Xe đỗ lại ngay trước bậc thềm ngoài nhà. Quản gia Vương bước xuống trước, rồi mở cửa ghế sau cho Hạ Kỳ, tay phải kéo cửa xe, tay trái vắt chéo sau lưng, hơi khom người, cung kính nói: “Cậu chủ.”
Hạ Kỳ đang tựa lưng vào ghế sau, nhắm mắt nghỉ ngơi. Hôm nay cậu đã phải dậy từ hơn 5 giờ sáng, buổi trưa thì xếp quần áo, cả ngày không chợp mắt, vừa lên xe, cơn buồn ngủ đã ập tới.
Nghe thấy tiếng gọi của quản gia Vương, Hạ Kỳ hơi hé mắt ra: “Tới rồi ạ?”
“Đã tới nơi rồi.”
“Vâng.” Hạ Kỳ bước một chân ra khỏi xe, đặt xuống dưới đất.
Chờ Hạ Kỳ xuống xe rồi, quản gia Vương mới vòng qua đầu xe, trở vào trong xe, lái rời đi. Xe vừa lái đi, ánh sáng lóa mắt lập tức biến mất.
Ngọc Mạn Nhu từ từ bỏ bàn tay đang che mắt Tiểu Miêu Miêu xuống. Tiểu Miêu Miêu hơi cay mắt, chớp mắt mấy lần. Nhưng khi cô bé nhìn thấy cậu thiếu niên đứng trong sân, đôi mắt lập tức như bị khóa lại. Khắp đất trời như chỉ có bóng dáng cao gầy của cậu thiếu niên kia.
Hạ Kỳ đã thay một bộ đồ thường ngày màu đen, mái tóc bị gió thổi tung, đôi môi đỏ hồng của cậu nhếch lên thành một nụ cười khẽ. Nụ cười trên khóe môi cậu như đóa tường vi nở rộ trong đêm, đượm phong vị của bóng đêm, rực rỡ mà quyến rũ.
Tiểu Miêu Miêu chưa từng thấy Hạ Kỳ như vậy. Trong nhận thức của Tiểu Miêu Miêu, ôn ã của cô bé rất thích mặc áo sơ mi màu trắng và quần đùi âu màu đen, trông hệt như cây tùng cao vút, thẳng tắp. Thậm chí cô bé còn cảm thấy không tìm được một ai trên thế giới có thể mặc áo sơ mi trắng hợp hơn ôn ã mình.
Thế nhưng lúc Hạ Kỳ mặc đồ đen đứng trước mặt cô bé, cô bé lại cảm thấy tất cả cảnh vật xung quanh như làm nền cho ôn ã, ảm đạm nhạt nhòa đi rất nhiều. Trong đôi mắt đen láy của cô bé chỉ còn lại duy nhất bóng dáng Hạ Kỳ.
Đương nhiên, bây giờ Tiểu Miêu Miêu vẫn chưa biết cái gì gọi là “tình nhân trong mắt hóa Tây Thi“. Nhưng khung cảnh này cứ thế khắc sâu trong ký ức của Tiểu Miêu Miêu.
Bao nhiêu năm sau, dù lúc lớn lên, Tiểu Miêu Miêu đã quên đi rất nhiều cảnh chung đụng với Hạ Kỳ, nhưng duy chỉ có bóng dáng cậu thiếu niên mặc đồ màu đen, nở nụ cười ấm áp, mang theo sự hấp dẫn tột cùng, chậm rãi đi về phía mình đêm đó, là không thể nào quên.
…
Trong lúc Tiểu Miêu Miêu vẫn còn sững người, cậu thiếu niên kia đã đến trước mặt cô bé.
Ngọc Mạn Nhu rất tự nhiên, đặt Tiểu Miêu Miêu vào lòng Hạ Kỳ. Lúc ngón tay hơi lạnh của Hạ Kỳ chạm vào mặt cô bé, ánh mắt chăm chăm của Tiểu Miêu Miêu cuối cùng cũng hơi chuyển động. Cô bé từ từ quay đầu nhìn Hạ Kỳ. Lúc nhìn thấy gương mặt đẹp trai của Hạ Kỳ, Tiểu Miêu Miêu lại ngẩn người ra.
“Miêu Miêu.” Giọng nói lành lạnh đượm sương đêm ẩm ướt vang lên bên tai Tiểu Miêu Miêu, như tiếng nỉ non giữa đôi tình nhân.
Tiểu Miêu Miêu đảo mắt: “Ôn ã?”
Giọng nói non nớt xen lẫn chút hoài nghi. Mới vừa rồi, cô bé còn nghĩ bao giờ ôn ã mới về. Vậy mà một giây sau, ôn ã đã xuất hiện ngay trước mặt cô bé, bây giờ còn ôm cô bé. Tiểu Miêu Miêu cảm thấy thật thần kỳ.
Cô bé hơi duỗi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại ra sờ lên mặt Hạ Kỳ: “Ôn ã, ăn có phải siêu nhân hông*?
(*) Ông xã, anh có phải siêu nhân không?
“Hửm?” Hạ Kỳ sững người vì câu hỏi của Tiểu Miêu Miêu. Cảm giác nhẹ nhàng, ấm áp trên mặt khiến sự mệt mỏi của Hạ Kỳ vơi bớt đi rất nhiều. Cô nhóc trong lòng mềm mại thơm tho, khiến Hạ Kỳ muốn ôm Tiểu Miêu Miêu hoài, mãi mãi không buông tay.
“Vậy sao ăn lại đột nhiên xuất hiện trước mặt Miêu Miêu chứ?” Tiểu Miêu Miêu nghiêng đầu, tỏ vẻ tò mò.