“Nhóc con, cậu mau trả lại cô vợ nhỏ cho tôi, nếu không tôi sẽ thả Nhị Uông nhà ăn Hiên ra cắn cậu.”
Tiểu Sách Sách chắn cửa ra vào, hai tay chống lên cái eo bánh mì, đôi mắt ti hí trừng to, rất giống một người đàn bà đanh đá chửi đổng.
Hạ Kỳ chỉ thờ ơ liếc Tiểu Sách Sách một cái, sau đó quay người trở vào, ngồi trên ghế sofa, lấy đồ cắt móng tay từ trong cặp sách ra, cúi đầu cắt móng tay cho Tiểu Miêu Miêu. Hạ Kỳ ngồi trên ghế sofa không nói không rằng, cao ngạo lạnh lùng không tưởng nổi, chênh lệch rõ ràng với Tiểu Sách Sách đang tức đến nổ phổi.
Mấy người lớn ở đây đều giơ ngón cái trong lòng trước sự bình tĩnh và vững vàng như núi Thái Sơn của Hạ Kỳ. Sau này chắc chắn sẽ là tổng giám đốc bá đạo tài năng.
“Nhóc con, cậu bị câm điếc sao, không nghe thấy tôi đang nói chuyện với cậu hả?”
Tiểu Sách Sách không biết tên của Hạ Kỳ, cho nên cậu ta gọi Hạ Kỳ là “nhóc con“.
Khắp người Hạ Kỳ đều tỏa ra hơi lạnh. Nếu không có ai ở đây, cậu tuyệt đối sẽ đánh tên béo thối tha không biết trời cao đất rộng này một trận lên bờ xuống ruộng. Cậu không muốn tỏ ra chanh chua, mắng mấy câu khó nghe, miệng mồm oang oang như con gái.
Thật sự là quá hạ thấp phong độ.
Rốt cuộc Hạ Kỳ cũng chịu ngẩng đầu nhìn Tiểu Sách Sách, đôi môi mỏng chậm rãi mấp máy, tiếng nói lành lạnh trong trẻo tràn ra: “Trước khi tôi đưa Tiểu Miêu Miêu cho cậu, để tôi nói mấy câu đã.”
“Câu gì?” Tiểu Sách Sách thở phì phò hỏi.
“Thứ nhất, tên tôi không phải “nhóc con”, lần sau lúc mở miệng phải gọi tên của tôi.”
“Thứ hai, cậu nói cậu muốn bế Tiểu Miêu Miêu, cậu cảm thấy ngực cậu đủ lớn, hay là cánh tay cậu đủ dài? Hả?”
Hạ Kỳ thật tình không phải khinh bỉ Tiểu Sách Sách, mà là ăn ngay nói thật. Cơ thể của Tiểu Sách Sách quá béo, ngay cả nhấc cánh tay lên cũng khó, hơn nữa cánh tay lại nhiều thịt, nhìn vừa ngắn vừa thô. Cậu ta muốn bế Tiểu Miêu Miêu, hay là chờ vứt hết thịt trên người rồi mới nói đi!
Tiểu Sách Sách duỗi cánh tay mình nhìn mấy lần, phát hiện quả thật giống như Hạ Kỳ nói vậy. Ngay sau đó, cậu ta lại nghe Hạ Kỳ chậm rãi nói: “Cậu nói Tiểu Miêu Miêu là vợ của cậu, vậy cậu đã hỏi ý kiến của Tiểu Miêu Miêu chưa?”
“Chuyện này…”
Tiểu Sách Sách gãi gãi đầu, cảm thấy hình như Hạ Kỳ nói cũng có lý.
Cậu ngơ ngác hỏi: “Vậy ý kiến của Tiểu Miêu Miêu là gì?”
Tiểu Miêu Miêu vẫn tò mò nhìn chằm chằm vào Tiểu Sách Sách mới vừa tiến đến, không vì cái gì khác, chỉ vì dáng dấp của cậu bé trước mặt trông như quả bóng vậy.
Cơ thể nhỏ xíu của Tiểu Miêu Miêu đột nhiên bị ai đó nhấc lên, đôi mắt to trong trẻo đột nhiên nhìn vào đôi mắt màu mực của Hạ Kỳ. Đôi mắt đen láy của cô bé xoay tròn hai lần, sau đó, Tiểu Miêu Miêu đột nhiên cúi đầu xuống, hôn chụt lên mặt Hạ Kỳ một cái.
Mọi người: “…”
Tiểu Miêu Miêu, con làm vậy mà được sao?
Tiểu Sách Sách đố kỵ mà nhìn, tại sao cục bột chỉ hôn thằng nhóc thối kia mà không hôn cậu ta?
“Ngoan.” Ánh mắt Hạ Kỳ dịu dàng, vuốt tóc Tiểu Miêu Miêu, từ từ nói: “Miêu Miêu, em có muốn làm vợ của anh trai kia không?”
“Vợ?” Tiểu Miêu Miêu nghiêng cái đầu nhỏ, mờ mịt hỏi: “Vợ là gì?”