“Đồ ăn cậu gọi này.” - Miêu Kỳ Phong tức giận đặt túi đồ ăn lên bàn.
“Ừ, cũng là đồ ăn cậu gọi đó.”
Miêu Kỳ Phong suýt hộc ba lít máu.
Cậu ta cứ tưởng đồ ăn tiệm mà Hạ Kỳ nói là đồ ăn tiệm bình thường, nên đã đồng ý mời khách một cách rất thoải mái. Không ngờ miệng thiếu gia này lại kén chọn như vậy, ăn đồ ăn tiệm nhưng phải mua từ tiệm ngon nhất, đắt nhất.
Đây là món mà không phải chỉ cần 38 tệ có thể giải quyết được. 3.800 thì còn tạm được.
Tiền tiêu vặt một tháng của cậu…
Hạ Kỳ coi như không thấy vẻ mặt đau khổ của Miêu Kỳ Phong, một tay bế Tiểu Miêu Miêu đi đến bàn ăn trước mặt, dùng tay rảnh rỗi còn lại mở túi ra.
Sau khi túi được mở ra, mùi thơm của thức ăn trong nháy mắt tràn ngập cả phòng ăn.
Mặc dù cơm của Túy Tiên Cư đắt muốn chết, nhưng cũng ngon muốn chết, lập tức khơi dậy con sâu tham ăn trong bụng Miêu Kỳ Phong.
Miêu Kỳ Phong ngay tức khắc bất chấp cả đau lòng, lấy hộp cơm trong túi, vừa mở ra thì mùi thơm của thức ăn càng ngào ngạt hơn.
Cậu đặt đồ ăn giữa hai người, đưa một suất cho Hạ Kỳ rồi bắt đầu ăn.
Mặc dù ghét bỏ tướng ăn của Miêu Kỳ Phong nhưng Hạ Kỳ cũng ngồi xuống, để Tiểu Miêu Miêu ngồi trên đùi cậu. Một tay cậu ôm Tiểu Miêu Miêu để phòng con bé ngã, tay phải cầm đũa, bắt đầu ăn một cách nho nhã.
Tiểu Miêu Miêu ngồi trong lòng Hạ Kỳ cũng ngửi thấy một mùi thơm kỳ lạ, đôi mắt to đen hấp háy nhìn chằm chằm vào đôi đũa của Hạ Kỳ.
Cậu gắp đồ ăn lướt qua trước mắt cô bé, bỏ vào trong miệng mình nhai chậm rãi.
Tiểu Miêu Miêu vô thức nuốt nước bọt.
Từ khi cậu bắt đầu ăn cơm, mắt Tiểu Miêu Miêu đã không rời khỏi cậu rồi. Dù cậu có vô tâm hơn nữa thì lúc này cũng cảm nhận phần nào.
Cậu cúi đầu nhìn khuôn mặt háu ăn của Tiểu Miêu Miêu, cười trong veo hỏi: “Muốn ăn không?”
Đúng là Tiểu Miêu Miêu muốn nếm thử hương vị của chúng, nhưng cô bé vẫn chưa biết nói.
Đôi mắt đen láy của cô bé nhìn Hạ Kỳ chằm chằm.
Hạ Kỳ xoa cái đầu nhỏ của cô bé: “Ngoan, em còn nhỏ, đợi em lớn hơn chút thì anh sẽ cho em ăn cơm.”
Bây giờ Tiểu Miêu Miêu còn nhỏ, ăn thức ăn thế này sẽ không tiêu hóa được.
Dường như Tiểu Miêu Miêu hiểu được, cười toét miệng, cọ vào vạt áo trước ngực Hạ Kỳ.
Miêu Kỳ Phong ngồi một bên không biết có phải đang bị ảo giác hay không mà lại cứ cảm thấy trong lúc vô tình đã bị đút thức ăn cho chó.
Ngọt muốn chết.
Cậu là một người ngay cả khi ăn cơm cũng không quên tám chuyện: “Hạ Kỳ, sao cháu gái tớ lại ở nhà cậu?”
Hạ Kỳ đã buông đũa, đang chơi đùa với Tiểu Miêu Miêu, nghe thấy câu hỏi của Miêu Kỳ Phong thì động tác của cậu ngừng lại, thản nhiên nói: “Là chính con bé tìm đến cửa.”
“…”
Cậu vô thức liếc nhìn đôi chân ngắn tũn của Tiểu Miêu Miêu.
Cậu thật sự không hiểu, một đứa bé ngay cả bò cũng chưa biết thì sao có thể đi đường xa đến vậy mà tìm Hạ Kỳ.
Bây giờ Hạ Kỳ chẳng đôi co lắm lời với Miêu Kỳ Phong nữa. Quá ngốc!
“Nếu vậy thì sau này cậu phải chăm sóc hai đứa rồi?”
“Có thể nói là vậy.”
“… Cậu chắc chắn cậu không phải hai mươi tuổi?”
Có ai từng thấy một đứa trẻ mười tuổi trông trẻ chưa, mà còn trông đến tận hai đứa.
Quả nhiên, những tên biến thái đều trái ý trời.
Hạ Kỳ ném cho Miêu Kỳ Phong một ánh mắt nhẹ nhàng: “Tớ không ngại nếu cậu chăm sóc một trong hai đứa đâu.”
“Không, không, không.” - Miêu Kỳ Phong vội vàng khoát tay.
Cậu sợ nhất là những đứa bé thân mềm.
Vừa nhỏ vừa mềm, bình thường cậu ra tay không biết nặng nhẹ, nhỡ làm gãy tay hay chân thì không hay tý nào!