Thật ra anh mới đi được mấy ngày, thật ra sau khi anh đi rồi, những ngày cô trải qua rất bình yên, kỳ thật mọi thứ đều khá tốt, nhưng hiện giờ khi nhìn thấy aknh, cô vậy mà lại cảm thấy như đã lâu lắm rồi không gặp.
Cô vậy mà ủy khuất đến mức muốn khóc.
Thẩm Liệt nhìn thấy cô như vậy, liền tiến lên: “Đông Mạch, làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”
Anh lấy cây xẻng trên tay xuống, sau đó nắm lấy bả vai của cô: “Ai khi dễ em sao? Lâm Vinh Đường khi dễ em sao?”
Đông Mạch mím môi, sau đó bổ nhào vào lồng ngực của anh.
Vốn dĩ cũng không phải muốn khóc, đây chỉ là chuyện nhỏ, có cái gì mà phải khóc, nhưng khi vào bổ nhào vào lồng ngực anh, ngửi được mùi hương quen thuộc trên người anh, mùi hương tươi mới quen thuộc, cô cảm thấy khi dựa vào ngực dày rộng củng kiên định của anh, mũi cô có chút lên men, nước mắt cứ thế mà trào ra.
Thẩm Liệt càng thêm lo lắng, vội ôm cô: “Đông Mạch, rốt cuộc là làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Đông Mạch nhẹ nhàng dùng tay đấm lên ngực anh, thấp giọng oán trách: “Anh sao tới giờ mới trở về!”
Thẩm Liệt nghe thấy cô lên tiếng, mới hơi yên tâm, ít nhất không phải chuyện gì, có lẽ chỉ là một cảm xúc nhỏ, anh ôm lấy cô, nhịn không được mà cúi đầu hôn lên trán cô: “Anh cũng muốn nhanh chóng giải quyết xong, chuyện mua máy chải bông là chuyện lớn, vẫn luôn hối thúc, giám sát kỹ càng chuyện người ta đem máy chải bông cùng linh kiện đưa lên xe, sau đó anh mới ra xe lửa mà đi Thiên Tân, ở Thiên Tân không nghỉ ngơi mà mua vé xe lửa về thẳng đây.”
Xe chưa từng ngừng, một chút cũng không dám trễ, cứ muốn sớm trở về, đến cả bữa ăn cũng là vội vàng mà tùy tiện mua cái gì đó ăn ở trên đường, bao ngày nay đều không có giấc ngủ ngon.
Thẩm Liệt cũng không phải là một người không dám ra khỏi cửa, anh đi nơi nào mà không được chứ, từ trước tới nay đều là không sợ hãi chuyện gì, nhưng hiện giờ không giống như trước, anh đã kết hôn, đã cưới Đông Mạch, Đông Mạch chính là cây buộc ngựa, anh chính là ngựa hoang, cũng cảm thấy tâm bị cô trói buộc ở đây.
Ở bên ngoài, thường xuyên nghĩ về cô, nghĩ đến khó chịu, nhìn cái gì đẹp, món gì ngon, đều nghĩ, nếu có cô ở đây thì tốt rồi, như vậy có thể cho cô thử xem, làm cô vui, dẫn cô đi chơi.
Đông Mạch nghe thấy anh dỗ cô như vật, âm thanh trầm trầm, ôn hòa bao dung, ngực cô cảm giác có chút chua chút ngọt, ôm chặt vòng eo rắn chắc của anh, đem mặt chôn vào trong ngực anh, rầu rĩ nói: “Cũng không phải chuyện to tát gì, chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi thôi.”
Cô nghĩ, chủ yếu vẫn là cô nhớ anh đi, không có anh, cảm thấy trong lòng hụt hẫng cải gì đó.
Thẩm Liệt nghe cô nói, liền ôm lấy mặt cô, tinh tế mà nhìn chăm chú.
Đông Mạch đỏ mặt, tim đập nhanh, nhắm mắt lại.
Cô nghĩ, anh nhất định là muốn hôn cô.
Cô cũng ngóng trông anh có thể hôn cô, còn hy vọng anh ôm cô, tựa như lần đó ở lữ quán.
Ai mà biết Thẩm Liệt lại khàn khàn nói: “Anh đi tắm rửa một chút.”
Đông Mạch hơi giật mình, trong lòng có chút mất mát, có điều ngẫm lại cũng phải, đỏ mặt mà đẩy anh ra, cắn môi đi vào phòng bếp.
Thẩm Liệt dĩ nhiên có thể nhìn ra Đông Mạch có chút thất vọng, cô vừa rồi ngoan ngoãn nhắm mắt lại, bộ dạng đang chờ anh hôn cô, vừa đơn thuần vừa ngọt ngào; sau đó lại liếc mắt nhìn anh, bộ dạng quay đầu rời đi, như là móc câu, câu anh đến nỗi anh hận không thể lập tức khiêng cô lên giường.
Nhưng anh cuối cùng cũng nghĩ, một đường phong trần mệt mỏi, lại ngồi xe lửa trở về, trên người anh không sạch sẽ.
Anh đi tiến vào phòng, cầm quần áo thay đổi và một cái khăn tắm lớn, lúc đi qua tây phòng, Đông Mạch đã giúp anh chuẩn bị nước nóng.
Đông Mạch cách cánh của nói: “Anh tắm nhanh lên đi, tắm xong thì ra ăn mỳ, em làm cho anh một tô mỳ sợi.”
Tiếng nước bên trong liền ngừng lại, sau đó cô nghe được Thẩm Liệt nói: “Em giúp anh lau chút đi, trên đường đi đổ nhiều mồ hôi, lau lau chút không sạch sẽ được.”
Đông Mạch: “Tự anh lau đi.”
Thẩm Liệt: “Anh muốn em giúp anh lau, sau này em tắm, anh cũng có thể giúp em lau.”
Đông Mạch có chút xấu hổ, đặc biệt là nhớ lại lúc nãy, bản thân ngây ngốc mà cho rằng anh muốn hôn cô, kết quả là anh nói anh muốn tắm rửa, thật sự có chút mất mặt.
Cho nên cô do dự, vẫn nói là: “Em còn phải lau dọn phòng bếp, chính anh tự lau đi! Tắm xong thì ra ăn mỳ!”
Nói xong liền quay đầu đi.
Bên trong phòng, Thẩm Liệt bất đắc dĩ mà cười cười, đành phải nhận mệnh tự mình tắm rửa sạch sẽ.
Sau khi tắm xong, Thẩm Liệt lau khổ người, tùy ý mà mặc chiếc quần mới đi ra ngoài.
Anh dĩ nhiên là cố ý, biết Đông Mạch có hứng thú với cơ thể anh, rất thích nhìn ngắm cơ ngực rắn chắc của anh, anh chính là muốn để cô nhìn, muốn thấy mặt cô đỏ lên vì nhìn anh.
Đi tới nhà chính, Đông Mạch đang ở trước giường đất cúi đầu thu dọn chăn đệm.
Tóc cô rơi trên vai, đen nhánh vì động tác của cô mà hơi đung đưa.
Thẩm Liệt nhìn đến đỏ mắt, hầu kết hơi lăn lăn, có điều cuối cùng vẫn ngồi xuống ăn mỳ trên bàn.
Sợi mỳ mềm, ăn vào rất ngon, tô mỳ còn thêm ít rau kèm theo, Thẩm Liệt đúng thật là đôi bụng, ăn từng ngụm từng ngụm.
Đông Mạch có chút kinh ngạc: “Chỉ là em chỉ cho vay 2 vạn, làm sao lại có thể ra 3 vạn tệ chứ?”
Thẩm Liệt đã ăn xong rồi, anh đang súc miệng.
Điều này anh vẫn luôn để tâm tới.
Khi súc miệng xong, anh quay sang nhìn Đông Mạch, nói: “Đông Mạch, em đừng lo lắng, em nghe kế hoạch của anh trước đi.”
“Hiện giờ người ta đang gấp bán đi, dự định bán sắt vụn, anh nếu không thể một lần mua hết, người ta có khả năng sẽ bán cho người khác. Cho nên anh cũng chỉ có thể mua hết tất cả, có điều anh cũng đã bàn bạc tốt với người ta rồi, trả tiền theo từng đợt, lần đầu là 1 vạn tệ tiền đặt cọc, hai lần sau mỗi lần 1 vạn tệ, trong thời gian bọn họ đưa máy chải bông tới, chúng ta có thể tranh thủ thời gian mà mau chóng làm ra sản phẩm bán đi, lấy tiền đó trả tiền cho đợt hàng sau, cứ như vậy mà tiếp tục sau này.”
Thẩm Liệt cười nói: “Em đừng sợ, trong lòng anh đã có tính toán, ở xã làm xí nghiệp. anh đoán chừng có khả năng sẽ cần một xưởng chải lông, anh cùng bọn họ tiếp xúc qua, biết bọn họ thiếu máy móc, sau khi anh cải tiến, một máy bán cho bọn họ 4-5 ngàn, bọn họ chắc chắn sẽ muốn, mấy cải máy móc này chỉ cần thấp hơn giá thị trường, chắc chắn sẽ không thiếu chỗ tiêu thụ. Lại nói, nếu thật sự không được nữa, cải tiến thất bại, anh làm không thành công, liền có thể bán sắt vụn, tuy rằng không kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng thiếu hụt cũng không đến nỗi, cho nên anh nghĩ, nắm chắc cơ hội lần này, không chừng sẽ kiếm được số tiền.”
Bởi vì giả cả thật sự rất thấp, chẳng qua là người bình thường không có tự tin, một hơi mà bỏ ra 3 vạn tệ, dù sao con số này cũng không nhỏ.
Trong lòng Đông Mạch lúc này mới chút thả lỏng: “Nghe anh nói như vậy, rủi ro cũng không cao, chỉ cần nắm chắc, cần phải mau chóng bán ra, kiếm được tiền, nếu không chúng ta sẽ không tiền giao cho người ta.”
Thẩm Liệt: “Ừm, chắc chắn nắm chắc, có điều hiện giờ trời tối rồi, anh cũng thật sự rất mệt mỏi, hai ngày nay đều ngủ không đủ giấc.”
Đông Mạch vừa nghe anh nói thế, liền nói: “Vậy anh nhanh đi ngủ đi, nghỉ ngơi cho tốt!”
Thẩm Liệt bất đắc dĩ mà nhìn thoáng qua Đông Mạch, thật ra anh vẫn nhớ những ngày mới kết hôn không được bao lâu, tiểu biệt thắng tân hôn, sao có thể không nghĩ chứ, có điều nhìn ý tử của Đông Mạch, cô căn bản không có tâm tư cho chuyện này.
Anh nhớ tới lúc nãy bản thân cố ý súc miệng, liền cười khổ, nhận mệnh nói: “Chúng ta cũng đi ngủ sớm một chút, đoán chừng ngày mai máy chải bông sẽ tới, đến lúc đó sẽ bận rộn.”
Đông Mạch: “Được!”
Hai vợ chồng lập tức nằm lên giường đất, từng người lần lượt chui vào trong chăn.
Đông Mạch sau khi nằm vào trong chăn rồi, cô vẫn còn bận tâm chuyện mua bán của Thẩm Liệt, cô nghĩ ngày mai nếu máy chải bông tới, chắc chắns ẽ đặt ở nhà cũ, lỡ như bị trộm vào lấy thì sao, cho nên tốt nhất là nên cẩn thận, hoặc là dứt khoát ở lại canh giữ, dù sao thì cũng là vài vạn tệ, không thể để xả ra chuyện được.
Đang miên man suy nghĩ, liền nghe Thẩm Liệt nói chuyện: “Đông Mạch.”
Buổi tối bên trong phòng thật sự yên tĩnh, gió thổi qua cây táo trong sân cũng phát ra âm thanh nhỏ vụn của cây lá sào sạt, âm thanh của anh lúc này vang lên cũng trầm thấp ôn hòa.
Đông Mạch: “Ừm, còn chưa ngủ sao?”
Thẩm Liệt liền động đậy thân mình, dịch sang bên cạnh người cô: “Anh ngủ không được.” Đông Mạch: “Có phải anh cũng đang nghĩ tới chuyện máy chải bông không?”
Thẩm Liệt: ‘Có nghĩ, có điều anh thật sự không quá lo lắng. Đông Mạch, mấy ngày nay anh không ngủ ở nhà, trong nhà có chuyện gì sao? Anh vừa bước sao trong nhà, em đã bị dọa sợ tới mức đó rồi.”
Đông Mạch: “Cũng không có gì, chỉ là chút việc nhỏ thôi.”
Đông Mạch không nói anh nghe chuyện bắt số ở trong thôn, cùng với chuyện gặp được Lâm Vinh Đường nói không được bao nhiều câu, tránh cho việc anh lo lắng, nhưng thật ra cô lại kể chuyện gặp bạn học cũ cho anh nghe: “Em nói em có thể sinh, căn bản là không ai tin em, cho rằng em chỉ đang nói dối, mọi người còn cảm thấy đồng tình với em.”
Thẩm Liệt nghe vậy liền nhíu mày, hỏi cô kỹ càng tình hình lúc đó, cuối cùng anh hỏi: “Cái người tên Mạnh Tuyết Nhu kia, em cùng cô ta có phải lúc ăn tết gì đó, em đắc tội cô ta không?”
Đông Mạch lắc đầu: “Không có. Lúc ấy cô ta cùng em ngồi cùng bàn, xuất thân cùng hoàn cảnh gia đình cô ta rất tốt, ngày thường ăn uống cùng tốt hơn em nhiều, em chỉ hâm mộ người ta thôi, đâu thể nào đắc tội người ta.”
Thẩm Liệt xoay người, nằm nghiêng: “Vậy tên Mạch Thừa Nhạc kia là thế nào?”
Đông Mạch: “Em cũng đâu có biết, cũng chỉ là trêu đùa chút thôi, em cùng Mạc Thừa Nhạc lại không thân!”
Ánh trăng trong như nước chiếu vào phòng qua ô cửa sổ, Thẩm Liệt nhìn Đông Mạch: “Sau khi tan tiệc, anh ta còn cố ý an ủi em!”
Đông Mạch liếc mắt nhìn anh: “Đừng suy nghĩ lung tung, người ta chỉ là quan tâm bạn học thôi.”
Cô cùng Mạc Thừa Nhạc thật sự không có thân, lúc đi học cũng không nói chuyện được mấy câu.
Nhưng Thẩm Liệt lại cười một cái, anh đoán, có lẽ trước kia Mạnh Tuyết Nhu thích tên Mạc Thừa Nhạc kia, Mạc Thừa Nhạc lại thích Đông Mạch, cho nên Mạnh Tuyết Nhu kia mới có Su bất mãn với Đông Mạch.
Thật ra, ngày đó khi anh đi đón Đông Mạch, chỉ liếc mắt nhìn lướt qua Mạnh Tuyết Nhu, anh đã nhận ra được, Mạnh Tuyết Nhu này, chắc cũng không phải là người đại gian đại ác gì, nhưng cô ta là một người phụ nữ có tâm cơ.
Chỉ là Đông Mạch ngây thơ, chuyện nam nữ không hiểu biết, tâm tư người khác sớm đã xoay mấy vòng, cô lại ngây thơ, hiện giờ người ta đạp cô dưới chân, cô còn không biết tại vì sao.
Thẩm Liệt vươn tay ra, từ trong ổ chăn nắm lấy tay Đông Mạch.
“Đông Mạch, chuyện này em không cảm thấy kỳ quái sao?”
“Có gì kỳ quái?”
“Lần trước trong tiệc mừng thọ Mạnh Tuyết Nhu nhìn thấy em, còn không biết chuyện của em, mới qua có mấy ngày, cô ta vậy mà đối với chuyện của em lại tường tận với vậy, em nói xem cô ta là biết được từ đâu?”
Vẻ mặt Đông Mạch ngây ra, nghĩ thầm vũng đúng, vì sao cô ta đột nhiên biết được, là ai nói cho cô ta biết?
“Cũng không thể nào là thư ký Vương chứ? Em cảm thấy thư ký Vương không phải loại người như vậy, có thể đem chuyện của em ra nói, thư ký Vương cũng không đến mức hiểu rõ như thế!”
“Anh nghe theo ý của em, cũng không phải làm bạn học khác nói.”
Đông Mạch suy nghĩ một hồi, bừng tỉnh: “Em biết rồi!”
Thẩm Liệt: “Ừm?”
Đông Mạch bất đắc dĩ mà nhìn anh một cái, thở dài: “Là Lục Tĩnh An.”
Một ngày kia, Lục Tĩnh An cũng có trong tiệc mừng thọ, lúc ấy bản thân cô sau khi rời đi, quay đầu lại nhìn, dường như Lục An Tĩnh đang nói chuyện cùng Mạnh Tuyết Nhu, nhưng lúc ấy cô cũng không nghĩ nhiều.
Không ngờ tới, miệng của Lục Tĩnh An lại rộng như vậy, đem toàn bộ chuyện của cô kể cho Mạnh Tuyết Nhu nghe.
Đông Mạch cười lạnh một tiếng: “Anh ta cũng thật sự!”
Thẩm Liệt nhướng mày, nhẹ nhàng dang tay, ôm Đông Mạch vào lòng: “Nhân phẩm người đó không được, may mắn là em cùng anh ta cũng không có bất kỳ mối liên quan gì.”
Đông Mạch: “Lúc ấy em đáng ra nên cho anh ta một cái tát!”
Thẩm Liệt thấy dáng vẻ cô tức giận, anh cười nhẹ, dỗ cô nói: “Ngoan Đông Mạch, không tức giận.”
Đông Mạch: “Toàn là loại người gì đâu.”
Thẩm Liệt cúi đầu hôn má cô, anh chỉ cảm thấy vừa mềm vừa mịn, nhịn không được mà cắn nhẹ một cái: “Bởi vì bọn họ xấu xa, không biết tiểu Đông Mạch của chúng ta thông minh, lanh lợi.”
Đông Mạch nghe anh nói thế liền cười, cô biết là Thẩm Liệt đang dỗ cho cô vui vẻ, chỉ là cô cố tình không muốn, lời ngon tiếng ngọt của đàn ông luôn dễ nghe như vậy.
Cô lúc này mới nhận ra cô đã nằm trong lồng ngực của anh, anh vừa mới tắm xong, trên người vẫn còn mùi hương của lá lách, sạch sẽ dễ ngửi, bờ ngực rắn chắc, bả vai rộng lớn, đều cho cô cảm giác an toàn, ôm anh như này, giống như cô cái gì cũng không sợ.
Đến cả chuyện mấy vạn tệ kia, dường như cũng không cần lo lắng quá.
Cô vùi mặt vào trong lồng ngực của anh, cứ như vậy mà ôm chặt lấy anh, cứ như vậy mà gắt gao siết chặt, cảm nhận sự tồn tại của anh.
Cô hơi nhếch môi cười, nhỏ giọng nói: “Thẩm Liệt...”
Thẩm Liệt: “Hử?”
Đông Mạch: “Mấy ngày nay anh ở bên ngoài, có nhớ em không?”
Thẩm Liệt: “Nhớ, mỗi ngày đều nhớ, sao có thể không nhớ được chứ.”
Lúc anh nói thế, ngón tay nhẹ nhàng mà xẹt qua phía sau lưng của cô, rất ôn nhu mà chạm vào, như có như không, làm cho quả tim của Đông Mạch phảng phất như có lông vũ chạm vào.
Lúc anh nói như vậy, hơi thở thở ra phả vào bên tai của cô, làm lỗ tai cô ngứa, trong lòng cũng có chút ngo ngoe rục rịch.
Đông Mạch chớp chớp mắt, cố ý hỏi: “Vậy anh nhớ em như thế nào?”
Trong bóng đêm hô hấp của Thẩm Liệt thay đổi, ánh mắt tối đi, khi mở miệng, âm thanh có chút mất tiếng: “Em cho rằng thế nào?”
Đông Mạch đỏ mặt, cô cắn môi: “Em sao biết...”
Nói xong, cô quay đầu, đẩy anh ra: “Được rồi, trời cũng không còn sớm...”
Thẩm Liệt lại đem cô lần nữa khóa chặt trong vòng tay của mình.
Đông Mạch như vô tội mà nói: “Ai da, em muốn đi ngủ, rất buồn ngủ rồi.”
Nói xong, cô còn ngáp một cái thật khoa trương.
Thẩm Liệt làm sao có thể để cô ngủ dễ dàng như vậy, đây là do cô cố ý trêu anh đây mà. Anh cảm thấy Đông Mạch của anh càng ngày càng học hư.
Cuối cùng là mồ hôi đổ đầm đìa, Đông Mạch mềm mại mà oán giận: “Hiện giờ trời nóng, ầm ĩ một trận như vậy, trên người toàn mồ hôi.”
Thẩm Liệt thẳng thắn mà ôm cô lên: “Chúng ta đi tắm.”
Đông Mạch: “Anh điên rồi!”
Thẩm Liệt thấy dáng vẻ kinh hoàng của cô, cười nhẹ cái, cũng cầm lấy khăn tắm mà bọc người cô lại: “Anh ôm em.”
Đông Mạch bị khăn tắm bao bọc lại, cô chôn người vào trong ngực anh: “Chúng ta nên ngủ sớm một chút, đừng lăn lộn nữa, không phải ngày mai là máy chải bỗng tới sao, đến lúc đó rất bận.”
Thẩm Liệt bất đắc dĩ mà ôm cô ra khỏi phòng, ánh trăng bên ngoài cũng vừa lúc, đầu hạ nên có gió thổi đến, con dễ mèn nhỏ đang ở trong gốc mà kêu, anh thỏ dài: “Lời nào cũng bị em nói hết rồi.”
Cũng may là Thẩm Liệt cũng biết ngày mai phải dậy sớm, thật ra hai ngày nay anh không ngủ đủ giấc cũng rất mệt mỏi, hiện giờ đã lăn lộn một hồi như vậy, dù ỷ vào tuổi trẻ tinh lực tràn trề thì cũng vừa phải là được rồi.
Lúc tắm rửa, Đông Mạch được hầu hạ tắm rửa, anh cứ ôm cô không chịu buông ra, cô cũng lười nhác nằm trong lồng ngực của anh.
Cô cảm thấy lúc anh tắm cho cô đặc biệt ôn nhu cùng săn sóc, đây là một loại cảm giác được yêu quý.
Lúc đang tắm, Đông Mạch đột nhiên nói: “Anh biết không, khi em còn nhỏ, có đôi khi sẽ nằm mơ.”
Thầm Liệt đổ nước lên người cô, tiếng nước xôn xao: “Mơ thấy gì?”
Đông Mạch: “Có một đôi tay, ôn nhu mà vuốt ve đầu em, rất ôn nhu, cảm giác rất dễ chiu.”
Lúc cô nổi lời này, Thầm Liệt đàn giúp cô lau người, anh nhưởng mày: “Sau đó?”
Đông Mạch: “Em rất thích giấc mơ này, nghĩ nếu có thể có người giống như trong mơ, đối sự với em như vậy thì thật tốt.”
Khi cô còn nhỏ, vẫn luôn mơ thấy những giấc mơ kỳ quái, có thể là khát vọng của tiểu cô nương, ví dụ như có người nhẹ nhàng ôm cô dỗ dành côn, ví dụ như cô có được con búp bê Tây Dương, ví dụ như có được một căn phòng nhỏ thuộc về chính cô, cha mẹ cùng anh trai cô dĩ nhiên cũng rất yêu thương cô, nhưng người trong nhà bận làm việc mưu sinh, làm gì có thể thời gian mà để ý tâm tư của một tiểu cô nương, cô không có được mong muốn, cũng không thể nào nói ra cho người nhà biết.
Đông Mạch thỏa mãn mà thở dài: “Em cảm thấy anh giúp em tắm rửa thế này, có chút cảm giác giống như trong mơ.”
Ngọt ngào mềm mại, như là ở trong kẹo bông gòn, cả người đều được yêu thương, trong lòng tràn đầy sự yêu thích.
Thẩm Liệt nghe câu đó, trên mặt liền hiện ra vẻ kỳ lạ: “Rất ôn nhu, cảm giác dễ chịu?” Đông Mạch gật đầu: “Đúng vậy!”
Âm thanh này vậy mà đơn thuần lại thẳng thắn như thế, Thẩm Liệt thờ dài: “Anh nghe thấy em diễn tả như thế cảm thấy giống như là em đang nói mẹ của em...”