anh liền tới cửa khi dễ tôi sao? Anh dám làm không, có tin tôi trực tiếp đi tố cáo anh không!”
Đôi mắt đen như mực của Lâm Vinh Đường im lặng mà nhìn Đông Mạch, quả nửa ngày, đột nhiên cười lên.
Anh ta cười nhẹ giọng nói: “Đông Mạch, chồng em không có ở nhà, mấy ngày nay có phải cảm thấy rất nhàm chán không?”
Đông Mạch đạm mạc nhìn anh.
Lâm Vinh Đường: “Thẩm Liệt, anh ta lăn lộn khắp nơi, cũng kiếm không được mấy đồng tiền, em đi theo anh ta, mỗi ngày đều sống trong cảnh túng quẫn, sống trong cảnh phòng không gối chiếc, sau này nếu em cảm thấy khó chịu, cũng chỉ có mình em, em hà tất phải sống như vậy!”
Đông Mạch cười lạnh: “Anh nghẹn lâu lắm rồi đúng không, nghẹn tới nỗi xả bom ra? Cũng thật hồi mà.”
Nói xong, cô liền đạp xe đi thẳng về phía trước không quan tâm có đúng trúng anh ta không, dù trúng thì anh ta cũng xứng đáng.
Lúc bán xe chuẩn bị tới trước mặt, Lâm Vinh Đường cuối cùng cũng né tránh. Đông Mạch càng khinh thường anh ta hơn, có bản lĩnh thì anh ta đừng trốn!
Trên đường đi Đông Mạch không nhịn được suy nghĩ, trách không được người ta hay nói quả phụ ra ngoài nhiều thị phi, lúc này Thẩm Liệt mới đi ra ngoài, Lâm Vinh Đường đã lớn gan như vậy, nếu bản thân cô độc thân một mình, vậy anh ta còn cỡ nào, cô không biết bản thân còn bị khi dễ tới mức nào.
Tới xã rồi, Đông Mạch trước tiên đi tới nhà Vương lão trước.
Trước đó Trần Á đã tới đây, Trần Á nhìn thấy Đông Mạch tới, còn mang theo đồ ăn, dĩ nhiên là cảm động, Vương lão cũng thật sự bị bất ngờ, run rẫy mà từ trên giường ngồi dậy, nói phải lấy cho Đông Mạch chocolate mà trước đó được con biểu cho ông.
Trần Á cười đứng dậy cầm giúp, đưa cho Đông Mạch ăn.
Đông Mạch ăn một cái, chocolate ăn rất ngon, đặc biệt ngọt.
“Này là đồ mau ở chỗ bán hàng trên thủ đô, là đồ ngoại quốc, hương vị không tồi, có điều ta ăn thấy có chút ngọt, con còn trẻ, phỏng chừng sẽ thích.”
Đông Mạch cười gật đầu: “Là rất ngọt, so với mật ong còn ngọt hơn!”
Hai người ngồi trước mặt Vương lão, hầu hạ Vương lão ăn đồ ăn, sau khi ăn xong, Vương lão vui vẻ vô cùng, cùng Đông Mạch nói một tí chuyện lúc trước, có điều dù sao cũng đã lớn tuổi, nói chuyện có chút lộn xộn, rõ ràng đã nói rồi, nhưng vẫn lặp đi lặp lại.
Đông Mạch cũng kiên nhẫn ngồi nghe, thường thường gật đầu hỏi hai câu, nhưng thật ra là đang dỗ dành làm Vương lão vui vẻ hơn thêm thôi.
Có điều Trần Á vẫn nhớ chuyện của Đông Mạch: “Con không phải nói đi họp lớp sao?” Đông Mạch: “Vẫn còn thời gian, còn kịp.
Vương lão nghe thấy Đông Mạch đi họp lớp, cũng không nói nữa bảo Đông Mạch đi trước đi: “Nếu còn thời gian, thì lại đến đây thăm ta, con xem quả nho này của ta đã dài thêm lên, không mấy ngày nữa sẽ chín, đến lúc đó hái nho cho con ăn.”
Đông Mạch vội gật đầu, cười nói: “Được, con thấy quả nho kia chắc chắn ngọt.” Trước khi đi, Trấn Á đem chocolate đưa cho Đông Mạch, Đông Mạch không cần, lại từ chối không được, chỉ có thể nhận lấy.
Đem chocolate bỏ vào trong túi, Đông Mạch đạp xe đi tìm, rất mau tìm được chỗ, là một quán cơm tư nhân không lớn lắm, nhưng rất đông đúc, sau khi tiến vào, liền nhìn thấy vài người quen, mọi người đều nhận ra Đông Mạch, đều không khỏi kinh ngạc, khen Đông Mạch càng ngày càng xinh đẹp.
Đông Mạch đúng thật rất đẹp, áo sơ mi kia phong cách nhìn rất tây, quần jean cũng rất năng động, nhìn như tiểu cô nương 17-18 tuổi, không giống đã kết hôn, làm cho một đảm bạn hơn hai mươi người đều ngưỡng mộ, vài người con trai cũng thật sự mà liếc nhìn Đông Mạch vài lần.
Mạnh Tuyết Nhu cũng sửng sốt, lần trước cô ta nhìn thấy Đông Mạch, là lúc Đông Mạch đi làm đầu bếp cho người ta, lúc ấy tuy rằng Đông Mạch vẫn đẹp như cũ, nhưng là một đầu bếp, phong cách ăn mặc cùng trang điểm cũng bình thường, kết quả hiện tại, thật sự là biến hóa một cách nhanh chóng.
Cô ta đi tới, cẩn thận mà dò xét một hồi, cuối cùng nắm tay Đông Mạch nói: “Đông Mạch, cậu cũng thật xinh đẹp. Cậu trang điểm lên, so với trước thật khác biệt!”
Cô đương nhiên biết bản thân chắc chắn không cách nào so với Mạnh Tuyết Nhu, công việc đầu bếp yêu cầu so với ở trong văn phòng có điều hòa, hoàn toàn là khác biệt, lúc còn trẻ thì cảm thấy không có gì, sau này thời gian dài rồi, liền cảm thấy có sự khác biệt rất lớn. Mạnh Tuyết Nhu thân thiết nắm tay Đông Mạch, lúc này mấy bạn nữ khác cùng đi tới, lúc trước ký túc xá cô ở có tám người, trong đó có bốn người liên hệ không được, bao gồm cả Đông Mạch, thì đã có ba người đã kết hôn chỉ duy nhất Mạnh Tuyết Nhu độc thân.
Khi nói chuyện, mọi người biết được, Mạnh Tuyết Nhu đang chuẩn bị chuyển công tác: “Trong nhà sẽ tìm cách, có điều thân thể bà ngoại của tôi không tốt, có khả năng sẽ được điều đến cơ sở, như vậy sẽ tiện chăm sóc cho bà ngoại tôi, chờ sau này có cơ hội sẽ trở về Lăng Thành.”
Mạnh Tuyết Nhu vừa nói thế, Đông Mạch liền nhớ tới Vương lão, liền hỏi thăm một chút, sau đó mới biết, bệnh tình của Vương lão sẽ không khá lên được, hiện giờ cũng là sống được ngày nào hay ngày đó.
Đông Mạch nghe vậy, trong lòng thầm thở dài, nghĩ ngày mai sẽ làm đồ ăn mang đến, đưa cho Vương lão ăn thử, cũng coi như một phần tâm ý từ cô.
Đang nghĩ ngợi, một nam sinh bên cạnh ân cần mà rót cho Đông Mạch một ly trà, Đông Mạch ngẩng đầu lên nhìn qua, mơ hồ nhớ đối phương tên là Mạch Thừa Nhạc, Mạc Thừa Nhạc học tập khá tốt, có điều trầm mặc ít nói, nên Đông Mạch không có ấn tượng mấy.
Cô cười gật đầu, xem như cảm ơn người ta.
Mạnh Tuyết Nhu thấy cảnh này, liền quay sang chỗ khác.
Ai biết lúc này, vừa hay có người nói giỡn: “Thừa Nhạc trước kia đối với Đông Mạch rất tốt, hiện giờ đối với Đông Mạch cũng như cũ rất tốt, thật đúng là không thay đổi mà.”
Đối phương vừa nói lời này, mọi người liền nhớ về chuyện trước kia, đều nói theo, thậm chí có người còn trêu ghẹo Mạc Thừa Nhạc.
Mạc Thừa Nhạc có chút xấu hổ, xua tay nói: “Đều là chuyện quá khứ, nhắc tới làm gì, đừng nói bậy bạ.”
Có người dùng ánh mắt ái muội nhìn Đông Mạch, thật ra Đông Mạch nghĩ, cô tưởng cô cùng Mạc Thừa Nhạc không có thân, vậy mà tới mức bọn họ nói sao?
Cô lập tức vội nói: “Chuyện này không thể nói đùa được, tôi đã kết hôn, vị nhà tôi lòng dạ hẹp hòi lắm.”
Cô vừa nói như vậy, mọi người đều cười rộ lên.
Đông Mạch liền lấy chocolate ra: “Các cậu thử cải này đi, nghe nói là đồ của ngoại quốc, rất ngọt.”
Mọi người nhìn chocolate, đều cảm thấy mới lạ, mỗi người đều lấy một miếng nhỏ thử, đều nói ngọt, có người am hiểu một chút thì nói: “Này chính là đồ nhập khẩu từ ngoại quốc, rất khó mua được, Đông Mạch từ đầu cậu có được thử này?”
Đông Mạch: “Lúc này tới thăm một vị trưởng bối, người thuận tay đưa cho tôi.”
Mạnh Tuyết Nhu bên cạnh đột nhiên nói: “Đúng rồi, Đông Mạch, tôi ở bệnh viện Lăng Thành có quen biết bác sĩ, có chuyện gì cần cứ nói, tôi có thể giúp cậu móc nối quan hệ, cậu tới bệnh viện khám thử xem.”
Đông Mạch nghi hoặc: “Bệnh viện?”
Cô vừa nói thế, mọi người đều tỏ mò mà nhìn về phía Đông Mạch: “Đi bệnh viện làm cái gì? Đông Mạch bị làm sao?”
Mạnh Tuyết Nhu: “Không phải thân thể cậu có vấn đề sao? Vẫn là đến khám thử, hiện tại y học tiến bộ rất nhiều, không chừng có thể giải quyết, cậu vẫn là nên có con của chính mình thì mới tốt.”
Lời này vừa được nói ra, mấy người bên cạnh liền có chút khiếp sợ: Đông Mạch, cậu đây là làm sao?”
Đương nhiên cũng biết có việc này, giống như Khâu Thục Phân ở thôn bên cạnh, liền không biết nói thế nào.
Mạnh Tuyết Nhu kinh ngạc: “Tôi cho rằng, tôi cho rằng mọi người đều đã biết, tôi cũng nghe người ta nói thôi, không phải là sau khi Đông Mạch kết hôn, bởi vì không sinh được nên ly hôn sao, sau này lại cùng một đối tượng ở cùng xã kết hôn nhưng cũng bởi vì không thể sinh lại tiếp tục không thành, lúc sau mới gả cho người hiện giờ? Các cậu không biết sao?” Trên bàn cơm lập tức an tĩnh đi, không ai dám nói chuyện nữa.
Mạnh Tuyết Nhu lập tức thấy xấu hổ, cô ta ngượng ngùng nhìn về phía Đông Mạch, lẩm bẩm nói: “Tôi cho rằng các cậu đều ở trong thôn, khoảng cách cũng không quá xa, chắc chắn đã biết, thật xin lỗi, Đông Mạch, tôi không nên nói chuyện này, hôm nay đã vui vẻ, tôi nói chuyện này làm chi không biết!”
Cô ta thấy mọi người không nói lời nào, Đông Mạch cũng không nói lời nào, lập tức đỏ mặt, liều mạng nói: “Thật xin lỗi, Đông Mạch, tôi không nên nói chuyện này, tôi cũng không biết thật giả, tôi chỉ là nghe người khác nói qua, nên nói cho mọi người biết, tôi cho rằng ai cũng đã biết rồi!”
Lúc này Đông Mạch, đã cảm giác không ít ánh mắt đồng tình đang nhìn về phía cô.
Cô cười một cái mới nói: “Tuyết Nhu, cậu nghe nói, đích thật là giả, tôi cùng chồng trước ly hôn là sự thật, nhưng chuyện không thể sinh con là hiểu làm, tôi đúng thật là sau đó có cùng người ở xã qua lại, nhưng cũng là sau khi qua lại, tôi phát hiện đối phương không thích hợp, đối phương có lẽ cũng cảm thấy tôi không thích hợp, vì thế liền đường ai nấy đi, sau đó tôi cùng chồng hiện tại của tôi bên nhau, chúng tôi đã đi bệnh viện kiểm tra, thân thể tôi không có bất kỳ vấn đề gì, đều rất tốt, tôi muốn sinh liền có thể sinh.”
Nói xong, cô thở dài: “Trước đó không nhắc tới với mọi người chuyện này, là cảm thấy không cần phải chứng minh cái gì với người ngoài, cũng không thể lấy tài liệu bệnh án mà chứng minh, hôm nay Tuyết Nhu đã nhắc tới, mọi người đều là bạn học cũng là thật tâm quan tâm, cho nên liền nói thẳng một lần luôn.”
Sau khi nghe cô nói thế, Khâu Thục Phân bên cạnh liền vội nói theo: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, thật ra sinh hay không sinh, thân thể của Đông Mạch mới là chuyện quan trọng nhất, chúng tôi ở đây cũng an tâm rồi!”
Những người khác cũng vội vội vàng vàng mà đổi chủ đề, không khí trên bàn mới sôi nổi lên.
Buổi họp mặt bạn học cũ này, Đông Mạch ăn cũng rất ít, không thể nói là quá vui vẻ, cũng không phải là thấy khó chịu.
Cô có thể nhìn ra được, dù cô có giải thích chuyện này, nhưng mọi người vẫn sẽ bán tín bán nghi, đoán chừng nghĩ cô chỉ là đang nói dỗi để giữ mặt mũi của bản thân cô thôi? Dù sao ánh mắt đồng tình kia của bọn họ khi nhìn cô vẫn rát rõ ràng, cho nên sau đó khi nói chuyện bọn họ luôn cẩn thận, thận trọng từng câu, thậm chí không ai dám nhắc tới chủ đề về con cái, dường như sợ cô nghe sẽ cảm thấy đau khổ.
Mạnh Tuyết Nhu cũng là dáng vẻ áy náy, còn nói sau này sẽ mời cô ăn cơm gì đó.
Đông Mạch cảm thấy, Mạnh Tuyết Nhu là thật sự áy náy, cô ta thật sự xấu hổ và thấp thỏm, đoán chừng xác thật là cảm thấy có lỗi.
Có điều cô lại không muốn sẽ cùng Mạnh Tuyết Nhu ăn cơm, cũng không có hứng thú.
Không phải bởi vì chuyện hôm nay trong bữa ăn, mà là từ trong cuộc nói chuyện phiếm trên bàn ăn, cô cảm giác được cuộc sống của hai người có sự khác biệt quá lớn, bọn họ không có tiếng nói chung, bản thân cô thì nghĩ muốn thu hoạch cây trồng để kiếm tiền, người ta lại nghĩ sau khi tốt nghiệp nhờ quan hệ cha mẹ mà tìm một công việc tốt.
Thật ra hôm nay Mạnh Tuyết Nhu trong lúc nói chuyện, cô có thể cảm nhận được, Mạnh Tuyết Nhu là nhẹ nhàng bằng quơ mà nhắc tới chuyện điều công tác tới xã, mọi người lúc đó đều mở to mắt ngưỡng mộ, nói làm gì mà chẳng phân biệt, Lăng Thành thật tốt.
Mạnh Tuyết Nhu không quan tâm cái này, cô ta muốn đến làm việc ở xã chỉ vì tiện chăm sóc bà ngoại, bởi vì đối với cô ta mà nói, Lăng Thành vẫn là xã, đều rất dễ dàng, chuyện trong nhà cô ta có biện pháp, đều quá dễ dàng, cho nên không có gì cả.
Cô ta cũng biết đối với cô ta mà nói là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng đối với bạn học khác là một chuyện quá xa vời.
Chỉ là cô ta không biết, lúc trước cô ta ôm búp bê Tây Dương thuận miệng mà nói, Đông Mạch cậu xem nè búp bê Tây Dương thật đẹp, cậu nói người nhà cậu mua cho cậu một con đi, lúc ấy cô ta không biết búp bê Tây Dương đối với nhà của Đông Mạch là một món xa xỉ cỡ nào.
Lúc rời quán ăn, bạn học vốn dĩ muốn cùng nhau đi dạo, Đông Mạch nói bản thân phải rời đi trước, bạn học khác đều rất áy náy, Khâu Thục Phân lại nhỏ giọng nói: “Đông Mạch, xin lỗi, không nghĩ tới Mạnh Tuyết Nhu sẽ nói chuyện đó, cô ấy chắc cũng không phải cố ý, chỉ là vô tình nhắc tới, con người cô ấy quá đơn thuần, cũng không có tâm tư sâu xa gì đâu.”
Đông Mạch: “Không có gì, dù sao cũng là lời đồn, cũng không phải sự thật.”
Vẻ mặt Khâu Thục Phân bất đắc dĩ, cô ta đương nhiên biết đó là sự thật, cô ta ở thôn bên cạnh, sớm đã nghe nói, nhưng Đông Mạch đã nói như thế, cô cũng không thể nào vạch trần, dù sao chuyện này nói ra cũng rất khó chịu, hà tất gì làm cho trong lòng mọi người khó chịu chứ.
Sau khi Đông Mạch rời khỏi quán ăn, lúc đạp xe rời đi, Mạc Thừa Nhạc đuổi theo cô. Đông Mạch nhìn về phía Mạc Thừa Nhạc cười: “Hiện giờ cậu đã là thầy giáo, chúc mừng cậu.”
Mạc Thừa Nhạc xấu hổ nói: “Cũng không có gì, chỉ là dạy học sinh tiểu học thôi, vẫn là vì dân mà làm.”
Đông Mạch: “Dân làm cũng khá tốt, cũng coi như là thành phần tri thức, sau này có khả năng được chuyển lên chính thức.”
Mạc Thừa Nhạc: “Nào dễ dàng như vậy, nhà tôi cũng không giống như nhà Mạnh Tuyết Nhu, thời buổi này, không có quan hệ rất khó chuyển, cứ như vậy đã, tốt xấu gì cũng có một ít lương, tích cóp có tiền cưới vợ đã không tệ rồi.”
Đông Mạch nghe anh ta nói thế, nhớ lại lúc ăn cơm mọi người vui đùa, liền nói chuyện không biết giữ lời.
Đây đều là bạn học trước kia, tốt xấu gì cũng có tình nghĩa xưa cũ, không bỏ được mới lạ, có điều vẫn có một số chuyện cần tránh đi, đặc biệt là hiện giờ Thẩm Liệt không có ở nhà. Vì thế hai người bọn họ không mặn không nhạt nói mấy câu, sau khi hai bên nói tình trạng của mình hiện tại, Mạc Thừa Nhạc cẩn thận mà nhìn Đông Mạch, an ủi cô nói: “Đông Mạch, Tuyết Nhu nói, cậu không để ý tới, thật ra con người cậu ấy cũng không phải là xấu, chỉ là không có tâm nhãn, không để ý cảm nhận của người khác, tớ cảm thấy cậu ấy vẫn luôn như thế, chắc chắn không phải là cố ý nhằm vào cậu đâu.”
Đông Mạch cười khẽ, không nói gì, một lời nói mà nghe hai lần, thật ra có chút không thú vị. Về đến nhà, cô nhớ tới chuyện hôm nay, càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, hiện giờ lời đồn đãi xem như đã truyền khắp nơi, bản thân cô cũng thẳng thắn đi tới bệnh viện kiểm tra, mọi người vậy mà cũng không tin, trừ khi đem kết quả khám bệnh trong bệnh viện ra cho mọi người xem.
Bịa đặt thì dễ, nhưng bác bỏ tin đồn đúng là thật sự khó.
Cô cũng không cần tích cực làm chuyện này, tùy tiện để bọn họ muốn nghĩ thế nào thì nghĩ đi, không có chuyện gì làm, cô liền chọn công thức mà chép lại, thật ra công thức đã ghi không ít rồi, chỉ còn vài tờ cuối cùng thôi.
Cô lúc chép công thức lại nhớ tới Vương lão, nghĩ tới ông ấy thật ra làm một ông lão từ ái, sau này có thời gian, cô hẳn nên đến thăm ông nhiều hơn.
Cô có thể cảm giác được, ông lão rất cô đơn, ông ấy muốn có người cùng ông trò chuyện.
Suy nghĩ miên man như vậy, liền nghe thấy bên ngoài cửa truyền tới âm thanh.
Tiếng động không lớn lắm, nhưng lòng Đông Mạch đột nhiên run lên.
Dù sao cũng ở nhà một mình, là phụ nữ độc thân, một mình giữ nhà, không tránh được việc nghĩ nhiều.
Cô nhớ tới lúc ban ngày vừa ra cửa gặp Lâm Vinh Đường, thầm nghĩ anh ta không phải là có ý đồ gì đó đối với cô không?
Nhưng lúc cô cùng anh ta là vợ chồng, anh ta cũng chưa từng có ý định kia, cũng không thể nào đột nhiên nổi điên lên chứ?
Cố tình là lúc này, cô nghe tiếng bước chân ở bên ngoài.
Bóng đêm bao trùm, tiếng bước chân vang lên trong màn đêm u tối, truyền đến tại Đông Mạch, mỗi tiếng đi đều làm cho lòng người e sợ.
Xung quanh càng yên tĩnh, ngay cả tiếng côn trùng thường ngày kêu vang dội cũng không còn phát ra tiếng, lá cây của cây táo trong sân ở trong bóng đêm cũng toát vẻ dữ tợn.
Sau lưng Đông Mạch đổ mồ hôi lạnh, trong lòng cũng hoảng, vừa lúc nhìn thấy cây xẻng bên cạnh cửa, cô cắn chặt răng, cầm lên nắm chặt trong tay, hít sâu một hơi để lấy can đảm cho bản thân, rồi cẩn thận mà đi ra ngoài.
Lâm Vinh Đường nếu dám làm gì cô, cô liền đập vào đầu anh ta ngay lập tức! Bất cứ giá nào cô cũng sẽ làm!
Ai mà biết được khi cô giơ lên, liền thấy một bóng người từ cổng bước vào.
Tâm Đông Mạch nhảy lên vài cái, khẽ cắn môi, giơ xẻng đi về phía trước.
Đi được hai bước, đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng.