Lăn lộn cả một đêm, lúc Thẩm Liệt sửa sang lại cũng đã là mười giờ tối, hai vợ chồng từ căn nhà cũ về nhà, đèn trên đường gần như tắt hết.
Trời tối mù mịt, thỉnh thoảng lại có tiếng chó sủa, Thẩm Liệt liền nắm tay Đông Mạch. Đi ra sau phố đã có thể nhìn thấy ánh trăng. Sắp đến giữa tháng nên trăng đã dần tròn hơn, treo lơ lửng sau những mái ngói đầu làng.
Thẩm Liệt ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng, nói với cô: “Đông Mạch, nhìn xem trăng đêm nay có đẹp không?.”
Đông Mạch nhìn thoáng qua: “Vẫn như mọi ngày mà.”
Thẩm Liệt: “Không phải là rất đẹp sao?.”
Đông Mạch: “Lúc nào cũng như vậy, từ khi còn nhỏ đã như vậy rồi. Hôm nay có gì khác biệt sao?”
Thẩm Liệt nhìn trăng, cười nói: “Em nói xem, chúng ta đã làm việc chăm chỉ cả ngày, hiện tại cả thôn đều đã ngủ, chỉ có chúng ta, đi dạo nhẹ nhàng trong thôn, ngẩng đầu lên có thể ngắm được trăng. Sau khi trở về tắm rửa, sau đó còn được ôm em ngủ, không phải là rất tốt sao?.”
Đông Mạch nghĩ nghĩ, cuối cùng hiểu ra, cười cười nắm tay anh: “Anh nghĩ trăng đẹp vì trong lòng anh đang vui. Anh đang thấy vui vẻ nên thấy thích ánh trăng hơn.”
Thẩm Liệt quay đầu nhìn Đông Mạch, ánh trăng chiếu vào gương mặt cô, làm mặt mày hiện lên một tầng ánh sáng. Anh lại nhớ tới ngày đó, ngày trở về thôn trang, anh đã nhìn thấy cô.
Anh ngừng cười, nắm lấy tay cô rồi chậm rãi đi từng bước: “Trước đây, ở biên cương xa xôi, xa đến mức em có tưởng tượng cũng không ra được, cũng có một vầng trăng như vậy. Anh và các đồng đội ở bên nhau, nghe họ nói về vợ, về con, về cha mẹ, nghe bọn họ hoài niệm về quê hương. Lúc đó lửa đạn liên miên, không ai biết mình có thể sống sót trở về, có thể nhìn thấy trăng trên quê hương hay không nữa.”
Đông Mạch giật mình, cô nhớ đến 60 ngàn anh nói, trầm mặc một hồi rồi hỏi: “Những người đó, bọn họ đã về chưa, có thấy trăng ở nhà không?”
Thẩm Liệt lắc đầu.
Đông Mạch thôi không nói nữa.
Kì thật cô không quá để ý đến 60 ngàn tiền trợ cấp Thẩm Liệt nói, bởi vì cô cảm thấy đó là số tiền mà cô chưa bao giờ mong đợi, cho nên cô cử coi như không có chuyện gì, cũng không có cảm giác gì nên không có ý kiến gì.
Nhưng kì thật không ý kiến không có nghĩa là đã hiểu. Cô rất ngưỡng mộ nghĩa khi của Thẩm Liệt, nhưng cũng không hiểu được vì sao anh phải làm như vậy.
Bây giờ dường như cô đã hiểu rồi.
Những người đó không thể nhìn thấy mặt trăng ở quê hương của họ, nhưng Thảm Liệt thì có.
Nàng ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng một lần nữa, tấm ngọc sáng ngời dường như được bao bọc bởi một tầng màu lam nhạt, xa xa đẹp đẽ vô cùng.
Cô nghĩ về điều đó và nói: “Em đột nhiên cảm thấy, ánh trăng này của chúng ta rất xinh đẹp.”
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Liệt đến công xã mua hai chai rượu Tây Phượng, mua thêm một ít thịt lợn và cá. Anh tìm vài người quen biết trong thôn, lấy trứng gà đổi một ít đồ ăn.
Ngày thường quan hệ của gia đình anh với mọi người đều rất tốt, họ đều đổi đồ ăn cho gia đình anh. Đông Mạch cũng mới làm một mẻ cà tím ngầm tương, phân cho mỗi nhà một ít, các cô đều rất ngại. Món này Đông Mạch làm rất ngon, các cô đã thử làm nhưng không ra được mùi vị như của Đông Mạch.
Thế nhưng Đông Mạch cũng không quá muốn. Bây giờ nhà cô không trồng rau, đều đi cho người ta hết, một hai bữa thì được, chứ ngày nào cũng đi cho thì không được.
Sau khi thu xếp xong những thứ này, trở về nhà cũng đúng lúc ăn cơm. Lộ Khuê Quân lái xe tải đưa hai người qua, đều là “người tài ba” về máy chải sợi thô của thôn. Trên xe còn có mười mấy người nữa, còn có vài bao phế liệu.
Sau khi phế liệu được dỡ xuống, Lộ Khuê Quân cùng hai người đàn ông kia vào nhà để xem chi tiết máy chải sợi thô, họ nghiên cứu và thảo luận về các chi tiết cu the.
Thẩm Liệt liền mở điện, mở máy, sau đó máy chải sợi thô cồng kềnh mà hoạt động. Hai người đàn ông xem kĩ bộ phận kĩ thuật của máy, mỗi người đứng xem một bên, xem kĩ bên trong dài ngắn thế nào.
Đông Mạch không có việc gì nên quay về chuẩn bị đồ ăn nhẹ, nghĩ lát nữa sẽ chiêu đãi mọi người.
Khi cô quay về, ai trong thôn cũng đến hỏi xem mua bán thế nào, còn hải Lộ Khuê Quân đến đây làm gì, cuối cùng xúm lại bàn luận đủ thứ chuyện.
Vương Tú Cúc bên cạnh nghe thấy liền cười lớn một tiếng: “Nhận tiện đòi tiền luôn đi, đây cũng là dịp tốt, cũng không biết sẽ được bao nhiêu! Ai cũng đều biết Dương Bạch Lao mà?” Nói xong lời này, bà ta đắc ý cười ầm lên, tưởng rằng mọi người sẽ bàn tán xôn xao, nhưng ai biết được, xung quanh mọi người chỉ trầm mặc không lên tiếng.
Thẩm Liệt là người tốt, rất nhiệt tình, hễ có việc gì là sẽ dẫn mọi người đi theo, mặc dù ai cũng cho rằng anh ấy mạnh dạn vay nặng lãi quá, sợ sẽ xảy ra chuyện. Nhưng lại nghe Vương Tú Cúc trào phúng Thẩm Liệt, ai cũng thấy không vui.
Vương Tú Cúc vừa nói xong, thấy bầu không khí lạnh dần, sắc mặt đờ đẫn nên xấu hổ nói: “Chúng ta cùng chờ xem!”
Nói xong bà ta liền đi mất.
Mấy người bên cạnh vội vàng an ủi Đông Mạch: “Để ý lời bà ta nói làm gì. Ai trong thôn mà chẳng bất mãn với bà ta. Không cần so đo với loại người này!”
Có người quan hệ không tồi cũng khuyên cô: “Thật ra cô vẫn cần thảo luận với Thẩm Liệt. Cậu ấy cho vay để làm cái này thật sự là khá mạo hiểm. Còn có cái loại máy chải sợi thô chuyển thành máy chải sơ nhung, nghe rất kì quái, sửa thế nào cho tốt được?.”
“Chú của mẹ đẻ tôi làm công nhân dệt ở Lăng Thành. Chủ ấy nói việc này không dễ, một chiếc máy chải sợi thô hai ba vạn tệ, nhưng một chiếc máy chải sơ nhưng có giá hơn 30 vạn tệ. Kể cả có thể sửa được thì bán cái máy đó cho ai. Có phải ai cũng ngốc đâu?.”
Ngay cả Lưu Kim Yến cũng nói: “Đông Mạch, vài vạn luôn đấy. Nếu nhỡ may thật sự xảy ra chuyện gì, nông dân như chúng ta làm sao gánh nổi. Cô nói xem cuộc sống lúc đó sẽ thế nào!”
Đông Mạch liền cười.
Có rất nhiều người đến khuyên cô, đủ loại âm thanh tiến vào lỗ tai. Có người hảo tâm khuyên thật lòng, nhưng cũng có người chỉ cố tình trào phúng. Nếu là trước kia, có lẽ cô sẽ hoài nghi, lo lắng, nhưng bây giờ cô cực kì kiên định.
Thẩm Liệt là một người lí trí, có ý tưởng và năng lực. Anh có thể nửa quỳ nửa ngồi, người dính đầy dầu nhớt để kiên nhẫn sửa cơ trục, cũng có thể điền đầy ghi chú vào một quyển vở. Anh còn chạy đến Học viện Công nghệ Dệt may Thiên Tân tìm giảng viên để xin lời khuyên. Anh không hề mù quáng mà luôn có kế hoạch và lý tưởng.
Cho dù lần này không thành công thì sao chứ, trời xanh không phụ lòng người. Đông Mạch cảm thấy sớm hay muộn thì Thẩm Liệt cũng sẽ thành công, cô cũng không lo sẽ phải sống cuộc sống khó khăn.
Vì vậy, cô không nói gì cả.
Cách đáp lại tốt nhất đó là thành công, kiếm được tiền. Lúc đó ai cũng sẽ đến hỏi bí quyết kiếm tiền thôi.
Những thân thích thôn nhân nhà Lộ Khuê Quân, ai không ra sức nịnh bợ!
Đông Mạch mau chóng chuẩn bị đồ ăn, có rượu, cỏ rau, có thịt, có đồ nhắm. Chuẩn bị một bàn đồ ăn như vậy đối với Đông Mạch dỡ như trở bàn tay. Cô vừa làm xong thì cũng đúng lúc Thẩm Liệt dẫn Lộ Khuê Quân đến.
Nhìn thấy Đông Mạch, Lộ Khuê Quân cười nói: “Em dâu của anh càng ngày càng nỗi tiếng giỏi giang đấy. Mấy ngày trước tôi có gặp Bí thư Vương ở xã, còn nghe anh ấy khen em.”
Đông Mạch ngượng ngùng cười cười: “Chỉ là nấu ăn thôi mà.”
Lộ Khuê Quân: “Ai cũng biết em nấu ăn ngon. Hôm nay bọn anh đến đây là có lộc ăn rồi.” Lúc anh ấy nói chuyện, Đông Mạch tranh thủ vào phòng ăn bưng đồ ăn lên luôn, mấy vị khách nhìn thấy đều khen nấy khen để. Thẩm Liệt khui chai rượu Tây Phượng, đưa cho mỗi người một điếu thuốc nữa, mấy người đàn ông đang nói về máy chải sợi thô. Đông Mạch ngồi nghe họ nói chuyện, lông dê cùng dương nhưng vẫn có chút khác biệt, cần tiếp tục cân nhắc.
Lúc này mấy người đàn ông ngồi hút thuốc, khói thuốc lượn lờ trong phòng làm Đông Mạch có hơi không thoải mái, cô không ngửi được mùi này.
Thẩm Liệt đột nhiên nói: “Đông Mạch, hôm qua có món hoa mã lan trộn khá ngon, hôm nay làm thêm một ít đi, để anh Lộ cũng thử xem.”
Lộ Khuê Quân vội vàng nói không cần, nhưng Đông Mạch đã đi lên, cười nói: “Hôm nay suýt chút nữa quên mất, món này ngon lắm.”
Sau khi đi ra ngoài, cuối cùng cô cũng thấy thoải mái hơn, vội chạy qua vặt một nắm hoa mã lan và mang vào trộn.
Buổi trưa ăn cơm xong, Thẩm Liệt đưa mẫy vị khách ra sân sau, trước khi đi còn mở cửa sổ.
Quay đầu lại thấy Lộ Khuê Quân đang nhìn anh, anh cười giải thích: “Lấy không khí.
Lộ Khuê Quân hiểu ra, lắc đầu cười, sau đó vỗ vỗ vai anh: “Cậu, cậu đúng là, trước kia thật sự không nhìn ra đẩy! Lúc trước Tiểu Nguyệt Nha như vậy, cũng không thấy cậu để ý chút nào.”
Thẩm Liệt: “Đừng nhắc tới chuyện đó, còn có thể giống nhau sao?”
Lộ Khuê Quân: “Đông Mạch đúng là không tồi. Nhưng theo anh nghĩ, không thể nói rằng ai tốt, ai không tốt được, cũng là đúng kthời điểm nữa. Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, đó là duyên phận.”
Thẩm Liệt cười: “Anh, không nói chuyện này nữa, mau đi thôi.”
Lập tức đưa mọi người đến sân sau, lúc này thợ điện Lưku Thuận trong thôn đến lắp đèn. Trước đây luôn luôn không đủ dây, bây giờ họ đã đến điện lực cục Lăng Thành một chuyến, lấy đủ dây về, có thể lắp bóng đèn rồi.
Ở bên này đang kéo đèn điện,m bên kia Lộ Khuê Quân và Thẩm Liệt vẫn đang nghiên cứu về máy móc. Tự nhiên phát hiện ra rất nhiều điểm rắc rối, phải chậm rãi khắc phục, không thể lập tức sửa ngay được. Lộ Khuê Quân cũng cho một chút ý kiến, mọi người đều thảo luận sôi nổi một hồi, còn thử điều chỉnh lai trục, cứ vậy đến trời tối hẳn mới rời đi.
Ngay sau đó người thợ điện Lưu Thuận cũng kéo dây xong, Thẩm Liệt đóng cổng lại để Đông Mạch kéo dây đèn, với cú kéo này, căn phòng đã sáng lên.
Thẩm Liệt nhìn chăm chú vào máy chải sợi thô hồi lâu rồi nói: “Anh đã vì việc này mà suy nghĩ rất lâu. Với anh mà nói, lần này chỉ có thể thành công, không thể thất bại.”
Đông Mạch nhất thời ngẩn người, cô cảm thấy khi Thẩm Liệt nhìn vào chiếc máy chải thô ánh mắt anh rất nóng bỏng, khác hẳn với bộ dạng hay cười hằng ngày.
Thẩm Liệt: “Nếu đã từng có người cải tạo máy chải sợi thô thành chải sơ nhung, điều đó có nghĩa là trên đời này nhất định phải có cách. Nếu không có kết quả nữa, bọn anh sẽ cố tìm ra các kĩ thuật viên đã chế tạo máy chải sơ nhung trước đó, nhất định sẽ giải quyết được chuyện này.”
Đông Mạch cũng nghĩ như vậy, gật đầu đồng tình.
Thẩm Liệt: “Đèn đã được bật lên, điện thì không có vấn đề gì. Chỉ có máy chải sợi thô thôi, để anh tự mình cân nhắc.”
Đông Mạch gật đầu, nghĩ ngợi rồi nói: “Đừng tạo áp lực quá lớn, cố hết sức, thật sự không được lại nghĩ cách khác.”
Thẩm Liệt thu hồi ảnh mắt từ phía trục phụ về, nghiêng đầu nhìn Đông Mạch, anh cười, ôn nhu nói: “Đông Mạch, anh cho vay hai vạn tệ, làm em bị người khác chỉ trích, áp lực cùng anh. Không phải anh nhất thời nổi hứng muốn đưa em đi thử vận may, mà anh cảm thấy mình đã chuẩn bị tốt rồi, cũng có đủ năng lực để làm tốt chuyện này. Em không cần lo lắng, cứ tin tưởng ở anh, nhất định sẽ thành công.”
Bỗng dưng Đông Mạch thấy nghèn nghẹn mũi, thiếu chút nữa là nước mắt trào ra. Cô dụi dụi mũi: “Đương nhiên là em không lo lắng, đương nhiên là em tin anh rồi! Em chỉ sợ anh ...”
Cô cúi đầu nói nhỏ: “Em sợ anh chịu nhiều áp lực. Hai ngày nay anh rất mệt mỏi.”
Thẩm Liệt hơi nhướng mày, nhẹ nhàng nói: “Đây tỉnh gì là áp lực chứ, anh không sao.”
Tác giả có lời muốn nói: Về nhân vật Tiểu Nguyệt nha, mọi người đừng nghĩ nhiều.
Tui ghét nhất là nam chính có mối tình đầu, tôi không bao giờ viết nam chính có bạch nguyệt quang hay mối tình đầu!
Tui vẫn luôn viết theo motip, nữ chính chính là người đầu tiên mà nam chính động tâm. Cho nên Tiểu Nguyệt Nha chỉ là người qua đường trong cuộc đời nam chính, căn bản không có vai vế gì.