“Chị luôn không thích kiểu chương trình thực tế đó.”
Hơn nữa, đưa con dâu nhỏ của mình đi tham gia chương trình để kiếm tiền, kiếm độ nổi tiếng, Ngọc Mạn Nhu cảm thấy thật không hay ho chút nào. Huống chi, Hạ Mộng mới là mẹ của Tiểu Miêu Miêu.
“Chị Mạn Mạn, nếu vì chị lo lắng cho em thì quá khách sáo rồi.” Hạ Mộng nhìn ra sự do dự của Ngọc Mạn Nhu, nói: “Em không phản đối Tiểu Miêu Miêu tham gia kiểu chương trình thực tế này.”
Ngọc Mạn Nhu nhắc nhở: “Nếu Tiểu Miêu Miêu tham gia kiểu chương trình này, thì từ góc độ nào đó mà nói, con bé đã được coi như một sao nhí.”
Gia đình bình thường đều không thích con cái nhà mình lăn lộn trong giới giải trí. Năm đó, nếu không phải cuộc sống của cô vô cùng khó khăn, để có thể sinh tồn, thì cô cũng sẽ không lăn lộn trong giới showbiz đầy góc khuất đó. Nhà họ Miêu là danh gia vọng tộc ở thành phố S, chỉ sợ sẽ không thích con cái nhà mình xuất đầu lộ diện trên tivi.
Hạ Mộng mỉm cười, nói cho Ngọc Mạn Nhu biết về dự định tương lai của hai vợ chồng họ dành cho Tiểu Miêu Miêu.
“Trước giờ em và Hạo Hiên đều không đặt hy vọng quá cao với Tiểu Miêu Miêu. Bọn em chỉ muốn con bé vui vẻ lớn lên, sau này có thể có được một người thương nó, cưng chiều nó, để nó có thể vô lo vô nghĩ sống hết đời.”
Nếu Hạ Mộng dự định phát triển Tiểu Miêu Miêu theo hướng người thừa kế, e rằng khi Tiểu Miêu Miêu vừa qua trăm ngày đã đưa cô bé đến trung tâm giáo dục trẻ em rồi.
“Bây giờ ngoài Hạ Kỳ ra, Tiểu Miêu Miêu chẳng có hứng thú với thứ gì, tham gia chương trình thực tế cũng là một kiểu trải nghiệm cuộc sống khác với Tiểu Miêu Miêu!”
Hạ Mộng tiếp tục nói bổ sung: “Bây giờ Tiểu Miêu Miêu còn nhỏ, nếu sau này nó muốn quay phim, bọn em cũng sẽ không phản đối, dù sao Tiểu Miêu Miêu nhà bọn em cũng có chỗ dựa lớn.”
Chỗ dựa lớn mà Hạ Mộng nói chính là Ngọc Mạn Nhu và Hạ Lê Hân. Nếu sau này Tiểu Miêu Miêu muốn đóng phim, cô bé hoàn toàn có thể ký hợp đồng với Tập đoàn truyền thông Hạ Thị. Công ty người nhà mình, cô cũng không lo Tiểu Miêu Miêu sẽ gặp phải những quy tắc ngầm trong giới giải trí.
Ở một số khía cạnh, quan điểm của Ngọc Mạn Nhu và Hạ Mộng cũng khá đồng nhất. Nhất là ở vấn đề giáo dục con cái, hai cô đều không muốn trói buộc bản tính của con mình. Nếu như chỉ muốn bồi dưỡng một người thừa kế, cô đã không để Hạ Kỳ tự do như vậy.
…
Hạ Kỳ ngồi xem tivi trong phòng khách thấy hai người lâu như vậy vẫn chưa ra thì nghiêng đầu nghi ngờ thoáng nhìn về phía phòng bếp.
Hai người Hạ Mộng và Ngọc Mạn Nhu cúi đầu như đang thì thầm gì đó. Tiểu Miêu Miêu trong lòng không đợi được salad hoa quả, đã ghé vào ngực Hạ Kỳ ngủ thiếp đi. Hạ Kỳ bất đắc dĩ thở dài một hơi, tắt tivi, bế Tiểu Miêu Miêu lên tầng đi ngủ.
Sau khi sắp xếp cho Tiểu Miêu Miêu xong xuôi đâu vào đấy, Hạ Kỳ đến trước bàn sách bật máy tính lên. Mấy ngày nay luôn ở với Tiểu Miêu Miêu tại thành phố R, cậu chưa nhận nhiệm vụ gì.
Vừa mở trang web lên, cậu liền thấy một nhiệm vụ có tiền thưởng rất cao trong danh sách nhiệm vụ. Sau khi thấy rõ yêu cầu nhiệm vụ, Hạ Kỳ mới click “Nhận đơn“.
Lúc chuẩn bị rời khỏi trang web để đi thi hành nhiệm vụ, thì khung chat đột nhiên hiện lên.
Võ Mỵ Nương: “Đại vương Hạ Hạ, mấy ngày nay người đi đâu vậy, tại sao không online, người có biết ta nhớ người lắm không?”
Hạ Kỳ nhìn thấy chuỗi icon trên màn hình thì im lặng giật giật khóe miệng.