Lục Thiếu Nhiên khổ sở nằm bên bồn cầu, bộ vest được đặt may đang mặc trên người lỏng lẻo, cà vạt còn treo trên cổ. “Lục Thiếu Nhiên, cậu cần gì phải khổ như vậy? Không uống được rượu mà lần nào cũng giả vờ như thần cồn! Hay ho lắm sao?”
Cố Nghiên Ca khoanh tay trước ngực đứng ở cửa xem kịch vui, dung mạo xinh đẹp tựa như tranh vẽ, đôi mắt sáng ngời trong veo như đầm nước sâu. Lúc này cô đang nhìn Lục Thiếu Nhiên với vẻ trêu tức.
“Khụ khụ... Nghiên Ca, em nói ít đi vài câu sẽ chết à? Bây giờ em là vợ anh, có ai nói chuyện như em không?”
Cố Nghiên Ca hơi nhíu mày: “Xin lỗi chồng hờ, anh suy nghĩ quá nhiều rồi. Lát nữa dọn dẹp phòng vệ sinh sạch sẽ cho tôi, nếu không tôi dùng thể nào đây!”
Súc miệng xong, Lục Thiếu Nhiên đầu óc choáng váng tựa vào cửa nhà vệ sinh, đôi mắt phượng xinh đẹp giăng đầy tia máu. Anh nhìn Cố Nghiên Ca đang sửa sang lại chăn đệm, lại nhìn chăn đệm trải trên thảm dưới sàn nhà: “Hôm nay đến lượt em ngủ trên sân nhà rồi nhỉ?” Cố Nghiên Ca ngẩng đầu lên, không buồn liếc nhìn anh mà vẫn tiếp tục trải giường, thuận miệng nói: “Hôm nay em tới tháng, ngủ trên sàn nhà cũng không sao. Dù sao nếu ngày mai không dậy nổi, nếu mẹ anh hỏi, em sẽ nói thật!” “Thôi! Bà nội của tôi ơi, anh ngủ dưới đất, anh dọn phòng tắm, anh dọn, được chưa?!”
Đôi mắt trong veo như nước của Cố Nghiên Ca thoảng sáng lên.
Mợ chủ nhà họ Lục, nghe danh mới vang dội làm sao.
Đây chính là thân phận hiện giờ của Cố Nghiên Ca.
“Hai người thích nhau, vứt bỏ tự do...”
Sáng sớm, Cố Nghiên Ca bị tiếng chuông dồn dập đánh thức.
“Alô, chị Vũ!”
“Nghiên Ca à, còn đang ngủ sao?”
Cố Nghiên Ca ngồi dậy, nhân tiện liếc nhìn chăn đệm trải dưới đất đã trống không, cô hơi mỉm cười: “Sớm thế chị Vũ, có chuyện gì không?”
Chị Vũ là cấp trên trưởng phòng của cô.
Sáng sớm chị đã gọi điện tới, Cố Nghiên Ca hơi hoảng. “Nghiên Ca, là thế này, hôm nay con trai chị bị sốt, cho nên em thay mặt chị đi đàm phán với bên IU đi. Tất cả tài liệu đã chuẩn bị xong rồi, ở ngay trên bàn của chị, có vấn đề gì em có thể gọi điện cho chị, thể nhé.”
Điện thoại bị cúp rồi, Cố Nghiên Ca vẫn ngớ người nhìn chằm chằm điện thoại hồi lâu.
IU là công ty bất động sản lớn nhất ở thành phố G, gần 80% bất động sản của thành phố đều thuộc về nó.
Nghiên Ca vẫn luôn biết công ty vô cùng coi trọng dự án hợp tác với đối phương.
Nhưng chị Vũ lại giao cho cô đi đàm phán qua loa như vậy, cô có thể không ngờ người sao!
Cố Nghiên Ca liếc đồng hồ, bây giờ mới bảy rưỡi.
Cô đứng dậy rửa mặt, vừa mới mở cửa phòng ngủ ra, Lục Vũ Phỉ đã tràn đầy sức sống chạy tới: “Chị dâu, chào buổi sáng!”
Lục Vũ Phỉ là em gái sinh đôi với “Chồng hờ' của cô.
Cố Nghiên Ca nhìn cô ấy vận một bộ đồ thể thao nhẹ nhàng, hỏi: “Đi tập thể dục về à?”
“Vâng ạ! Chị dâu, có phải anh em lại không ở đây đúng không?”
“U”
Cố Nghiên Ca đóng cửa đi xuống lầu. Lục Vũ Phỉ cũng sánh bước vui vẻ đi theo cô: “Chị dâu, chị nói xem, sao chị có thể nhịn được kiểu hôn nhân vô tính này của chị và anh em suốt nửa năm vậy?”
“Vũ Phỉ, đừng nói bậy!” Lục Vũ Phỉ bĩu môi: “Chị dâu, em đang đau lòng cho chị đấy.”
Cố Nghiên Ca bật cười: “Chị thấy không phải em đau lòng, em chỉ đang hỏng chuyện thôi!”