Bây giờ đã không còn thấy bóng dáng của Lục Lăng Nghiệp ở trong căn phòng ngủ rộng rãi sáng bừng này nữa. Cố Nghiên Ca thở dài, cô đúng là vô tư thật đấy, lại có thể ngủ say như thế.
Bỗng, đôi mắt long lanh trong sáng của Cố Nghiên Ca vô tình lướt qua tấm kính trên cửa sổ.
Vừa nhìn, cô đã vô cùng kinh ngạc.
“Ay!”
Nghiên Ca ngạc nhiên nhìn tấm kính thủy tinh, cô phát hiện rõ ràng tối qua trên tấm kính còn vết đạn làm thủng vậy mà hôm nay cả tấm kính đã hoàn hảo như mới.
Cô bước lên phía trước vươn tay sờ lên tấm kính, vân tay in lên rõ ràng, nhưng lỗ đạn thực sự đã biến mất rồi.
Khóe môi Cố Nghiên Ca giật giật, cô ra khỏi phòng ngủ rồi đi một vòng xung quanh căn Bungalow(*). (*) Bungalow vốn là kiểu nhà một tầng được xây dựng chủ yếu từ chất liệu gỗ.
Kết quả vẫn chẳng nhìn thấy bóng dáng Lục Lăng Nghiệp đầu.
Thôi kệ vậy!
Dù sao thì đồ ăn Lưu Hân mua hôm qua vẫn còn, một mình cô ở đây không thể đối chết được.
Điều băn khoăn duy nhất là chuyến công tác lần này thực sự khiến cô cảm thấy có quá nhiều thứ ngoài dự đoán.
Ở căn cứ bí mật của đội Thủy quân lục chiến.
Lục Lăng Nghiệp dáng người cao ráo, đôi chân thon dài mặc quần áo thường ngày, đang thoải mái dạo bước ngoài cổng căn cứ địa được xây dựng kiên cố. Bóng dáng anh cao lớn mà tuần tủ.
Đám người Ôn Tiểu Nhị tập luyện ở thao trường đang hùng hục chạy tới. “Chào thủ trưởng!”
Lục Lăng Nghiệp trừng mắt nhìn cậu ta, nói: “Gọi nhầm người rồi!” “Đại ca, anh đừng như thế mà. Cho dù anh đã giải ngũ thì vẫn mãi là đại ca của chúng em.”
Ôn Tiểu Nhị sắp tự cảm động bởi những lời mình vừa nói đến nơi rồi.
Cậu ta vui vẻ đi tới bên cạnh Lục Lăng Nghiệp, còn không biết sợ là gì thò một ngón tay ra chọc vào vai Lục Lăng Nghiệp, hỏi: “Đại ca, vết thương của anh thế nào rồi? Sớm biết thế tối qua chúng em đã không để anh uống nhiều rượu đến vậy.”
Lục Lăng Nghiệp vẫn vững bước đi về phía trước, chẳng thèm nhìn Ôn Tiểu Nhị lắm mồm kia.
Vừa dứt lời, Cố Hân Minh vẫn giữ nguyên khuôn mặt tô xanh để ngụy trang trong đám cải ngồng mỉm cười đi đến bên Lục Lăng Nghiệp, hỏi: “Ái chà, sao thế này, nghe nói tôi qua Lục Tam gia tiếng tăm lừng lẫy của chúng ta bị thương à?”
“Chính vì cậu độc miệng đấy.”
Lục Lăng Nghiệp lạnh mặt, ánh mắt anh lạnh lẽo như muốn đông lạnh người khác.
Cố Hân Minh lau mồ hôi, nói tiếp: “Đại ca, không phải tôi nói cậu đầu. Lãnh Tử bị thương vốn là chuyện ngoài ý muốn thôi. Tôi đã liên hệ cho cậu ấy bác sĩ xương khớp tốt nhất ở cả trong và ngoài nước rồi. Tôi đảm bảo sau này cậu ấy vẫn có thể tung tăng nhảy nhót được, cậu không cần lo lắng quả đầu. Ngược lại cậu đấy, cậu có chuyện gì thế hả? Đừng nói kẻ ra tay tối qua không phải là Nòng nọc, cho dù đúng là bọn chúng khiêu khích cậu thật thì dựa vào năng lực của cậu cũng không thể để bọn chúng lẻn vào bên cạnh như vậy được. Mau nói xem, tối hôm qua cậu làm gì với Cố Nghiên Ca rồi? Có phải cậu bị phân tâm vì đúng lúc đang giải tỏa không hả?”
Nụ cười của Cố Hân Minh đầy ẩn ý nhạo báng Lục Lăng Nghiệp.
Anh ta vừa dứt lời đã có mấy sĩ quan mặc bộ rằn ri vây xung quanh.
“Cổ, Hân, Minh!”
“Có! Xin nghe lệnh thủ trưởng!”
Cố Hân Minh lập tức giơ tay chào, đúng tác phong đứng thẳng nghiêm nghị của người quân nhân.
Lục Lăng Nghiệp híp mắt nhìn anh ta, rồi nhấc chân đạp một phát, nói: “Cút sang một bên cho ông! Cậu còn con mẹ nó nói linh tinh nữa là sau này tôi không tới đây nữa đâu.”
“Được! Đại ca, cậu là lão đại, cậu thắng rồi! Nói ra thì tuy bây giờ cậu là Tổng Giám đốc của công ty giá trị trăm tỷ nhưng cậu không cảm thấy cậu cả người đầy mùi tiến đáng sợ lắm à? Đại ca, cậu suy nghĩ lại đi, trở về đội đi.”