Lục Thiếu Nhiên nắm lấy tóc cô: “Nghiên Ca, mẹ anh là người khẩu và tâm phật, em đừng để trong lòng. Hơn nữa, ban đầu khi em về đây, anh đã nói với em, ở trong nhà chính của nhà họ Lục này chắc chắn mọi chuyện sẽ không được như ý.”
Cố Nghiên Ca ngẩng phắt đầu lên: “Đương nhiên em biết! Em không tức giận vì mẹ anh nói chuyện khó nghe, em... haizz, thôi đi!”
“Chuyện gì vậy? Không phải mẹ anh còn có thể là ai? Bổ anh à?”
“Anh đúng đắn một chút đi!”
Lục Thiếu Nhiên thu lại nụ cười lưu manh: “Nào, mau nói cho chồng nghe, ai chọc em?”
“Thiếu Nhiên, nói nghiêm túc nhé, có phải chú Út của anh rất không hiểu đối nhân xử thế không?”
“Chú Út?” Lục Thiếu Nhiên hơi tò mò hỏi: “Tại sao lại nói như vậy? Với người như chú Út, còn cần hiểu đối nhân xử thế sao? ở thành phố G này, ai không biết ai không rõ về Lục Tam gia, ngày ngày lên tạp chí tài chính. Chủ ấy là con cưng của trời, còn cần hiểu đối nhân xử thể làm đếch gì!”
Biết ngay mà!
Cố Nghiên Ca lại càng thấy thất bại trong lòng.
Cô biết Lục Lăng Nghiệp rất ưu tú, thậm chí ưu tú đến mức khiến người ta phải ngước nhìn.
Nhưng bởi vì hôm nay anh đưa ra điều kiện cương quyết như vậy, khiến cô trở về công ty chẳng những bộ đồng nghiệp trong phòng châm chọc, mà còn bị sếp lớn của công ty khiển trách một phen. Ngay cả chị Vũ buổi chiều tới công ty cũng bất mãn đủ đường với cô.
Cô đầu phải siêu nhân, sao có thể làm ai cũng hài lòng.
Bây giờ mặc dù công việc này không phải là quan trọng nhất, nhưng cô không muốn dễ dàng từ bỏ như vậy.
Cho tới bây giờ, cô kết hôn với Lục Thiếu Nhiên không phải là vì tiền, Cố Nghiên Ca cô tuyệt đối có bản lĩnh tự lực cánh sinh!
Một mình cô có thể sống rất tốt, nhưng khốn nỗi...
“Được rồi, nhìn vẻ mặt hận đời của em kìa, không biết còn tướng người làm chồng là anh không thỏa mãn em đấy.”
“Lục Thiếu Nhiên, anh ngứa da à?”
“Đi thôi, nhân lúc trời tối, anh đưa em ra ngoài chơi. Nửa đêm rồi, đi ngủ thì quá đáng tiếc!”
“Em không đi!” Cố Nghiên Ca tức giận hừ lạnh, Lục Thiếu Nhiên thì đứng dậy cởi áo sơ mi ra, vừa cởi cúc áo vừa nói: “Chắc chắn không đi à? Vậy cũng tốt, tháng sau anh vốn đã đặt cho em một tấm vé máy bay đi Paris, nếu...” “Em đi... em đi!” Cố Nghiên Ca hiểu tính tình ngang ngược của Lục Thiếu Nhiên, chỉ là không ngờ anh lại số sỉ dùng vé máy bay đi Paris để dụ dỗ cô!
Haizz, cô tự nguyện mắc cầu!
***
Khi hai người ngồi chiếc xe Lamborghini vừa huênh hoang vừa bắt mắt của Lục Thiếu Nhiên rời khỏi nhà chính, vừa vặn gặp Lục Lăng Nghiệp ở ngay bên ngoài cánh cổng sắt chạm khắc màu đen.
Cố Nghiên Ca không có chút hảo cảm nào với anh. Cô luôn cảm thấy nếu không vì anh cố ý dùng giọng điệu “Trong kinh doanh” gì đó để đàm phán với cô, hôm nay cô sẽ không bị xem thường ở công ty. Cô biết là mình ảo tưởng, nhưng tóm lại là hơi tức giận. “Chủ Út, đi vội thế ạ?”
Hạ kính xe xuống, Lục Thiếu Nhiên cười chào hỏi Lục Lăng Nghiệp.
Bên trong chiếc xe Rolls Royce màu đen khiêm tốn, cửa sổ phía sau chậm rãi hạ xuống, Lục Lăng Nghiệp liếc sang: “Ừ”.
Anh hình như... luôn kiệm lời như vàng!
“Chú Út, có rảnh thì tới chơi nhé, tối nay cháu không thể chiêu đãi chủ được rồi. Hôm nay vợ cháu không vui, cháu phải đưa cô ấy đi giải sầu một chút!”
Lục Thiếu Nhiên vừa nói vừa khoe khoang, thật giống như chỉ mình anh có vợ.
Cố Nghiên Ca ngồi ở ghế phụ, cúi đầu không nói gì.