Ngọc Mạn Nhu nhẹ nhàng bước vào, lẳng lặng đứng sau lưng Hạ Lâm quan sát cô bé ghép hình. Hạ Lâm hết sức chăm chú, nhìn chằm chằm vào mỗi một mảnh ghép trên bức hình, cái tay nhỏ xíu tìm kiếm mảnh ghép trong đống hình ghép bên cạnh.
Ngọc Mạn Nhu tinh mắt nhìn thấy mảnh ghép mà Hạ Lâm cần, cô đưa tay lấy từ bên trong ra, đặt vào tay Hạ Lâm.
“Cảm ơn.”
Hạ Lâm nhận lấy mảnh ghép trên tay Ngọc Mạn Nhu, đặt nó lên, nhìn xem vị trí có tương xứng không. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé nhếch lên một nụ cười nhẹ.
Ngọc Mạn Nhu lẳng lặng nhìn chằm chằm vào nụ cười nhẹ ở góc nghiêng của con gái, nếu không nghe thấy giọng nói trẻ con và khuôn mặt non nớt của cô bé, Ngọc Mạn Nhu đều nghĩ Hạ Lâm và cô bằng tuổi.
Mãi một lúc sau Hạ Lâm mới phát hiện ra hình như có người đang đứng sau lưng, cô bé quay đầu, khi nhìn thấy Ngọc Mạn Nhu thì khóe môi hơi nhếch lên: “Mẹ.”
“Ừm.” Ngọc Mạn Nhu bế cơ thể nhỏ nhắn mềm mại của Hạ Lâm ra khỏi đống hình ghép, ngồi lên giường lớn trong phòng, để Hạ Lâm ngồi trên đùi đối mặt với mình.
“Mẹ, mẹ tìm con có chuyện gì không ạ?”
Phải nói rằng, hai anh em Hạ Lâm và Hạ Kỳ đều là người có giác quan thứ sáu rất nhạy bén. Mặc dù Hạ Lâm còn nhỏ, nhưng cũng biết Ngọc Mạn Nhu đến tìm mình chắc chắn là có chuyện. Nếu bởi vì nhàm chán, cô nhất định sẽ chơi đùa với Tiểu Miêu Miêu chứ không phải là Hạ Lâm.
Ngọc Mạn Nhu cười, sửa lại tóc cho con gái nhỏ: “Mẹ có chuyện muốn thương lượng với con.”
Hạ Lâm hững hờ hỏi: “Chuyện gì ạ?”
“Mẹ muốn đưa con đi tham gia một chương trình thực tế dành cho ba mẹ và con cái.”
Hạ Lâm chớp mắt, hỏi: “Con có thể từ chối không?”
“Không thể.” Ngọc Mạn Nhu lắc đầu cười.
“Vậy mẹ còn thương lượng với con làm gì?”
Trực tiếp thông báo với cô bé chẳng phải tốt hơn sao?
Ngọc Mạn Nhu: “…”
Cô không ngờ cô phải thăm dò con trai nửa ngày, nhưng với con gái thì lại không phí sức chút nào đã giải quyết xong. Hạnh phúc tới quá đột ngột, Ngọc Mạn Nhu có chút không thể tin được.
Ngọc Mạn Nhu không xác định mà hỏi lại: “Cục cưng đồng ý thật sao?”
“Con không đồng ý thì mẹ có để con ở nhà không?”
“Không.”
“Thế thì còn gì mà nói nữa đâu ạ?” Hạ Lâm bất đắc dĩ đảo đôi mắt xinh đẹp.
Trước giờ cô bé luôn nói một là một với Ngọc Mạn Nhu, dù mới đầu cô bé sẽ phản kháng, nhưng rồi Ngọc Mạn Nhu sẽ có cách khiến cô bé không từ chối được nữa. Thay vì bị mẹ giày vò rồi đồng ý, chi bằng đồng ý trước lúc chưa bị giày vò.
…
Sau khi giải quyết xong Hạ Lâm, Ngọc Mạn Nhu liền đi gọi điện cho Lạc Vi. Mặc dù Hạ Kỳ vẫn chưa suy nghĩ xong, nhưng cô chắc chắn 90% là Hạ Kỳ sẽ đồng ý.
Quả nhiên, sáng sớm hôm sau, khi Ngọc Mạn Nhu đang dọn bữa sáng ở trong phòng bếp, thì chỉ có một mình Hạ Kỳ xuống nhà.
Ngọc Mạn Nhu nhìn cậu: “Tiểu Miêu Miêu đâu?”
“Em ấy còn đang ngủ ạ.”
“Ừm.” Ngọc Mạn Nhu lên tiếng, sau đó quay người tiếp tục chuẩn bị bữa sáng.
Hạ Kỳ đứng sau lưng Ngọc Mạn Nhu, nhìn qua bóng lưng mẹ, do dự một lúc mới lên tiếng: “Con đồng ý chuyện để Tiểu Miêu Miêu tham gia chương trình thực tế giữa ba mẹ và con cái.”
“Ừm.”
Quyết định của Hạ Kỳ nằm trong dự liệu của Ngọc Mạn Nhu, mặc dù trong lòng cô đã vui như nở hoa rồi, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ bình tĩnh.
Một giây sau, liền nghe Hạ Kỳ thản nhiên nói: “Nhưng con có một điều kiện.”