Lẽ ra sống ở nông thôn sẽ không đến mức sợ như vậy, nhưng mấy con chuột chũi này xuất hiện quá đột ngột, liền trực tiếp nhảy lên người Tôn Hồng Hà. Có một con thậm chí còn nhảy lên tay cô ta, cô ta thấy được hơi ấm ở bàn tay nên đưa mắt xuống nhìn.
Tôn Hồng Hà bị dọa đến choáng váng, trừng lớn mắt, lại hét to một tiếng.
Lâm Vinh Đường đang cùng mọi người bên này ghi lại số điện, sau đó hỏi thăm tình hình mùa cày cấy, ai biết trong lúc đang nói chuyện liền nghe thấy tiếng hét của Tôn Hồng Hà.
Không ít người xung quanh nghe được đều nhìn đến đây. Lúc này Thẩm Liệt cố tình lấp lại cái hố kia, đem chuột chũi vứt vào, chờ khi mọi người đến đã không còn dấu vết gì nữa. Lâm Vinh Đường vội vàng chạy tới trước, nhìn thấy ánh mắt kinh hãi của Tôn Hồng Hà liền đè đầu vai cô ta hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Môi của Tôn Hồng Hà run rẩy đến mức không nói được lời nào. Thật ra cô ta không sợ chuột chũi lắm, nhưng mà nó xuất hiện quả bất ngờ, mà vừa rồi bộ dạng của Thẩm Liệt còn rất hung dữ.
Cô ta muốn nói là Thẩm Liệt làm, nhưng lại không dám. Cô ta rất sợ Thẩm Liệt.
Dường như Thẩm Liệt đã biết hết bí mật của cô ta.
Cô ta không biết mình có thể làm gì bây giờ, chẳng lẽ sảy thai sao. Nếu bây giờ sảy thai, Thẩm Liệt nhất định sẽ có cách đối phó cô ta? Nếu bây giờ cô ta sảy thai, anh sẽ không lưu tình mà vạch trần hết bí mật của cô ta, sẽ bắt cô ta đi bệnh viện. Đến lúc đó tất cả kế hoạch của cô ta sẽ thành công cốc!
Cho nên bây giờ cô không thể sảy thai, cô phải nghĩ cách khác, cô cũng không dám chọc giận Thẩm Liệt!
Nghĩ đến điều này, Tôn Hồng Hà bắt đầu hối hận. Cô ta nghĩ, đáng lẽ từ nãy cô ta đã không cần khiêu khích Đông Mạch. Dù sao với tính tình này của Thẩm Liệt, sớm muộn gì cũng bị tống vào tù, sớm muộn gì cũng gặp xui xẻo. Mà Đông Mạch lúc đó nhất định cũng sẽ bị cười nhạo. Có lẽ sẽ bị tất cả chế giễu, cuối cùng phải kết hôn lần ba trong đau khổ hoặc xách khăn gói về nhà mẹ đẻ.
Hà tất gì cô ta phải so đo với loại người này!
Trong đầu cô ta vẫn miên man suy nghĩ, trước mặt lại có Lâm Vinh Đường.
Lâm Vinh Đường giữ vai cô, quan tâm nhìn cô: “Hồng Hà, em không sao chứ?”
Tôn Hồng Hà nhìn Lâm Vinh Đường, cuối cùng lắc đầu: “Không, không sao, vừa rồi có đám chuột chũi đột nhiên chạy đến làm em hơi sợ thôi.”
Chuột chũi?
Người đàn ông đang làm việc gần đó cũng nhớ ra. “Đúng vậy, vừa rồi tôi cũng nhìn thấy một đám chuột chũi, chạy đến rất nhanh.”
Nghe vậy, Lâm Vinh Đường hơi hơi nheo mắt lại, sau đó ngẩng đầu nhìn Thẩm Liệt cách đó không xa.
Thẩm Liệt đang bình tĩnh dọn dẹp đống cỏ dại trên đất của mình, như thể anh hoàn toàn không để ý đến động tĩnh ở đây.
Lâm Vinh Đường thu hồi ảnh mắt, ánh mắt trở nên khó hiểu, nhìn chằm chằm Tôn Hồng Hà: “Hồng Hà, em thật sự không sao chứ? Có bị dọa sợ không, bụng có khó chịu không?.”
Tôn Hồng Hà liếc nhìn Thẩm Liệt. Sắc tối đang dần chiếu xuống, bóng dưng Thẩm Liệt trở nên đĩnh đạc lạnh nhạt hơn. Anh không nhìn qua bên này, nhưng nhìn thấy bóng dáng đó, Tôn Hồng Hà vẫn thấy cực kì tàn nhẫn.
Cô ta không thể chọc giận Thẩm Liệt được. Nếu anh thật sự muốn đối phó cô ta, nhất định sẽ xách cô ta đi bệnh viện, lúc đó phải làm sao bây giờ!
Cô ta thu hồi ánh mắt, hít một hơi thật sâu, tránh ánh mắt của Lâm Vinh Đường, thì thào nói: “Không sao, bụng em không có việc gì hết, em chỉ bị dọa sợ chút thôi. Nhưng mà, nhưng mà “
Cô ta cắn răng, căng da đầu nói ra mấy câu trái lương tâm: “Không có sao hết.”
Vừa nói ra, trong lỏng cô ta liền cảm thấy khó chịu. Sợ là trong vài ngày tới sẽ không tìm được có để sảy thai.
Nếu sơ xuất Lâm Vinh Đường sẽ rất dễ phát hiện, cô ta sẽ không để mọi việc phức tạp lên.
Lâm Vinh Đường nhíu mày, quan tâm hỏi: “Vậy anh sẽ đưa em đến trung tâm y tế xã khám. Em đang mang thai, đừng làm đứa bé giật mình.”
Mấy người làng xung quanh cũng nghĩ: “Đúng vậy, đang mang thai, nhỡ bị chảy máu, ảnh hưởng đến đứa bé đấy”.
Thế nhưng nghe được mấy chữ trung tâm ý tế xã, Tôn Hồng Hà liền sợ khiếp vía, cô ta nói ngay: “Em không có việc gì hết. Em kêu như vậy thôi chứ không hốt hoảng lắm đâu.”
Nói xong, cô ta còn đứng dậy, đi vài bước giả vờ bình tĩnh, cười nói: “Không sao, không sao, đi thôi.”
Mặc dù Thẩm Liệt đang làm việc nhưng anh vẫn nghe ngóng động tĩnh ở đây. Anh có thính giác rất tốt, những lời Tôn Hồng Hà nói, anh đều nghe được hết.
Lúc này anh cười nhẹ.
Tôn Hồng Hà có thể bắt nạt bất kì ai, nhưng cô ta không có gan trèo đầu cưỡi cổ Đông Mạch đâu.
Còn chuyện cái thai trong bụng cô ta, cứ để cô ta diễn thôi. Lâm Vinh Đường và Tôn Hồng Hà, hai người đúng là xứng đôi vừa lứa.
Đông Mạch ở nhà, thật ra cũng không ngủ được, Cô thu dọn đồ đạc, thỉnh thoảng lại nhớ đến Tôn Hồng Hà. Cô cảm thấy Tôn Hồng Hà nhất định muốn hại cô. Thẩm Liệt tuy rất nhạy bén còn từng mắc mưu của cô ta.
Đông Mạch trằn trọc cả đêm, nghĩ ngày mai Thầm Liệt còn phải đến công xã, anh cứ ngồi trông như vậy thì sáng mai sao mà có tinh thần được?
Anh đã dành rất nhiều thời gian để chế tạo máy từ máy sợi sợi thô đến máy chải sơ nhung, còn phải đối mặt với mấy lời bàn tán của mọi người, nhất định rất mệt mỏi rồi.
Đông Mạch nghĩ vậy nên cũng không ngủ, cô đứng dậy mặc quần áo đi ra ruộng tưới nước. Cô nghĩ thầm, ngày mai cô không có việc gì, cô đi cùng anh đi, hai người sẽ tốt hơn một người đúng không?
Nhưng nghĩ đến Lâm Vinh Đường và Tôn Hồng Hà, cô vẫn rất để tâm, nhìn thấy que mồi lửa bên cạnh liền trực tiếp cầm đi. Nếu ai dám chơi xấu nhà cô, cô nhất định sẽ không khách khí.
Cô cầm que đuốc lửa đi ra ngoài, lúc này đã hơn chín giờ, người trong thôn hầu hết đều đã nghỉ ngơi, thôn dân trong thôntiết kiệm điện, cả thôn không nhìn thấy mấy ngọn đèn, cây cối cũng đều chìm trong bóng tối.
Đông Mạch cầm đuốc đang cháy đi về phía trước, nhưng lại lo lắng vô ích vì cũng chẳng gặp được ai, đi qua bỏ ruộng chỉ nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, nhưng lại vẫn không thấy Thẩm Liệt, nên trong lòng cô hơi buồn bực, lại có chút lo lắng.
Lúc này, gió đầu mùa hạ thổi qua, xung quanh cánh đồng lúa phát ra tiếng động, thân cây ngô cao ma sát vào nhau phát ra tiếng lá xào xạc, những âm thanh này rõ ràng làm cho cánh đồng vào đêm, không có bóng người trở nên có chút sợ hãi.
Thẩm Liệt đã đi đâu?
Vừa nghĩ tới đây, cô đã nghe thấy giọng nói của Thẩm Liệt: “Đông Mạch?”
Đông Mạch nhìn sang, lại nhìn thấy một người đang nhàn nhã nằm bên cạnh bãi ngô, vừa định ngồi dậy, đó không phải Thẩm Liệt thì là ai.
Đông Mạch vui mừng khôn xiết, vội vàng chạy tới: “Anh cứ làm em sợ, hóa ra là trốn ở đây!”
Thẩm Liệt cười lôi kéo cô cùng nhau ngồi xuống trên chiếc chiếu cũ: “Anh là sợ có người làm hại em, cho nên anh cứ nằm đây. Nếu có người đến, anh sẽ nằm ở đây có thể sớm biết được. Anh còn nghĩ muộn như này còn ai cầm đuốc lửa đi tới đây, hóa ra là em.”
Đông Mạch vừa rồi còn lo lắng, bây giờ nhìn thấy Thẩm Liệt cô mới an tâm, cô ngồi cùng anh trên chiếc chiếu đã hỏng: “Em là nghĩ tới anh, sợ có người làm hại anh, cho nên em đến xem, dù sao thi hai người vẫn tốt hơn so với một người.”
Thẩm Liệt cười nói: “Bọn họ không dám tới, Tôn Hồng Hà bị dọa sợ đã quay về rồi. Vừa rồi Lâm Vinh Đường ở đây xem tưới nước, bây giờ anh ta cũng đã trở lại.”
Đông Mạch: “Bị dọa sợ?”
Thẩm Liệt nói với cô về việc chuyện anh đào ra chuột chũi.
Đông Mạch ngạc nhiên: “Sao anh lại liều lĩnh như vậy, nhờ đầu người ta thật sự bị sảy thai thì sao!”
Thẩm Liệt: “Ai biết đứa bé trong bụng côn ta là của ai, anh cũng không tin đứa bé đó thực sự là của Lâm Vinh Đường.”
Kỳ thật theo phán đoán của anh thì khả năng cao là trong bụng cô ta không có đứa bé nào cả, dùng không thành kế. Cô ta cố tình tiếp cận Đông Mạch, rất có thể là vì không muốn tự mình phải đi tưới mương máng cho nhà của chính mình. Vì dù sao nếu thật sự là một thai phụ thì việc này thì không thích hợp đi làm việc này.
Nhưng đây chỉ là những phỏng đoán của riêng anh, quá khó tin nên tạm thời anh chưa muốn đề cập đến.
Đông Mạch càng ngày càng cảm thấy chuyện này không bình thường: “Anh nói xem rốt cuộc tại sao Lâm Vinh Đường lại như thế?”
Thẩm Liệt ôm cô vào lòng: “Mặc kệ bọn họ muốn làm chuyện gì, chúng ta không cần phải phí sức lo nghĩ, chỉ cần ngồi xem diễn là được rồi.”
Ngày hôm nay anh đe dọa như vậy, phỏng trừng Tôn Hồng Hà có lẽ sẽ không dám đi tìm Đông Mạch nữa, cô ta trở về chắc cũng sẽ đi tìm người khác, có thể là Vương Thu Cúc hay ai đó, nói chung cô ta muốn đi tìm ai thì anh cũng chỉ cần ngồi chờ xem náo nhiệt là được.
Đông Mạch nghĩ thấy không sai nên không đề cập đến chuyện này nữa.
Thẩm Liệt ôm lấy Đông Mạch, hai người cùng nhau nằm trên chiếc rách, nằm ngửa nhìn trời đêm không trăng, bầu trời đêm rộng lớn như vô hạn, trong lúc lơ đãng có thể có thể thấy được vài ngôi sao ở trong góc phát ra ánh sáng mờ ảo, khi nhìn kỹ sẽ thấy màn đêm không hoàn toàn là tối đem, màu của bầu trở đêm thực sự là màu xanh lam đậm. Đông Mạch đang dựa vào Thẩm Liệt, cứ như vậy nằm cạnh anh trên chiếu, tiếng dế kêu râm ran, lá ngô xào xạc theo gió, nhưng được Thẩm Liệt ôm trong lòng, Đông Mạch không sợ nữa.
Ngẩng đầu nhìn màn đêm vô biên, cô cảm thấy thế giới này thật sự rất lớn, còn cô và Thẩm Lạc lại nhỏ bé đến mức dường như không tồn tại.
Cô không nhịn được đến gần Thẩm Liệt nói nhỏ: “Thẩm Liệt, anh nói cho em nghe chuyện bên ngoài của anh đi.”
Thẩm Liệt đặt một tay lên ôm lấy bả vai cô: “Em muốn nghe chuyện gì?”
Đông Mạch: “Chuyện gì cũng được, em chính là muốn nghe.”
Thẩm Liệt im lặng một hồi, sau đó mới cười nói: “Những chuyện xưa đó không vui, cũng không tốt không dễ nghe, để anh kể cho em nghe về đồ ăn ngon đi.”
Đông Mạch mắt sáng lên: “Đồ ăn ngon?”
Thẩm Liệt: “Thật mà, lúc đó bọn anh ăn lương khô, chỉ cần ăn mấy miếng là cả ngày sẽ không cảm thấy đói bụng, hơn nữa là mùi vị của nó rất ngon. Nghe nói bên trong có đường, sữa bột còn có đường glucose gì đó, cũng có rất nhiều hương vị, có vị hành lá, hạt vừng còn có cả hương dừa.”
Thẩm Liệt cười nói: “Ban đầu anh thích ăn hạt vừng, vị thơm ngon. Nhưng sau đó anh không thể chịu đựng được nữa vì ăn rất khát nước, lại rất ngọt, cứ ăn là lại khát nước, mà khát nước thì chỉ muốn uống nước nhưng lúc đó tiền tuyến thiếu nước. Thiếu đến mức anh chỉ được uống mấy ngụm nước, thời điểm nghiêm trọng nhất là khi bọn anh uống thuốc phòng sốt rét, túi nước lúc đó đã cạn hết sạch, phải liểm từng chút, em nói xem ăn cái này có dễ chịu không?”
Đông Mạch nghĩ nghĩ nói: “Chắc chắn là rất khó chịu...”
Thẩm Liệt: “Còn hơn cả khó chịu, có một số người răng không tốt, ăn được nửa miếng thì không nhai tiếp được, nhưng may là răng anh tốt, vẫn có thể nhai được. Nhìn lão Đường răng của anh ấy không tốt lắm, anh phải cắn giúp anh ấy lương khô.”
Nói tới đây, Thầm Liệt nở nụ cười.
Thẩm Liệt nói đến con đường cũ tự nhiên đó là Lộ Khuê Quân, cô biết bọn họ là chiến hữu của nhau, nhưng cô lại không biết rằng giữa hai người bọn họ có một tình bạn sâu sắc như vậy.
Đông Mạch nhớ tới hàm răng trắng của anh, cô cười rộ lên như mắt trời nhỏ, nói: “Răng của anh thật là tốt.”
Thẩm Liệt: “Sau này, khi tiến sâu vào nội địa của quân địch, loại lương khô này không có nữa, bọn anh bắt đầu suy nghĩ, lo lắng, lo đến muốn chết, đói đến muôn chết, không còn cách nào khác đằng phải ăn mía”
Đông Mạch: “Ăn mía cũng rất ngon mà.”
Thẩm Liệt thở dài: “Đúng vậy, lúc đầu cũng cảm thấy ăn khá ngon, nhưng về sau không thể ăn nổi, chỉ có thể miễn cưỡng ăn, cuối cùng là căng da đầu ăn. Sau khi ăn cây mía liên tục bảy ngày, anh khi nhìn thấy cây mía lại cảm thấy chỉ muốn phun.”
Đông Mạch khi nghe giọng điệu của anh thì không nhịn được cười, sau khi cười xong, nghĩ đến đây, cô lại cảm thấy hơi đau lòng cho anh.
Cô nhẹ nhàng trở mình một cái, nằm sát vào ngực anh: “Tất cả đều đã kết thúc rồi.”
Khi cô nói lời này, cô không kiểm lòng được mà đưa tay lên nhẹ nhàng sở sở tác anh.
Anh thỉnh thoảng cũng xoa đầu cô như thế này, trong lòng cô thực sự rất thích, bây giờ cô cũng sở lên tóc anh như thế, vậy mà cảm thấy không tối, nhịn không được sở thêm một chút nữa.
Thẩm Liệt cười nắm lấy tay cô, không cho cô tiếp tục sở soạng, cánh tay cường trảng nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo của cô, thân hình mảnh mai nằm gọn trong lồng ngực cường tráng của anh.
Vào mùa hè, quần áo mỏng, da thịt xuyên qua hai lớp quần áo kề sát vào nhau.
Đông Mạch đỏ mặt nói nhỏ: “Đang ở bên ngoài!”
Thẩm Liệt thì thầm, giọng nói trầm khàn: “Không phải lo, ở đây không có người đến.”
Bầu trời đen như mực bào trùm cả một vùng địa phương, những cánh đồng lúa mì trống trải và cả thôn trang vắng lặng, dường như mọi thứ đã trở thành một mối cảnh xa xôi, khi gió mùa hạ thổi qua, những chiếc lá ngô rộng nhẹ nhàng bay cuốn vào những sợi tóc bung xõa ra của Đông Mạch.
Xung quanh không có một âm thanh gì, ngay cả một tiếng chó sủa cũng không có, cần thận lắng nghe, chỉ có tiếng lá cây khế xào xạc trong gió và tiếng nước chảy róc rách.
Tại một không gian gần như yên tĩnh này, hành động giữa họ cũng bí mật đến mức gần như không thể nghe được âm thanh.
Chỉ là thi thoảng, có một chút tiếng nước ái muội khiến cho Đông Mạch xấu hổ thẹn thùng mà đỏ mặt, cô chỉ có thể biết cắn chặt răng nghiến lợi để bản thân không cho âm thanh kiều diễm thoát khỏi miệng.
Cũng may âm thanh cũng rất nhỏ, giống như một chiếc xoay lúa, nhẹ nhàng nghiền ép, tinh thể giao hòa, làm mọi ma sat nho nhỏ cũng trở nên vô cùng vui sướng khích thích tràn đầy, ngấm vào trong từng mạch máu, tê dại đến vào trong tận xương cốt, sung sướng ập đến như thủy triều vô hạn, đem Đông Mạch nhấn chìm trong đó.
Thời điểm Đông Mạch quay về, chính là Thẩm Liệt đưa cô về, dù sao trên đường cũng không có ai nên anh cứ như vậy mà ôm lấy vòng eo mềm mại của cô, lúc đưa cô tới cửa anh thập giọng nói: “Anh sẽ không đi vào trong, em về trước nghỉ ngơi đi ngủ một giấc cho tốt đi.”
Đông Mạch: “Vậy thì trong khi anh xem việc tưới nước, anh nhớ để bản thân mình nghỉ ngơi một lát, ngày mai còn phải làm việc đó.”
Thẩm Nguy: “Yên tâm, anh hiểu rõ.”
Trong lúc hai người đang nói chuyện, cánh cửa bên cạnh mở ra, chính là Lâm Vinh Đường, anh ta xụ mặt đi chọn đòn gánh.
Đông Mạch thu hồi tầm mắt, gật đầu với Thẩm Liệt, đi vào sân, dứt khoát đóng chốt cửa, cài then chặt chẽ.
Trên thực tế, Đông Mạch đoán rằng Lâm Vinh Đường có lẽ đã nghe thấy những gì mình nói với Thẩm Liệt, sau đó lại là một hồi hoang đường, giọng cô khi đó vừa quấn quýt vừa mềm mại, hẳn là Lâm Vinh Đường cũng đã đoán được là gì.
Nếu là người khác, có lẽ cô sẽ cảm thấy thẹn thùng đỏ mặt, nhưng đối mặt với Lâm Dung Đường, cô có cảm giác khó tả không nói lên lời, chính là việc anh không thể làm được, người đàn ông của tôi có thể làm được. Sau khi rời xa anh, cuộc sống của tôi tốt biết bao nhiêu, cho anh tức chết.
Vừa rồi cô thực sự có khẽ liếc nhìn Lâm Vinh Đường một cái, cô có thể nhìn thấy mặt Lâm Vinh Đường rất khó coi mà thấy Lâm Vinh Đường khó chịu lại làm cho cô cảm thấy vui vẻ. Thực ra mọi chuyện đều là quá khứ đã qua, sự sỉ nhục mà cô phải chịu đã mờ đi, nhưng những dấu vết sẹo mờ vẫn luôn ở đó, cô lại không phải là người có thể hoàn toàn bỏ xuống mọi việc.
Cô rất hẹp hòi, chỉ muốn nhìn thấy anh ta không thoải mái.
Để bản thân mình sống tốt, nhìn anh ta khó chịu, đó là một cách nhân tiện trả thù, điều này có thể khiến cho tâm tình cô cảm thấy rất tốt.
Sáng sớm hôm sau, Đông Mạch thức dậy, vui vẻ vừa hát vừa đi vào bếp nấu ăn, đang bận rộn nấu ăn thì nghe thấy tiếng mở cổng, cô liền vội vàng chạy ra, Thẩm Kiệt đã trở về. Sau đó cô mới cầm chia khóa đi mở khóa cửa, cười nói: “Em ở nhà một mình thấy không yên tâm nên đóng cửa lại.
Thẩm Liệt: “Đóng như vậy rất tốt, cẩn thận một chút vẫn hơn.”
Trên thực tế, không chỉ có khóa cửa, anh còn nghĩ sân nhà Lâm Vinh Đường và nhà anh chỉ có một bức tường ngăn giữa. Nếu anh ta mà dùng thang để trèo lên bức tường là đã có thể trèo sang sân nhà mình.
Anh tính toán phải đi tìm một ít mảnh thủy tinh từ những chai bia vỡ gắn lên trên bức tường đó để đề phòng.
Mặc dù khi Lâm Vinh Đường và Đông Mạch là vợ chồng thì Lâm Vinh Đường chưa từng chạm vào Đông Mạch, nhưng anh có thể cảm nhận được từ ánh mắt Lâm Vinh Đường nhìn Đông Mạch, đoán trừng trong lòng anh ta, dù Đông Mạch đã ly hôn rồi tái hôn thì cô vẫn là người phụ nữ của anh ta, vì vậy trong lòng anh không dám buông lỏng.
Anh vẫn phải đề phòng.
Trong lúc nói chuyện hai người dùng bữa, sau khi ăn xong, Thẩm Liệt mới nhớ tới không có chuyện gì: “Hay là em đi công xã cùng với anh đi.”
Đông Mạch: “Không cần thiết, các anh bàn chuyện, em ở đó làm gì?”
Thẩm Liệt nói: “Đi đi, coi như đi bồi anh, lại nói Bí thư Vương ở đấy cứ nhắc về em mãi, hoặc là khi bọn anh bàn chuyện em có thể đi dạo ở công xã, mua sắm ít đồ.”
Đông Mạch ngẫm nghĩ, cảm thấy bản thân ở nhà một mình cũng rất nhàm chán nên cô nói: “Được rồi, vậy chúng ta cùng đi.”
Đi đến xã gặp gỡ Lục Tĩnh An, so với trước kia Lục Tĩnh An lần này rất ân cần, vừa nhìn thấy bọn họ liền mỉm cười, thái độ bình tĩnh mà mời bọn họ đi vào, lại còn hỏi bọn họ có phải đang tìm thư ký Vương không, nói rằng Bí thư Vương đang họp, để bọn họ ngồi đợi một lát.
Thẩm Liệt nhẹ giọng nói: “Đã như vậy, chúng tôi sẽ ở đây chờ.”
Đang nói chuyện thì Bí thư Vương đã kết thúc cuộc họp, tình cờ là Lão Hồ, giám đốc xí nghiệp của xã cũng đang ở đây, Bí thư Vương nhanh chóng giới thiệu, Lão Hồ nhiệt tinh bắt tay Thẩm Liệt rồi lại chào hỏi Đông Mạch.
Lục Tĩnh An từ một bên quan sát, lễ phép cười, không nói gì.
Khi vào phòng làm việc, Thẩm Liệt quay đầu lại nhìn Lục Tĩnh An, luôn cảm thấy Lục Tĩnh An có gì đó không đúng, tâm tình thay đổi quá nhanh.
Từ chật vật ban đầu bỗng nhiên trở thành quyết tâm như hiện tại, giống như là đan nắm chắc trong tay cái gì đó, làm cho anh không yên.
Thật ra Thẩm Liệt và Lục Tĩnh An không có xung đột lợi ích gì, chẳng qua lúc đó Đông Mạch suýt chút nữa đồng ý đi xem phim với Lục Tĩnh An, nghĩ đến cảm giác tiếc của khi xé vé xem phim lúc đó, anh đối với Lục Tĩnh Anh có chút không vui
Lúc này anh cũng không nghĩ nhiều, đi theo Bí thư Vương vào văn phòng.
Thẩm Liệt đã mấy tấm nhung đã được làm và chải kỹ ra, cũng đem ra cả mấy mảnh vụn trước khi chải, đưa cho Bí thư Vương và Lão Hồ xem. Bí thư Vương không hiểu lắm, chỉ là sau khi nhìn thấy chỉ nghĩ cảm thấy cái này không tồi. Lão Hồ có chút hiểu ra, cầm lên nhìn kỹ dưới ánh mặt trời, nhìn kỹ một lúc rồi nói: “Nếu như có thể chải kỹ loại nhung này, bán nó đi nhất định có thể kiếm được tiền!”
Bí thư Vương hai mắt sáng lên: “Có nghĩa là có lời?”
Nhưng Lão Hồ lại nói: “Nếu một mình Thẩm lão đệ làm thì nhất định sẽ kiếm được tiền, nhưng nếu xí nghiệp của chúng ta muốn sử dụng loại máy móc này thì sẽ phải cân nhắc nhiều hơn.”
Nghe vậy, Thẩm Liệt hiểu ý, nhất thời sinh ra cảm giác khâm phụ đối với vị Lão Hồ đã hơn năm mươi tuổi này: “Anh Hổ, anh đang xem xét nguồn gốc của nguyên liệu và lượng tiêu thụ của dương dung sao?”
Lão Hồ nhìn về phía Thẩm Liệt gật đầu: “Đúng vậy, đây đều là vấn đề! Dù sao chúng ta muốn lắp đặt thiết bị, cho dù là máy chải bông cơ đã cải tạo, thì vẫn là cần có số lượng lớn. Sau khi máy móc được lắp đặt xong, thì cũng không phải mấy ngày là có thể vận chuyển máy đến, đến khi vào hoạt động lâu dài còn phải phải tìm nguồn nguyên liệu, lại tìm thị trường, tất cả đều là vấn đề”
Thẩm Liệt đã sớm nghĩ đến: “Về nguyên liệu, tôi đã kiểm tra qua hiện tại chung ta có thể liên hệ với một số nhà sản xuất dương nhung, trong quá trình sản xuất sẽ liên tục có những mảnh vụn của dương nhung bị loại ra, giá cả là trong khoảng sáu bảy đồng cho một cân. Lợi nhuận ở đây sẽ là khá lớn, nếu xí nghiệp của chúng ta mua máy thì có thể vận chuyển không ngừng, cũng có thể cung ứng liên tục. Tất nhiên, chúng ta phải cân nhắc rằng một khi chúng tôi bắt đầu việc này, phía bên kia không đồng ý bán cho chúng ta nữa, hoặc ai đó cạnh tranh với chúng ta thì lúc đó chúng ta sẽ phải làm gì?”
Lão Hủ không ngờ Thẩm Liệt lại vừa lúc nói ra những gì trong đầu, thở dài: “Đúng là như vậy!”
Thẩm Liệt mỉm cười: “Thật ra chuyện này dễ giải quyết, trong nước có rất nhiều nhà sản xuất dương nhung, chúng ta có thể chạy tìm ở nhiều chỗ, lại nói về loại vụn này, ở xưởng dê, những xưởng da dùng thuốc tẩy và các nhà xưởng gia công hàng da. Đây là những hộ gia đình lớn đều có dương nhung. Còn máy móc do chúng tôi cải tạo chỉ cần chỉnh lý tốt thì gia công những thứ này sẽ không gặp bất kỳ sự cố nào. Theo tôi biết, hơn hai mươi năm trước ở Đường Sơn đã thử nghiệm là sơ nhung, do hiệu quả chưa tốt nên từ đó đến nay chưa thử lại. Trên phạm vi cả nước sử dụng máy chải thô chuyển đổi thành máy chải thô và can thiệp vào quá trình chế biến thô cấp thấp cho dương nhưng với chi phí thấp thì chúng ta là người đầu tiên. Những người khác thấy chúng ta kiếm tiền sau đó mua nhảy vào thì vì chúng ta đã dẫn đầu nên sẽ có lợi thế hơn về việc kết nối với các nhà cung cấp nguyên liệu thô này.”
Lão Hồ trầm tư một hồi, sau đó nhìn về phía Bí thư Vương.
Đông Mạch yên lặng ngồi ở bên cạnh, thật ra cô có chút lo lắng, sợ rằng sẽ không thành công, nếu không thành thì sẽ thành uổng công sao.
Cô có thể cảm thấy được Lão Hồ là một người rất cứng đầu, nếu điều mà ông ta nghĩ là không thể sẽ không bao giờ dễ dàng thay đổi ý kiến chỉ vì vài lời của Bí thư Vương. Đây là một người có trách nhiệm với xí nghiệp của chính mình.
Mà lúc này, Lão Hồ nghiêm mặt nhíu mày, tựa hồ có vẻ không đồng ý.
Bí thư Vương nhìn Lão Hồ đang nhìn chính mình, vội vàng hỏi: “Lão Hồ, cảm thấy thế nào?”
Lão Hồ nói: “Đi, chúng ta đi đến thôn Tùng Sơn xem máy móc đã cải tạo của Thẩm lão đệ.”
Đông Mạch lắng nghe và ngay lập tức hiểu ra, điều này có cảm thấy đáng tin cậy không ?
Ban đầu, thư ký của Bí thư Vương nói tài xế lái xe của xã đến, loại xe hồng kỳ hơi nhỏ, ngày thường Bí thư Vương đi công tác đều sử dụng loại xe này, nhưng lần này, Bí thư Vương nói không cần: “Chúng tôi đi xem máy mà dùng xe này quá phô trương, mọi người nhìn thấy sẽ nghị luận nhiều chuyện.”
Vì vậy Bí thư Vương và Lão Hổ mỗi người đi một xe đạp, Thầm Liệt cùng Đồng Mạch đi một xe, mọi người cùng đi đến thôn Tùng Sơn, trên đường không khỏi nói chuyện, Đông Mạch nhớ đến ông Vương nên hỏi thăm tình hình dạo này của ông.
Bí thư Vương thở dài: “Tâm tinh không tính là xấu, ngày nào cũng nhìn quả nhỏ, dù sao cứ từ từ chăm sóc.”
Nghe vậy, Đông Mạch đoán tình hình không tốt lắm, trong lòng có chút không thoải mái, nghĩ vài ngày nữa sẽ đi gặp ông Vương.
Trò chuyện một lúc cũng đã đến thôn Tùng Sơn, Bí thư của thôn biết Bí thư Vương. Bí thư Vương không muốn thu hút quá nhiều sự chú ý nên chỉ đến ngôi nhà cũ để xem máy đã cải tạo.
“Không cần thuận bị bí thư thôn nhìn thấy tôi, nhất định sẽ đi tiếp đón tôi thẻ thì chẳng khác nào tôi lại đem đến phiền phức cho người khác!”
Thẩm Liệt đưa bọn họ đi đườngm vòng, thật sự không có nhiều người ở đường này, ai biết khi vừa đi tới đầu ngõ, tình cờ có vài người phụ nữ đang hái đậu lành ở đó, đây là hải đậu lành về làm giống gieo trồng.
Trong số những người phụ nữ đó,có Vương Thu Cúc, Vương Thu Cúc từ trước đến nay luôn lắm miệng, cũng là người thích oán giận, tối hôm qua con dâu hét tiếng một chút đã la hét đến mức không chịu được.
Vương Thu Cúc tức giận, ép hỏi Tôn Hồng Hà, Thẩm Liệt lúc đó đến gần cô, có phải Thẩm Liệt đã làm gì không. Tất nhiên là Tôn Hồng Hà nói không phải, Tôn Hồng Hà bị Thẩm Liệt làm cho sợ hãi không dám khiêu khích Thẩm Liệt.
Thực ra Vương Thu Cúc cũng rất sợ Thẩm Liệt, nhưng bà ta lại cảm thấy mình chiếm lý tại sao phải sợ làm gì, nếu Thẩm Liệt dám đánh, bà ta sẽ nằm ngay trước của đồn cảnh sát mà làm ầm lên.
Vì vậy Vương Thu Cúc bắt đầu nói: “Cô nói cái gì với Thẩm Liệt, tối hôm qua nôi ở đâu ra chuột, tôi tự hỏi, có phải anh ta cố ý thả ra để dọa con dâu tôi không, vì vợ của anh ta không sinh được, nên anh ta không thích nhà ta ôm cháu trai sao?”
Bà ta vừa nói vậy, một vài người khác đều im lặng, một số khác thì khuyên can: “Không thể nào, nếu Thẩm Liệt quan tâm đến điều này, cậu ấy sẽ không kết hôn với Đông Mạch, hơn nữa Thẩm Liệt là một người trung thực sẽ không thể làm ra việc như vậy”
Người người khác cũng khuyên: “Hơn nữa, con dâu của bà không phải đã nói không liên quan đến Thẩm Liệt sao? Việc này thật sự không thể trách được Thẩm Liệt!”
Vương Thu Cúc: “Dù sao thì Thẩm Liệt cũng là người không ra gì. Hiện tại đi cho vay, như vậy chẳng khác gì cho vay lặng lãi sao? Ở nhà hắn còn có một đống sắt vụn, tôi xem, anh ta sớm muộn gì sẽ sống không tốt! Đổi tiền còn không phải anh ta nhờ vào vay tiền Hoàng Thế Nhân sao? Tôi nghe nói có vài tổ chức tín dụng cho vay ở trong xã giờ chẳng còn được mấy. Ai vay tiền từ khoản vay tín dụng chắc chắn sẽ không thể ăn được và bị người khác dắt đi, bị chiếm đất, chiếm nhà, còm phải ký chứng thư bán mình, cả đời không thể quay đầu được!”
Bà ta nói lớn tiếng, vừa lúc mấy người đi qua nghe thấy.
Bí thư Vương cau mày hỏi Thẩm Liệt: “Đó là ai?”
Thẩm Liệt thở dài một tiếng, cười: “Hàng xóm, chỉ là một cái bà lão không biết gì.”
Bí thư Vương: “Tại sao anh không quản chuyện này?”
Thẩm Liệt: “Quản? người lớn tuổi, đánh không thể đánh, mắng không thể mắng, anh đi lý luận phải trái với bà ta, bà ta sẽ cảm thấy anh quát tháo lại ngồi dưới đất khóc nháo.”
Bí thư Vương nổi giận: “Chúng ta đang đi làm ăn, lại có những người như thế này suốt ngày đồn đãi, vu khống nhân phẩm của anh, vu khống công đoàn tín dụng của chúng ta, đây là hạng người gì đây!”
Nói rồi Bí thư Vương bước lên phía trước: “Vị nữ đồng chí này, cho hỏi bà đang nói cái gì vậy? Khi nào thì tín dụng của xã lại trở thành Hoàng Thế Nhân?”
Vương Thu Cúc ngẩng đầu lên nhìn thoảng qua Bí thư Vương và những người khác, bà ta đánh giá một phen.
Nhìn thấy Bí thư Vương cùng Lão Hồ đều đang đi theo Thẩm Liệt và Đông Mạch, bà ta lại nhìn thấy Bí thư Vương đang mặc một bộ đồ Tôn Trung Sơn bình thường, thì liền không thềm đề người vào trong mắt, chế nhạo nói: “Ồ, đây là đi tìm người giúp đỡ sao? Nói Hoàng Thế Nhân đó, nói Hoàng Thế Nhân thì làm sao? Không có chuyện gì đi vay nhiều tiền như vậy, còm không phải bị người ta đòi nợ hả? Tín dụng xa bắt người thiếu nợ đi, có thể đánh chết người ta!”
Bí thư Vương tức giận đến độ sống mũi méo xệch.
Bây giờ nhà nước mới có chính sách cho vay tín dụng vốn hỗ trợ nông dân, đây là chủ trương tốt của nhà nước nhưng về làng thì sao lại nói thành thể này? Đây sao có thể nói là chuyện gì? Điều này vẫn có thể là cải cách và làm giàu cho đất nước và củng cố quận huyện sao?
Vương bia thư nói lời ngay thẳng “Vị nữ đồng chí này, tôi cần phải nói với mọi người là khoản vay từ các hợp tác xã tín dụng không phải như thế. Tín dụng hợp tác xã là một hạng mục do đất nước chúng ta thành lập để hỗ trợ phát triển nông thôn”
Tuy nhiên, Vương Thu Cúc lại bĩu môi: “Tôi không quan tâm đến những thứ anh nói, anh nghĩ tôi là nhà quê thiếu hiểu biết hả? Tôi nói cho anh biết con trai lớn của tôi làm việc ở thủ đô, con trai thứ hai làm việc ở Lăng Thành, còn chồng của tôi là kế toán ở thôn quen biết với người trong xã, tôi lại bị anh dạy bảo hay sao?”
Khi Vương Thu Cúc ồn ào lên như thế, Thầm Liệt và Đông Mạch đều không ngờ bà ta lại làm đến mức này. Phải biết rằng người này đã quen với việc lắm chuyện trong thôn, căn bản không biết nói lý, nhưng đây là Bí thư Vương!
Ngay khi Đông Mạch định bước tới, Thẩm Liệt nhướng mày, nháy mắt với cô.
Đông Mạch hiểu ra, mím môi, nhịn xuống không hé răng.
Vương Thu Cúc thấy người mặc đồ tôn trung sơn bị lời nói của mình không nơi được gì liền thấy đắc ý.
Bà ta lại thấy bực tức chuyện ngày hôm qua con dau đang mạng thai bị dọa sợ, lập tức chống eo nói: “Tôi nói cho anh biết, tôi không sợ cái gì cả, anh kđừng hòng dọa được tôi. Bà già này có bị gì thì tôi sẽ đến tận nơi năm trước của nhà anh, tôi ăn uống gì đều cho các ngươi quả, không giết được tôi tkhì tôi chấp hết! Tôi cứ ở đây nói, tín dụng xã cho vay là lừa đảo, chính là Hoàng Thế Nhân, ai dám đi mượn thì chắc chắn sớm muộn gì cái quần không cmòn, cả mạng cũng mất”
Bí thư Vương tức giận đến mặt mũ trắng bệch, khó chịu nhất chính là những người vô lý như này. Vì có quá nhiều người như thế này nên mười năm trước mới như vậy, vô lý, càn quấy, không hiểu biết!
Ngay lập tức, Bí thư Vương cười lạnh nói: “Bí thư thôn của mấy người đâu?!”
Vương Thu Cúc thìn thấy Bí thư Vương như vậy, bà ta chỉ nghĩ anh ta muốn đi cáo trạng: “Hừ, còn muốn cáo trạng, tôi nói cho anh biết, chồng tôi và bí thưu thôn có quan hệ tốt, ông ấy lại còn là kế toán thôn, nhà ta có quan hệ với trong xã, tôi có gì phải sợ chứ?”
Tác giả có chuyện muốn nói: Việc Vinh Đường ngăn cản việc Tôn Hồng Hà sảy thai không phải là để bảo vệ Tôn Hồng Hà, mà là để Tôn Hồng Hà tiếp tục có con thì chứng tỏ anh ta càng giống đàn ông hơn. Vì vậy, thay vì để lộ ra, anh ta sẽ giúp cô ta che đậy nó.