“Nghiên Ca...”
“Cảm ơn.”
Hai người có phản ứng hoàn toàn khác nhau, bầu không khí ngột ngạt khó xử.
“Tôi còn có việc, hai người cứ nói chuyện đi.”
Cố Nghiên Ca điềm tĩnh bước đi qua trước mặt Bùi Vân Cảnh và Mộ Tân Nhu, bóng lưng mạnh mẽ và bước chân bình tĩnh tao nhã rời đi như một con bướm.
Mộ Tân Nhu siết chặt ly rượu, ánh mắt nhìn bóng lưng Cố Nghiên Ca đầy vẻ điên cuồng ghen tị.
Tại sao xảy ra chuyện kinh khủng kia rồi, cô ta vẫn còn có thể bình tĩnh đứng trước mặt mình như vậy? Chắc chắn cô ta đang giả vờ, lúc trước cô ta và Bùi Vân Cảnh yêu nhau như vậy, nhưng bây giờ lại phải nhìn mình trở thành vợ sắp cưới của anh.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt của Mộ Tân Nhu cuối cùng cũng dịu đi.
Cô ta đổi giọng nũng nịu nói với Bùi Vân Cảnh: “Anh yêu à, chúng ta qua bên kia xem đi. Vừa rồi bác trai nói hình như có một vị khách quan trọng ở đó.”
Bùi Vân Cảnh nghiêng đầu nhìn Mộ Tân Nhu bên cạnh, do dự một lát rồi gật đầu.
***
Đại sảnh náo nhiệt đèn màu rực rỡ, tiếng nhạc piano du dương bay bổng quanh quẩn trong không khí. Trong bữa tiệc, những người ăn mặc sang trọng đi qua đi lại trong phòng tiệc, điều này cũng có thể thấy bữa tiệc đính hôn của Bùi Thị hoành tráng đến mức nào.
Cố Nghiên Ca lạc lõng nhìn mọi thứ.
Tìm một chỗ vắng, cô trốn đến ban công của sảnh tiệc.
Cơn gió đêm hè thổi mấy lọn tóc bên tai cô tung bay, chiếc váy dạ hội bó sát màu xanh nước biển tôn lên dáng người mảnh mai và duyên dáng của cô, trông như một yêu tinh hoa vào màn đêm.
Cố Nghiên Ca đứng một mình trên ban công, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
“Cố, Nghiên, Ca.”
Trong khoảnh khắc hiếm có này, Mộ Tân Nhu lại đi tới, phá vỡ sự yên tĩnh nơi đây.
Cố Nghiên Ca thấy hơi khó chịu, cô xoay người lẳng lặng nhìn Mộ Tân Nhu. “Tại sao cô lại nhìn tôi như vậy?”
Mộ Tân Nhu bước tới, dường như ở đây không có Bùi Văn Cảnh nên cô ta không còn căng thẳng nữa.
“Nếu không thì tôi nên nhìn cô như thế nào?”
Không có người ngoài, tính khí ôn hòa của Cố Nghiên Ca cũng biến mất. Mộ Tân Nhu cười vô cùng rạng rỡ: “Nghiên Ca, chuyện đã qua lâu như vậy rồi, chẳng lẽ cô vẫn còn trách tôi? Chuyện năm đó...” “Mộ Tân Nhu, đừng tưởng bở. Năm đó là năm đó, bây giờ là bây giờ, phiền cô đừng suy bụng ta ra bụng người.” Cố Nghiên Ca dùng giọng điệu ngang ngược, thái độ cương quyết, đây mới thực sự là cô. Mộ Tân Nhu trợn trừng mắt: “Tại sao cô lại như vậy? Tôi chỉ đến cảm ơn cô đã tham gia bữa tiệc đính hôn của tôi mà thôi. Dù sao Vân Cảnh và tôi cũng muốn cảm ơn lời chúc phúc của cô.” Khiêu khích!
Khiêu khích trắng trợn!
“Nếu cảm ơn xong rồi thì cút đi.”
Trước thái độ lạnh lùng của Cố Nghiên Ca, sắc mặt của Mộ Tân Nhu tối sầm lại. Cô ta tiến lên một bước, đứng sau lưng Cố Nghiên Ca, đè thấp giọng nói: “Cố Nghiên Ca, nghe nói bây giờ cô đã kết hôn với cậu Cả nhà họ Lục. Không biết anh ta có biết quá khứ của cô không?”
Cố Nghiên Ca bất ngờ xoay người lại, ánh mắt rừng rực lửa giận kinh người.
“Cô... muốn nói gì?”
Giọng nói của Cố Nghiên Ca hơi run rẩy, cái đêm giống như cơn ác mộng đó lại một lần nữa cuốn chặt lấy cô như một con rắn độc. Nhìn Cố Nghiên Ca cuối cùng đã thay đổi sắc mặt, Mộ Tân Nhu nở nụ cười hài lòng.
Cô ta hơi nghiêng người, tiến lại gần Cố Nghiên Ca: “Ha ha, sao tôi lại không biết được chứ? Nghiên Ca, năm đó cô không thể so được với tôi, bây giờ cô vẫn không thể. Kẻ bị người khác chơi xong rồi vứt bỏ như cô thì lấy gì để tranh giành Vân Cảnh với tôi?”
“Mộ Tân Nhu, năm đó chính là cô?”