Lục Lăng Nghiệp đứng thứ ba trong nhà, những người quen biết anh thường gọi anh một tiếng “Lục Tam gia.” Bùi Vân Cảnh cũng không ngoại lệ, thấy Lục Lăng Nghiệp sải bước dài đi tới, anh ta vô thức nhích tới gần Nghiên Ca.
Hành động bất ngờ của anh ta khiến lông mày Lục Lăng Nghiệp khẽ nhíu lại.
“Vết thương thế nào rồi?”
Lục Lăng Nghiệp đứng trước mặt Cố Nghiên Ca, xem Bùi Vân Cảnh như người vô hình. Cố Nghiên Ca hoảng sợ, ấp úng nói: “Không... không sao rồi.”
“Theo tôi về nhà.”
“Ồ, vâng ạ.” Cố Nghiên Ca giống như một đứa trẻ vừa mắc lỗi, cúi đầu không dám nhìn vào đôi mắt sắc lạnh của Lục Lăng Nghiệp.
Cô cúi đầu đi về phía chiếc xe địa hình theo Lục Lăng Nghiệp. Đúng lúc đó, Bùi Vân Cảnh hô lớn: “Nghiên Ca, đợi một chút.” Động tác kéo tay nắm cửa của Lục Lăng Nghiệp lập tức khựng lại, ánh mắt hơi lạnh đi: “Nghiên Ca? Cậu cũng có thể gọi như thế sao?”
Bùi Vân Cảnh lộ rõ vẻ bối rối: “Lục Tam gia, tôi là Bùi Vân Cảnh của Bùi Thị, trước đây chúng ta đã từng gặp nhau rồi. Nghiên Ca chưa thể về được, tôi còn có chuyện muốn nói với cô ấy.”
“Bùi Thị?” Lục Lăng Nghiệp vẫn rất thờ ơ: “Không có ấn tượng.”
Nói xong, anh mở cửa xe, dưới ánh mắt sắc lẹm của anh, Cố Nghiên Ca không nói một lời lên xe.
Cô có ảo giác mình ngoại tình bị chồng bắt quả tang.
Đúng là máu chó thật.
Cố Nghiên Ca ngồi trên ghế phụ, đôi mắt ướt át trong trẻo không chớp mắt nhìn Lục Lăng Nghiệp đi vòng qua đầu xe, tao nhã ngồi lên xe.
Cả quá trình, anh không nói một lời nào, cho dù Bùi Vân Cảnh có thể nào, anh cũng mặc kệ.
Quá ngạo mạn, quá kiêu ngạo, đúng là khí thế tổng tài bá đạo! Ngồi trong xe của Lục Lăng Nghiệp, Cố Nghiên Ca vô cùng căng thẳng.
Khi xe lái vào nhà chính, giữa sân có một đài phun nước hình trụ làm tăng thêm sự mát mẻ, giúp dịu đi cái oi bức của đêm hè.
Cố Nghiên Ca hắng giọng, nói: “Chú Út, cám ơn chú đã đưa cháu đến bệnh viện!”
Lục Lăng Nghiệp không nói gì, đầu ngón tay thon dài xoay tay lái, khuôn mặt đẹp trai có vẻ hơi phiền muộn. Xe dừng lại, Cố Nghiên Ca đang định mở cửa xe, Lục Lăng Nghiệp trầm giọng hỏi: “Tại sao xuất viện mà không nói một tiếng?”
“Hả?” Cố Nghiên Ca ngớ ra.
Sắc mặt của Lục Lăng Nghiệp u ám lạnh lùng, dường như anh đang rất không vui.
Cố Nghiên Ca bị ánh mắt của anh làm cho sắp đông cứng, cô chớp chớp mắt: “Chú, cháu... chiều nay cháu có việc gấp nên cháu đã đi trước.”
“Xuống xe!”
Cố Nghiên Ca: “...”
Người đàn ông này đúng là ma quỷ!
Dọa bé cưng sợ gần chết!
Trái tim nhỏ bé của Cố Nghiên Ca run rẩy, cô bước xuống xe, vành mắt ngập nước, nhìn vô cùng trong trẻo. “Vào phòng sách với tôi.”
Lục Lăng Nghiệp đóng cửa xe, tự mình đi trước.
Cố Nghiên Ca thở dài một tiếng, rầu rĩ đi theo anh.
Nói thật, có thực sự thấy Lục Lăng Nghiệp là một người đàn ông đẹp trai hiếm có.
Cho dù là tức giận hay lạnh lùng thì từ trên người anh vẫn toát ra sức hấp dẫn độc nhất vô nhị, thực sự có thể làm cho con nai nhỏ trong lòng chạy loạn.
Hôm nay, anh thay đổi từ áo vest giày da thường ngày sang một chiếc áo len và quần tây, lại càng làm người ta có cảm giác sâu sắc khó đoán.
Cố Nghiên Ca nhìn chằm chằm bóng lưng của anh, vai rộng hồng nhỏ, dáng cao chân dài, sao lại toàn ưu điểm thế này? “Ầy, chú Út về đấy à?”
Trong phòng khách, Lê Uyển rất ngạc nhiên khi nhìn thấy bóng dáng Lục Lăng Nghiệp. Vừa nhìn thấy Cố Nghiên Ca ở phía sau, khuôn mặt bà ta lại tỏ vẻ khinh thường: “Cô ra ngoài gặp người ta xong rồi à?”
Cố Nghiên Ca gật đầu: “Vâng... Mẹ.”