Nghe vậy, trong lòng Cố Nghiên Ca sợ hãi: “Chỉ là người quen cũ!” “Người quen cũ?”
Cố Nghiên Ca vừa định nói phải, lại nghe giọng mỉa mai nhàn nhạt vang lên: “Quan hệ tốt đến mức hai người có thể ôm nhau ngoài cửa nhà họ Lục?” Lúc này đây, cô đột nhiên cảm thấy mình giống như một phạm nhân hoặc như một đứa trẻ nghịch ngợm đang bị người lớn dạy dỗ.
Thật không thể hiểu nổi!
“Chú Út, chú hiểu lầm rồi, chúng cháu...”
“Đừng quên bây giờ cô là người nhà họ Lục, nếu hành động ở ngoài cửa vừa rồi của cô bị phóng viên chụp được, cô có biết hậu quả sẽ như thế nào không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Nghiên Ca dần trở nên tái nhợt. Từ giọng điệu của Lục Lăng Nghiệp, cô bỗng nhận ra địa vị hiện giờ của mình nực cười đến mức nào.
Lúc này đây, cô cảm nhận được hình như cuộc hôn nhân này sẽ mang đến cho cô vô vàn phiền toái.
“Cảm ơn chủ Út đã nhắc nhở, cháu biết rồi.”
Lục Lăng Nghiệp không chớp mắt nhìn Cố Nghiên Ca, bầu không khí lại trở nên đóng băng.
“Không cần biết quá khứ của cô và Bùi Văn Cảnh như thế nào, nhưng bây giờ tôi không muốn cô làm ra chuyện gì có lỗi với nhà họ Lục.”
Những lời của Lục Lăng Nghiệp như hung hăng đâm vào trái tim của Nghiên Ca.
“Chú Út, chú điều tra cháu?”
Cô nhìn Lục Lăng Nghiệp bằng ánh mắt không thể tin nổi, trong lòng thấp thỏm bất an, lại xen lẫn bầu không khí đè nén.
Lục Lăng Nghiệp khẽ mím môi: “Chuyện của cô không cần phải điều tra.”
Ý anh là mọi chuyện của cô đã sớm nằm trong tay bọn họ từ lâu rồi.
Cố Nghiên Ca cụp mắt xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tràn đầy cô đơn.
Lục Lăng Nghiệp thu lại ánh mắt lạnh lùng của mình, bỗng cảm thấy vô cùng bất lực.
Anh nhẹ nhàng để trán, “Không có việc gì nữa, cô đi ra ngoài đi.”
Cố Nghiên Ca cắn môi, cô quay đi không nói lời nào.
Nhưng vừa mới nằm vào tay nắm cửa, cô âm thầm dùng lực, do dự hồi lâu rồi mới nhìn lại, “Chú Út... cháu...” “Hům?”
Lục Lăng Nghiệp ngồi trên ghế da, lười biếng lại cao quý.
Cố Nghiên Ca xem anh là bề trên, khuôn mặt hiện lên vẻ do dự.
“Nói!”
Thái độ của Lục Lăng Nghiệp không cho phép nghi ngờ, chỉ nói ra một chữ.
Cố Nghiên Ca gần như sắp tự cắn môi mình chảy máu, một lúc sau cô mới ngập ngừng nói: “Chú có thể... cho cháu mượn một ít tiên được không?”
“Cái gì?”
Nghe câu này, trái tim của Cố Nghiên Ca nháy mắt như rơi xuống đáy vực.
Cô cho rằng Lục Lăng Nghiệp đang giễu cợt mình, thu lại vẻ khổ sở trên khuôn mặt, mở cửa muốn ra ngoài.
“Đứng lại!”
Cố Nghiên Ca quay đầu, Lục Lăng Nghiệp đã đứng dậy.
Anh cao 1m88 như một bức tường lớn, như nhốt Nghiên Ca dưới cái bóng của anh.
Lục Lăng Nghiệp vung tay lên chặn cửa, cửa phòng lại đóng lại. “Cô muốn bao nhiêu?”
Cố Nghiên Ca kinh ngạc khẽ há miệng: “Chú Út?”
“Nói đi, bao nhiêu?”
Thái độ của Lục Lăng Nghiệp như vậy làm cho Cố Nghiên Ca ngẩn ngơ. Cô ngập ngừng thử đưa ra năm ngón tay: “Nhiều đấy...”
“Là bao nhiêu?”
Cố Nghiên Ca vội vàng lắc đầu: “Cháu muốn mượn năm triệu. Nhưng cháu nhất định sẽ trả lại cho chủ. Cháu...”
“Có thể, nhưng tôi có một điều kiện!”
Biết ngay mà!
Cố Nghiên Ca không hề quên câu “trong kinh doanh” mà anh đã từng nói.
“Điều kiện gì?”
Lông mày của Lục Lăng Nghiệp chùng xuống: “Tối mai đi dự tiệc với tôi!” Cố Nghiên Ca: “..” “Chú Út, chuyện này?” Lục Lăng thờ ơ mở cửa ra: “Đây là điều kiện duy nhất.”
Cố Nghiên Ca: “...” Thấy bóng lưng Lục Lăng Nghiệp biến mất ở trước mắt, cô vẫn còn ngây người đứng đó. Cứ cho cô vay năm triệu dễ dàng như vậy sao? Chủ Út, rốt cuộc là chủ hào phóng đến cỡ nào!