Tô Nguyệt bừng tỉnh, bây giờ đã biết cách để trở về thế giới thực, cô không còn tâm trí để ý đến những chuyện khác.
Lúc này, cơn đau trên cơ thể vừa rồi bị cô bỏ qua lại ập đến.
Tô Nguyệt đau đến mức xuýt xoa.
Giang Cảnh Thần ở bên cạnh lập tức kéo bác sĩ tới: “Mau khám cho em ấy đi.”
Hai anh em còn lại nhà họ Giang cũng lo lắng ra mặt.
Sau khi các bác sĩ kiểm tra, mọi người ra khỏi phòng bệnh, chỉ có mấy nữ bác sĩ ở lại, cẩn thận xử lý vết bỏng cho Tô Nguyệt.
Bên ngoài phòng bệnh, bác sĩ dè dặt báo cáo kết quả cho ba anh em nhà họ Giang.
“Ngoại trừ một số vết bỏng nhẹ ra, cô Tô không có thương tích gì nghiêm trọng. Chỉ cần phối hợp với bác sĩ, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian là sẽ khỏi hẳn. Về việc các anh vừa nói rằng cô ấy không nhớ các anh là ai, chúng tôi đã kiểm tra, nhưng não bộ của cô ấy không hề bị tổn thương. Tôi nghĩ cô ấy đã chịu một số kích thích trong chuyện lần này và sẽ hồi phục dần dần trong vài ngày tới.”
Giang Hựu Thần sầm mặt khi nghĩ đến những gì đã nghe thấy từ những người làm trước đó.
Anh ta khẽ mím môi rồi hỏi: “Liệu những vết bỏng đó có để lại sẹo không?”
Bác sĩ trả lời một cách thận trọng: “Sau khi vết bỏng lành thì sẽ để lại một chút sẹo. Có điều, công nghệ thẩm mỹ ngày nay rất phát triển, sau khi cô ấy hồi phục có thể lựa chọn đến cơ sở thẩm mỹ để xóa sẹo.”
Lúc này, sắc mặt ba anh em nhà họ Giang mới dịu đi phần nào.
Khi họ quay trở lại phòng bệnh, bác sĩ đã xử lý vết thương cho Tô Nguyệt xong xuôi.
“Nguyệt Nguyệt, em yên tâm, anh nhất định sẽ tìm bác sĩ tốt nhất cho em, đảm bảo sẽ không để lại vết sẹo nào trên người em.” Giang Hựu Thần nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Thân là con trai thứ hai của nhà họ Giang, anh ta là người có tính cách hiền lành và dịu dàng nhất, luôn quan tâm Tô Nguyệt và chiều theo mọi ý muốn của cô ấy.
“Nguyệt Nguyệt, em nằm viện đã mấy ngày rồi, em muốn ăn thứ gì, anh sẽ đi mua cho em.”
Giang Cảnh Thần thấy vậy liền cướp lời, không chịu thua.
Giang Tử Thần cũng không chịu lép vế: “Nguyệt Nguyệt, chẳng phải em nói rằng em thích phong cảnh vịnh Thanh Hà sao? Anh đã mua cho em một căn biệt thự mới ở đó, sau khi em xuất viện, có thể chuyển thẳng đến đó.”
“Nguyệt Nguyệt, anh đã sai người gửi tất cả những mẫu mới nhất mùa này của Hermes đến nhà mình, chỉ còn chờ em về, chọn những mẫu mình thích.”
Từ lúc cô tỉnh lại, hai anh em song sinh Giang Cảnh Thần, Giang Tử Thần bắt đầu đấu đá. Vết thương của Tô Nguyệt vốn đã đau, bây giờ nghe hai người họ cãi nhau càng nhức đầu hơn.
Cô đang định lên tiếng bảo họ im lặng thì cửa phòng bệnh bỗng mở ra.
Một người đàn ông trung niên uy nghiêm đẩy cửa bước vào, phía sau là một người phụ nữ trạc tuổi ông và một chàng trai mặc chiếc áo sơ mi trắng hơi nhăn, rõ ràng là đã vội vàng tới đây.
Có điều, sắc mặt ba người họ đều rất khó coi.
Tô Nguyệt bỗng chốc phấn khích khi nhìn thấy họ bước vào.
Nếu cô đoán không nhầm thì đây chắc hẳn là Giang Gia Tề và người vợ Chu Linh của ông, cùng với nam chính Giang Diệc Thần trong tiểu thuyết, cũng chính là mục tiêu chinh phục của cô.