Sau hai ngày bận rộn, cuối cùng một túi đầu thừa đuôi thẹo đã được xuất ra. Hai ngày nay hai vợ chồng Thẩm Liệt vẫn luôn ở cạnh chiếc máy này, không làm gì hết.
Đông Mạch biết người khác cho rằng Thẩm Liệt đang làm điều vô nghĩa, dù ngoài miệng không nói ra nhưng trong lòng sẽ nghĩ như vậy. Cô không muốn nghe những người khác khuyên nữa. Có lẽ mọi người cũng có ý tốt, nhưng suy nghĩ hai bên khác biệt, có khuyên cũng vô dụng. Cô thấy rất phiền, người khác cũng cảm thấy cô không biết tốt xấu.
Hôm nay lúc cô mang đồ ăn cho Thẩm Liệt về, đã cố tình chọn đường nhỏ để đi, miễn gặp phải người khác lại lôi kéo hỏi thăm.
Nhưng không ngờ vẫn gặp, cô thấy có mấy người phụ nữ đi từ phía nam lại đây, trong đó có một người là vợ của bí thư thôn, bí thư thôn họ Trần, đứng hàng thứ tư. Mọi người đều gọi bà là dì Trần.
Dì Trần vừa nhìn thấy Đông Mạch liền chào hỏi, hỏi cô đi đâu, cô cũng trả lời thật. Sau đó dì Trần lắc đầu, thở dài nói: “Thẩm Liệt thật là cố chấp, nhưng so với lão Hồ, đúng là vất vả quá mức. Hiện giờ làm cái gì mà không được chứ, giờ ra làm máy ở xã cũng không khác biệt lắm, căn bản không phải không có việc làm. Cô nói xem giờ Thẩm Liệt đi vay rồi làm cái này, sau này có thể ra gì chứ!”
Những lời này Đông Mạch đã nghe đến múc chai sạn rồi. Có người là thật lòng, có người ẩn ý chế giễu, nhưng với cô đều là một cả.
Mỗi người đều có ý kiến riêng của mình, chẳng hạn như chính cô đã thật lòng khuyên Tôn Hồng Hà, nhưng Tôn Hồng Hà cũng đâu có thật lòng khuyên cô.
Vì vậy, khi Đông Mạch nghe thấy những lời này, cô chỉ cười nhẹ, gật đầu và nói: “Dạ, dì Thẩm cũng có lý.”
Nghe thấy những lời như vậy cô đều nghe, nhưng không thể thay đổi được.
Làm sao thay đổi được, người đàn ông đã như vậy, sao cô thay đổi được.
Di Trần nghe xong lại nói tiếp: “Dì nghe nói, bây giờ đi vay là không hay đầu, không có kết quả tốt. Nghe nói một gia đình ở Nam Trang đi vay tiền, cuối cùng không trả được tiền mà nhà cũng không còn. Cả căn nhà bị dán giấy niêm phong, hình như không có chỗ ở nên buổi tối còn trộm trèo cửa sổ vào nhà. Ai biết được nửa đêm công an lại tìm, cậu sợ quả trèo tường ra ngoài, giẫm lên chuồng lợn, thật sự là đảng thương! Giờ cử đi vay tiền thế này, sau một thời gian bọn đòi tiền sẽ tìm đến, tiền lãi bọn họ lấy không tưởng tượng được đầu. “
Một số người xung quanh nghe xong cũng tặc lưỡi
Vốn dĩ mấy việc này Đông Mạch đều chẳng để tâm, đặc biệt là Vương Tú Cúc nói, cô đều không thèm để tâm, cứ để cho mọi người chế giễu. Nhưng dì Thầm thì khác, di ấy là vợ của bí thư, dì ấy còn nghĩ như vậy thì không biết mọi người sẽ nghĩ thế nào.
Vì vậy, Đông Mạch chớp chớp mắt, nghi hoặc hỏi: “Cháu nghĩ bấy giờ chúng ta đang sống ở xã hội mới rồi, không có việc cho vay nặng lãi rồi siết nợ nữa. Bây giờ xã hội đã có pháp luật quản lí, cháu và Thẩm Liệt đã tìm hiểu kĩ rồi mới quyết định, chẳng lẽ tín dụng xã lừa người dân sao!”
Di Trần gật đầu, nhưng sau khi gật đầu, bà cảm thấy lời này có gì đó không đúng lắm.
Đông Mạch: “Thẩm Liệt còn nói ngày mai sẽ đến xã tìm thư kí Vương, bàn tổ chức tiệc sinh nhật cho lão gia tử anh ấy. Lúc đó cháu sẽ hỏi một chút, tín dụng xã còn cho vay nặng lãi sao, quả lừa người rồi.”
Những người xung quanh hơi ngẩn ra, đều đến từ thời đại đó, khi nghe chuyện này, thật là kỳ quái?
Hai mắt dì Trần lập tức giật giật: “Đông Mạch, mấy lời này không thể nói bậy bạ đâu. Đây là dì ngầm nói với cháu thôi, sao có thể đến trước mặt thư ký Vương nói chứ!”
Đông Mạch: “Công đoàn tín dụng xã cho vay nặng lãi, cháu không thể không hỏi thư kí Vương. Bản thân thư kỷ Vương cũng biết chuyện này, còn đặc biệt giúp vợ chồng bọn cháu làm thủ tục, nếu bây giờ dì nói như vậy, chẳng lẽ thư ký Vương đang đi hại người sao? Cháu thậm chí còn làm tiệc sinh nhật cho ba của anh ấy, giờ cháu không đến gặp anh ấy hỏi chuyện thì nên gặp ai? Đúng là đáng sợ, làm quan như này là hại dân rồi!”
Dì Trần nghe những lời này lập tức hoảng, vội vàng nói: “Đông Mạch, không phải như vậy đâu. Tín dụng xã trực thuộc ngân hàng nhà nước, tất nhiên là tốt rồi. Cái đấy với bọn cho
vay nặng lãi là không giống nhau! Nãy dì nói là trường hợp khác, hai trường hợp này không liên quan đầu.”
Đông Mạch: “Vậy sao bọn họ lại cho bọn cháu vay nặng lãi, chẳng phải Thẩm Liệt đã bị lừa sao? Thẩm Liệt chỉ là một nông dân, làm sao gánh nổi lãi suất như vậy! Nghĩ lại cháu vẫn sợ lắm.”
Khi Đông Mạch nói những lời này, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Di Trần vội vàng kéo Đông Mạch: “Đông Mạch, đừng sợ, nhìn thấy thư ký Vương ở xã thì không được nói linh tinh! Có thể thư ký Vương cũng không suy nghĩ nhiều đâu, nhưng đừng làm người nhà cậu ấy có ấn tượng không tốt”
Đông Mạch: “Vậy sao?”
Dì Truần: “Thẩm Liệt được cho vay...Cậu ấy được cho vay không phải rất tốt sao, có cơ hội để làm ăn nữa. Tín dụng xã đã cho cậu ấy vay nhiều như vậy nhất định là cũng tin tưởng cậu ấy rồi!”
Mấy bà cô xung quanh nghe lời dì Thẩm nói đều ngây ngốc, lật mặt cũng nhanh quá đi? Dì Trần cũng cảm thấy đầu lưỡi mình sắp thắt lại rồi, nhưng vẫn khuyên Đông Mạch: “Dì chỉ muốn cảnh báo cháu thôi, sợ cháu không biết lại bị người ta lừa. Nếu là tín dụng xã cho vay thì tốt rồi, nhất định không lừa bọn cháu. Tín dụng xã đều là muốn giúp đỡ nhân dân, đây là chuyện tốt”
Đông Mạch cười, thở phào nhẹ nhõm: “Cám ơn dì, dì nói vậy là cháu yên tâm rồi. May mà chuyện này còn có dì hiểu rõ. Ở đây nhiều người vẫn không hiểu, cứ nói ra nói vào, giờ chỉ cần dì Thầm hiểu, nói với họ vài câu thì em đã yên tâm rồi.”
Di Trần càng nghe càng thấy khó xử, lại thấy mình ngu ngốc.
Ngày thường nhìn Đông Mạch có vẻ rất hiền lành, không ngờ nói chuyện lại lợi hại vậy, rõ ràng là đang cố tình giở trò với bà ở đây. Bà chống đỡ không được, đành phải nói mấy câu lấy lệ, cuối cùng nói: “Đến lượt phiên nhà cháu tưới nước đấy. Di muốn đến nhà cháu nhắc cho cháu nhớ thôi!”
Đông Mạch nghe xong liền hỏi: “Giờ đã đến nhà châu rồi ạ?”
Di Truần: “Chiều nay là ngày 23. Là nhà dì Vương tưới nước, còn nhà cháu là vào buổi tối.”
Đông Mạch gật đầu: “Dạ vâng, cháu nhớ rõ rồi, dì tư, đúng là làm dì nhọc lòng, còn phải đến bảo cho cháu.”
Dì Trần: “Việc gì phải nói vậy chứ, không cần khách khi, việc nên làm thôi.”
Sau khi Đông Mạch mang túi về nhà, liền qua nói với Thẩm Liệt chuyện này. Thẩm Liệt vừa làm xong một túi lông nên giờ rất yên tâm. Nghe nói tối nay phải đi tưới nước nên anh nói: “Đêm nay để anh đi trông máy bơm nước, em về nghỉ ngơi chút đi.”
Đông Mạch: “Ngày mai không phải anh còn đến công xã sao? Tối nay có đi được không ?”
Lên công xã, đoán chừng còn phải đến cả xí nghiệp của lão Hồ để xã giao nữa. Nếu lúc đó không có tinh thần làm sao có thể xã giao được với người khác, làm sao mua bán máy móc được!
Thẩm Liệt mỉm cười: “Không sao, trước kia anh có thể hai ngày liên tiếp không chợp mắt cơ.”
Nhưng Đông Mạch cảm thấy rất đau lòng, cô nghĩ nghĩ rồi nói: “Chúng ta cùng tưới nước. Đến tối anh đưa em qua đó đi, để em tưới nước trước, sau khi nước đầy thì em ngồi đó trông, anh trở về ngủ đi. Chờ đến 10 giờ, anh lại qua thay em. Lúc đó cũng chưa muộn quả, một minh em cũng không có việc gì.”
Thẩm Mặc nhướng mày, không để ý tới: “Chúng ta cùng nhau đi qua xem một chút.”
Để cô ở ngoài đồng một ruộng đến 10 giờ, anh nhất định không yên tâm, nhất định sẽ không đồng ý.
Hai người vội vàng chạy đến phía nam của ngôi làng để xem xét. Xung quanh có nhiều người đang bận rộn, bên cạnh có thím hai nhà họ Vương cùng con gái Lý Tú Vân đang cầm xẻng xem mương máng, nhìn thấy chỗ nước trũng sẽ lấp kín. Cô ấy ngẩng đầu liền thấy vợ chồng Thẩm Liệt và Đông Mạch đang đến đây, ánh mắt liền có chút mất tự nhiên.
Cô ấy đã từng thích Thẩm Liệt và muốn kết hôn với Thẩm Liệt, nhưng giờ Thẩm Liệt đã kết hôn với Đông Mạch, hai vợ chồng còn rất ngọt ngào, cô còn có thể thế nào? Giờ mẹ cô cũng đã tìm được mối cho cô, tầm một, hai tháng nữa là cô phải gả đi rồi.
Ngẫm lại lại thấy rất khó chịu.
Thẩm Liệt cũng nhìn thấy Lý Tú Vân, nhưng biểu cảm anh rất lạnh nhạt. Lý Tú Vân tưới nước xong có lẽ còn phải đứng bên bờ ruộng nhổ cỏ dại. Nếu anh vẫn cứ đứng ở đây, lát nữa chắc đứng mắt to trừng mắt nhỏ với cô ta mất.
Anh không hề cười một cái, nhìn Đông Mạch nói: “Nhà bọn họ làm xong sẽ đổi qua nhà chúng ta. Đi thôi, chúng ta đi nghỉ ngơi chút.”
Anh nghĩ là mình có thể ngủ được khoảng hai, ba tiếng, lúc đó dậy còn không quá muộn. Lúc đó Lý Tú Vân cũng vừa rời đi, cũng thật đúng lúc.
Đông Mạch nghĩ đến việc để Thẩm Liệt về nghỉ ngơi nên vội vàng gật đầu: “Được rồi, em ở đây nói chuyện với Tú Vân chút, anh cứ về đi.”
Thẩm Liệt gật đầu, trước khi đi còn nói với Lý Tú Vân: “Cô ấy chưa từng xem máy bơm nước. Nếu cô ấy không hiểu chuyện gì, phiền cô chỉ dẫn cô ấy rồi.”
Lý Tú Vân thấy Thẩm Liệt đến đây nhưng không thèm nói với cô một câu nào, trong lòng đã lạnh lẽo đến khó chịu. Đột nhiên thấy anh quay sang nói chuyện với mình.
Nghe vậy, cô ấy ngẩn ra một hồi rồi cười khổ gật đầu: “Tôi biết rồi, anh yên tâm đi.”
Anh nói chuyện với cô, là muốn cô chăm sóc cho vợ của anh
Trái tim Lý Tú Vân đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Sau khi Thẩm Liệt rời đi, Đông Mạch thực sự hơi xấu hổ khi đối mặt với Lý Tú Vân. Vì vậy cô cầm xẻng lên và kiểm tra các con kênh dẫn đến khu đất canh tác để xem nơi nào có cỏ dại thì nhổ bỏ, và xem tốc độ nước chảy, điều chỉnh lượng nước.
Lý Tú Vân nhàn nhạt nói: “Tôi cũng sắp tưới xong rồi, lúc sau là có thể đổi vị trí được.”
Đông Mạch ngẩng đầu liếc mắt cưới với Lý Tủ Vân: “Được.”
Lý Tủ Vân vẫn đứng ở đó, chống cằm lên xẻng, hỏi cô: “Có phải gần đây Thẩm Liệt rất vất vả không?”
Đông Mạch: “Đúng vậy, đây không phải là máy chải sợi thô truyền thống, mà là cải tạo tại. Hiện tại trong thôn mọi người đều nói ra nói vào rất nhiều. Tuy anh ấy nói không để ý, nhưng thực ra vẫn rất áp lực.”
Lý Tủ Vân im lặng một lúc rồi mới nói: “Anh ấy là người có năng lực, nhất định sẽ làm tốt.” Đông Mạch hơi bất ngờ, nhìn về phía Lý Tú Vân. Thực sự cô không có ấn tượng sâu sắc về Lý Tú Vân, chỉ cảm thấy đó là một cô gái nhỏ bé bình thường, luôn nhìn chằm chằm Thẩm Liệt. Lúc trước Lưu Kim Yến có nói với cô Lý Tú Vân thích Thầm Liệt cô cũng không quá để ý, hóa ra cô ấy vẫn chưa từ bỏ được Thẩm Liệt.
Cô cười nhẹ: “Anh ấy rất có lý tưởng, anh ấy không giống với nhiều người đàn ông trong làng của chúng ta.”
Khóe mắt Lý Tú Vân có chút đỏ, cuối cùng cô ấy nói: “Cô thật may mắn, lúc trước tôi nói chuyện với anh ấy, anh ấy đều lạnh nhạt. Sau đó không biết như thế nào, đã bị Tôn Hồng Hà lừa một hố. Tôi không hiểu nổi tôi có điểm nào không bằng Tôn Hồng Hà!”
Nói đến đây, cô ấy nghiến răng nghiến lợi.
Đông Mạch không nói nên lời, cô không biết rằng Lý Tú Vân ghét Tôn Hồng Hà như vậy.
Lý Tú Vân chua xót nói: “Ngoài việc sinh con ra, tôi trông khá ổn, là muốn sống một đời với anh ấy. Nhất định anh ấy bị Tôn Hồng Hà lừa! Nhất định cô ta đã dùng lời lẽ lừa anh ấy”
Đông Mạch nhìn thấy cô ấy đang bực mình thì rất kinh ngạc. Cô ấy sắp lấy chồng rồi mà vẫn nhớ mãi không quên chuyện này sao?
Lý Tủ Vân đột nhiên chửi một tiếng, chỉ vào bên cạnh nói: “Cô xem, đây là nhà Lâm Vinh Đường, vừa rồi cô ta còn quanh quần ở đó, cái giếng kia không bao lâu nữa sẽ đến lượt bọn họ, có lẽ tí nữa sẽ lại tới đây!”
Đông Mạch quay lại nhìn cảnh đồng bên cạnh, tất nhiên cô cũng biết rằng bên ruộng lúa mỉ kia, cô và Lâm Vinh Đường sẽ cùng nhau làm.
Hồi đó lúc trồng lúa mì còn đang phiền não chuyện sinh con, bây giờ sắp để lúc thu hoạch lúa mì, anh ta và cô đã chẳng còn liên quan gì nữa.
Đông Mạch nhớ rằng trước kia cô có trồng mấy khóm hoa thủy tiên trên ruộng lúa mì đó. Vốn dĩ có thể dùng để nhuộm móng tay, bây giờ lại cho Tôn Hồng Hà hưởng.
Nhìn thấy Đông Mạch không để ý đến câu chuyện của mình, Lý Tủ Vân tức giận hỏi: “Cô nghĩ lại xem, chuyện này không phải đáng tức giận sao? Nếu không có cô ta, Thẩm Liệt sẽ không phải vất và như vậy, có lẽ đã được sống một cuộc sống tốt đẹp hơn.”
Đông Mạch dở khóc dở cười. Cô nghĩ thầm, Thẩm Liệt đúng là có phúc, cô nàng Lý Tủ Vẫn này vẫn còn đặt anh trong lòng. Bản thân sắp đi lấy chồng rồi mà vẫn còn vì anh mà tức giận.
Đúng là nhọc lòng chẳng khác nào mẹ ruột anh!
Vì vậy, Đông Mạch thành thật nói: “Đúng là chuyện đó không hay chút nào. Nhưng đó đều là chuyện quá khứ của Thẩm Liệt rồi, nếu anh ấy không muốn truy cứu thì tôi cũng không muốn nhắc đến nữa. Chỉ cần bây giờ sống tốt là được.”
Lý Tú Vân hừ lạnh một tiếng: “Cô đúng là tốt tính! Bây giờ cô đã gả cho Thẩm Liệt rồi, chẳng lẽ không nên suy nghĩ vì anh ấy sao?”
Đông Mạch buồn bực: “Vậy cô nghĩ tôi nên làm thế nào giờ?”
Lý Tú Vân sửng sốt một chút, sau đó nói: “Cô nên mắng cô ta mới đúng. Cô ta đã gả cho Lâm Vinh Đường, bụng cũng lớn luôn rồi.”
Đông Mạch: “Nếu giờ tôi mắng cô ta, cô ta quay lại đáp trả, nhỡ may cái thai có gì bất trắc nhất định sẽ ăn vạ tôi thì sao? Tôi cũng chẳng dám đụng đến cô ta.”
Lý Tú Vân nghĩ lại, cô đột nhiên thấy buồn buồn.
Cô cảm thấy rất khó chịu vì không thể kết hôn với Thẩm Liệt, nhưng bây giờ cô không còn giận Đông Mạch nữa, thay vào đó cô trút giận lên Tôn Hồng Hà.
Có lẽ là bởi vì Thẩm Liệt và Đông Mạch thật sự rất yêu thương nhau, không thể so với cô được.
Nhìn thấy cô ấy như vậy, Đông Mạch thở dài: “Thôi quên đi, Tú Vân, đừng nghĩ nhiều nữa, giờ tôi đi tưới nước đây. Chúng ta cứ sống cuộc sống mình muốn là được. Không phải cô sắp kết hôn sao, tôi vẫn còn vải miếng vải sa tanh, định làm chăn nhưng không đủ, có dùng vải đó may được mấy cái gối rất xinh. Lát nữa về nhà tôi sẽ đưa cho cô, xem như chúc mừng chuyện tốt của cô, cô cũng đừng ghét bỏ đấy.”
Cô cảm thấy cô nàng này rất tốt, mặc dù tính tình còn hơi tiêu cực.
Lý Tú Vân u oán liếc nhìn Đông Mạch: “Là ý của cô hay của Thẩm Liệt vậy?”
Đông Mạch kinh hãi, vội vàng nói: “Đương nhiên là của tôi rồi, Thẩm Liệt làm sao có tâm tư đó được chứ! Có khi anh ấy còn chẳng biết cô sắp kết hôn!”
Lý Tú Vân cắn môi: “Anh ấy có từng nhắc đến tôi với cô chưa?.”
Đông Mạch: “Đã từng nhắc qua...”
Hai mắt Lý Tú Vân sáng lên: “Anh ấy nói gì vậy?”
Đông Mạch: “Anh ấy nói tôi không cần để ý, anh ấy và cô không có quan hệ gì. Nếu anh ấy muốn cưới cô đã sớm cưới rồi, không cưới cô chính là không có tình cảm với cô.” Những lời này tự nhiên là một nhát dao tàn nhẫn đâm thẳng vào tim cô ấy.
Lý Tú Vân nghe được những lời này, lập tức ảm đạm, cả người chyếnh choáng, suýt nữa là đứng không vững.
Đông Mạch: “Tú Vân, có lẽ cô đã hiểu rõ rồi, cô và Thẩm Liệt là không duyên không phận. Bây giờ cô cũng có hôn ước rồi, tôi nghe thím hai nói con rễ của bà ấy rất tốt. Cô hãy về may bộ áo cưới thật đẹp, rồi sống cuộc sống hạnh phúc của mình đi.”
Lý Tử Vân im lặng một lúc, đúng là số trời rồi, thế nhưng trong lòng vẫn có chút buồn bã, nghẹn ngào nói: “Nước ở đây tưới gần xong rồi, tôi về nhà ăn chút gì đó đây. Tôi đã lắp kín cái mương này rồi, cô chỉ cần dọn chỗ đất đá đi thôi.”
Đông Mạch: “Được rồi, vậy cô về nhà ăn cơm đi.”
Trước khi đi, Lý Tủ Vân và Đông Mạch có qua xem cái đồng hồ nước, bên cạnh đồng hồ nước có treo một cuốn sổ nhỏ, sau khi nhà mình tưới nước xong phải ghi lại để sau đỏ tinh tiền điện luôn. Lý Tủ Vân gục đầu xuống ghi rồi về nhà luôn.
Đông Mạch sửa lại mương máng, mở mảng ra cho nước trong mương nhà Lý Tủ Văn chảy ra. Nước trong mương ở ạt chảy vào mương nhà mình.
Lúc này có mấy người đàn ông cũng đang làm việc ở đây, nhìn thấy Đông Mạch đang tưới nước, không khỏi lắc đầu: “Nhà cô làm không tốt lắm nhỉ.”
Đông Mạch cũng không cãi cọ, gật đầu: “Là chẳng ra gì thì đúng hơn.”
Những cảnh đồng này là do Thẩm Liệt trước đay đã gieo, anh rất có năng lực về các khía cạnh khác, nhưng lại không giỏi làm ruộng.
Thẩm Liệt, theo cách nói của những người dân nông thôn, là “không đứng đắn, cũng không biết chăm sóc hoa màu.”
Đông Mạch ngẩng đầu nhìn cánh đồng lúa mì bên cạnh, đó là cánh đồng trước đây của cô và Lâm Vinh Đường, lúc đó cô cũng đã nghĩ Thẩm Liệt như vậy. Nhưng bây giờ khi cánh đồng kia đã mọc đầy lúa, cô lại thành vợ của Thẩm Liệt, bắt đầu cảm thấy Thẩm Liệt như bây giờ là rất tốt.
Không có ai đúng hay sai cả, chỉ là Thẩm Liệt giỏi nhất ở những công việc phù hợp với anh thôi.
Mỗi người đều phát huy sở trường của mình.
Nước giếng trong vắt chảy qua con mương tích tụ nhiều năm. Đông Mạch dùng xẻng để kiểm tra cẩn thận những cây nước còn sót lại và phù sa của lá rụng, để dòng nước trôi chảy hơn.
Thấy ruộng có địa hình cao, nước không qua được, cô liền cởi giày đi đến để san bằng.
Lúc cô đang bận rộn liền nghe được vài tiếng động, ngẩng đầu nhìn, hóa ra là Tôn Hồng Hà và Lâm Vinh Đường. Nhà bọn họ cũng đang sử dụng giếng nước này, muốn tưới nước bây giờ.
Lâm Vinh Đường đi đến đây, ánh mắt dừng ở chân của Đông Mạch.
Cô xắn ống quần lên, lộ ra cổ chân trắng nõn, trên chân còn dính một ít bùn đất, đang đứng ở bên cạnh, cầm xẻng san bằng khối đất trước mặt.
Lâm Vinh Đường lập tức cau mày.
Lúc trước khi Đông Mạch ở với anh, sẽ không phải trải qua cuộc sống như vậy. Anh ta sẽ không để cho cô phải vất vả thế này.
Tôn Hồng Hà nhìn thấy lại giật mình.
Mấy ngày nay cô ta đều nghĩ tìm cơ hội để Vương Tú Cúc làm mình sẩy thai, nhưng mãi vẫn chưa thực hiện được. Mỗi lần cô đi qua chỗ của Vương Tú Cúc, Lâm Vinh Đường đều đi theo, chăm sóc cô ta vô cùng cẩn thận, cô ta muốn té ngã hay gì đều không được. Hơn nữa cú ngã này còn phải không nhẹ không nặng. Nhỡ may ngã mạnh quá, đưa đến bệnh viện chẳng phải là bị phát hiện hết sao.
Thế nhưng chuyện này đến bây giờ cô ta vẫn chưa làm được.
Bây giờ nhìn thấy Đông Mạch, nghĩ thầm vốn dĩ đã buông tha cho cô rồi, nhưng lần này vẫn phải nhờ vào cô thôi!
Cô ta không mở miệng nói gì, liền đi qua bên mương nhà mình. Lâm Vinh Đường thấy vậy liền vội giữ cô ta lại: “Em nghỉ ngơi đi, để tôi làm.”
Tôn Hồng Hà: “Không sao đâu, em làm được mà.”
Cô ta muốn nhân lúc đang làm sẽ đi đến chỗ Đông Mạch, sau đó giả vờ mình bị té ngã.
Phải ngã một cú nhẹ nhẹ một chút, hôm sau cô ta mới giả vờ hoảng hốt nói rằng minh sinh non rồi, sau đó đến nhà mẹ đẻ, nhờ ai đó trong thôn đến xem mạch cho, đó là hoàn hảo nhất.
Thế nhưng Lâm Vinh Đường lại ôn nhu nói: “Hồng Hà, bây giờ bụng em đã lớn rồi, phải giữ lấy thân thể chứ, chỗ này trơn trượt, không tốt đầu. Hơn nữa, em là phụ nữ của gia đình, không cần phải vất vả xuống tưới nước. Tôi sẽ không để em làm đâu, phụ nữ xuống nước lạnh dễ bị ốm, lúc đó lại mang khổ về sau.
Tôn Hồng Hà nghe những lời này, nhìn về phía Lâm Vinh Đường.
Cô ta biết Lâm Vinh Đường nói những lời này cũng cố ý để Đông Mạch nghe, muốn Đông Mạch khó chịu. Cô ta lại nhìn Đông Mạch đang một mình tưới nước ở chỗ kia.
Không thể không thừa nhận rằng Lâm Vinh Đường đúng là người đàn ông tinh tế. Máy ngày nay anh chăm sóc cô ta rất tỉ mỉ, đến nơi đến chốn. Cô ta cảm nhận được sự săn sóc cẩn thận này của anh.
Cô ta đã bắt đầu hưởng thụ được cảm giác mà Đông Mạch đã từng được hưởng thụ.
Cô ta bắt đầu nghĩ, phải nhanh chóng phá bỏ đứa bé này, sau đó cùng Lâm Vinh Đường sinh một đứa khác, về sau có thể yên ổn sống cả đời với anh.
Cho dù bây giờ Lâm Vinh Đường vẫn nghĩ về Đông Mạch, nhưng Đông Mạch không thể sinh con. Về sau, anh ta có con của chính mình rồi, tâm tình đặt ở chỗ Đông Mạch cũng sẽ thu về.
Trong lúc nghĩ như vậy, cô ta đã nhìn về phía Đông Mạch..
Lại nói, Đông Mạch cũng thật không dễ dàng, đi theo Thẩm Liệt thì sớm muộn gì cũng gặp cảnh khốn cùng. Thẩm Liệt vào tù, cô ta lại một thân đàn bà không thể sinh con, lúc đó muốn gả đi lần thứ ba cũng khó.
Nhưng cũng không trách được ai. Mấy hôm trước cô ta còn khuyên Đông Mạch, nhưng cô vẫn cố chấp không nghe.
Vốn dĩ muốn đem cái thai sinh non này đẩy hết lên người Vương Tú Cúc, nhưng đúng là không có cơ hội tốt. Bây giờ đem đứa nhỏ này bỏ đi sớm một chút, nhất định sẽ phải liên lụy Đông Mạch.
Tôn Hồng Hà cười với Lâm Vinh Đường: “Vinh Đường, em thấy hơi mệt, chúng ta qua bờ ruộng ngồi đi.”
Lâm Vinh Đường gật đầu: “Nếu thấy mệt thì qua đó ngồi đi, để anh đỡ em đi.”
Tôn Hồng Hà vội vàng lắc đầu: “Không cần, để em tự đi được.”
Lâm Vinh Đường: “Vậy cẩn thận đấy.”
Tôn Hồng Hà liền đứng dậy, đi dọc bờ ruộng bên này, bên cạnh là giếng, trong giếng có nửa thùng nước do người khác múc, Tôn Hồng Hà đi đến, tỏ vẻ như muốn rửa tay.
Côn ta ngước mắt lên liếc nhìn Đông Mạch bên cạnh đang vùi đầu vào dọn bùn bên bờ mương.
Ánh mặt trời chiếu vào mắt, cô ta khế nheo mắt, nghiến răng nghiến lợi, người không vì mình, trời tru đất diệt.