Cô bé tựa lên đầu giường, chỉ tay vào Hạ Kỳ lên án: “Ôn ã, ăn xấu lắm. Miêu Miêu hông thích anh nữa đâu*.”
(*) Ông xã, anh xấu lắm. Miêu Miêu không thích anh nữa đâu.
Ôn ã trước giờ vẫn luôn nâng niu cô bé, thế mà lại quẳng cô bé đi. Trong lòng Tiểu Miêu Miêu rất tủi thân, nhưng cô bé không nói. Hạ Kỳ ngượng ngùng sờ mũi mình, chuyện này quả thật là cậu không đúng. Nhìn đôi mắt to tròn trong veo của cô nhóc, cậu quả thật không nên xuyên tạc hành động ban nãy của cô nhóc, là cậu tự mình nghĩ bậy.
Hạ Kỳ đi tới, vươn tay định bế Tiểu Miêu Miêu lên. Tiểu Miêu Miêu trông thấy Hạ Kỳ thì hừ lạnh một tiếng, nằm xuống, chui tọt vào trong chăn. Hạ Kỳ sờ mũi, hai tay chống xuống hai bên hông của Tiểu Miêu Miêu, khom lưng ghé sát vào tai Tiểu Miêu Miêu: “Miêu Miêu à, ôn ã đi tắm, em ở đây ngoan ngoãn đợi anh nhé.”
Tiểu Miêu Miêu không lên tiếng, bỗng nhiên tung chăn ra, cầm bộ đồ ngủ bò sữa lên trong cái nhìn nghi hoặc của Hạ Kỳ, ném vào người cậu. Hạ Kỳ nhìn bộ đồ ngủ trong lòng, rồi lại nhìn bộ đồ ngủ đáng yêu mà Tiểu Miêu Miêu đang mặc trên người, khóe miệng run rẩy, vô thức định ném nó đi.
Tiểu Miêu Miêu liếc thấy hành động của Hạ Kỳ thì hai tay chống nạnh, hung dữ nói với Hạ Kỳ: “Nếu ăn không mặc, Miêu Miêu sẽ hông để ý đến ăn nữa*.”
(*) Nếu anh không mặc, Miêu Miêu sẽ không để ý đến anh nữa.
“…” Động tác chuẩn bị ném bộ đồ ngủ của Hạ Kỳ đột nhiên như đóng băng tại chỗ vậy.
Hiện giờ trong lòng cậu rất bối rối, vừa không muốn mặc bộ đồ ngủ này, vừa không muốn Tiểu Miêu Miêu tức giận. Hạ Kỳ cứ ôm đồ ngủ, đứng sững tại chỗ không nhúc nhích.
Tiểu Miêu Miêu thấy Hạ Kỳ không ném đồ ngủ đi thì mới hài lòng gật đầu, hất cằm, y hệt như một nữ hoàng ngạo mạn: “Miêu Miêu ra lệnh cho ăn, mặc bộ đồ ngủ này vào*.”
(*) Miêu Miêu ra lệnh cho anh, mặc bộ đồ ngủ này vào.
Mặt Hạ Kỳ xám xịt: “Không mặc không được sao?”
“Hông mặc thì đến phòng khách ngủ đi*!”
(*) Không mặc thì đến phòng khách ngủ đi!
Tiểu Miêu Miêu nổi giận đùng đùng. Bây giờ cô bé vẫn còn đang giận chuyện Hạ Kỳ quẳng cô bé đi ban nãy. Nếu ôn ã không mặc bộ đồ ngủ này để dỗ cô bé vui vẻ thì cô bé sẽ không ngủ chung với ôn ã nữa.
Hạ Kỳ nhìn Tiểu Miêu Miêu ngang ngược như vậy, bỗng cảm thấy như đã từng trông thấy cảnh tượng này rồi. Hình như mẹ cậu cũng từng nói câu này với ba cậu. Mà hình như lần nào ba cậu cũng răm rắp nghe theo.
“Được rồi, anh mặc.” Hạ Kỳ cầm bộ đồ ngủ, cam chịu đi vào phòng tắm.
Nhìn bóng lưng của Hạ Kỳ, Tiểu Miêu Miêu nở nụ cười đắc ý. Thật ra cô bé đã không còn nổi giận với ôn ã nữa, mà chỉ muốn xem thử dáng vẻ bất lực của ôn ã.
Đến khi trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy róc rách, Tiểu Miêu Miêu mới xốc chăn ra, xoay người trượt khỏi giường, đi chân trần, cong mông chạy ra ngoài. Hạ Kỳ tắm xong, tắt vòi hoa sen, cầm khăn lau nước trên người. Lúc cậu vươn tay cầm lấy bộ đồ ngủ của mình trên móc áo theo thói quen. Nhưng lúc sờ đến lớp vải của đồ ngủ, cả người cậu lại cứng đờ, sắc mặt bỗng trở nên hơi khó coi.
Phải mặc bộ đồ ngủ này thật sao?
Hạ Kỳ vẫn luôn cho rằng, cậu lớn lên rồi thì sẽ không cần phải chịu sự áp bức của mẹ cậu nữa. Bây giờ vẫn chưa tự do được mấy năm, thì cậu lại sắp bị mẹ và Tiểu Miêu Miêu cùng bắt tay nhau áp bức nữa rồi.
Hạ Kỳ thầm bối rối cuối cùng vẫn cầm lấy bộ đồ ngủ kia, chậm chạp mặc vào. Chưa tới một phút đã mặc xong bộ đồ kia lên người. Sau đó, cậu chẳng thèm soi gương lấy một cái, đẩy cửa bước ra. Cậu biết, hình tượng bấy lâu nay mình xây dựng bây giờ đã tan thành mây khói rồi.