Nước mắt mằn mặn chảy vào trong miệng, đầu lông mày Hạ Kỳ nhíu lại.
Mùi vị của nước mắt là đắng chát, cậu không muốn để Tiểu Miêu Miêu của cậu buồn bã.
Khuôn mặt của cậu kề sát vào khuôn mặt hơi lành lạnh của Tiểu Miêu Miêu, giọng nói trong trẻo như ánh mặt trời ấm áp trở nên vô cùng rõ ràng trong buổi sớm mai này.
Dưới ánh sáng chiếu rọi của nắng ban mai, chàng thiếu niên tuấn tú, vẻ đẹp chói lòa tựa như được thượng đế điêu khắc, khuôn mặt trắng như sứ phát ra hào quang chói ngời.
“Tiểu Miêu Miêu, anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ bỏ em lại một mình.”
Đây là một lời hứa hẹn, lời hứa hẹn một đời.
Nhưng Hạ Kỳ của giờ phút này, vài năm sau, lại bởi vì Tiểu Miêu Miêu mà đã thất hứa.
…
Sợ chuyện như hồi sáng lại xảy ra, Tiểu Miêu Miêu vô cùng quấn Hạ Kỳ.
Trước đây lúc ăn cơm, cô bé đều ngoan ngoãn ngồi trong ghế tập ăn cho em bé.
Nhưng hôm nay, đôi tay nhỏ nhắn của Tiểu Miêu Miêu cứ ôm lấy cổ của Hạ Kỳ, chân thì quấn lấy eo của cậu, dù nói gì Tiểu Miêu Miêu cũng không chịu ngồi vào ghế tập ăn.
“Ôn ã… Miêu Miêu muốn bế… Hông muốn ngồi…*”
(*) Ông xã, Miêu Miêu muốn bế, không muốn ngồi.
Ban nãy Tiểu Miêu Miêu mới khóc xong, nhưng đã qua một lúc lâu mà vẫn còn sụt sịt.
Hạ Kỳ đau lòng khẽ vuốt lưng cho cô bé: “Nào nào, Miêu Miêu không ngồi, ôn ã bế em*.”
(*) Nào nào, Miêu Miêu không ngồi, ông xã bế em.
Chị Trương đã pha sữa xong: “Cậu Hạ, sữa pha xong rồi, bây giờ cho cô chủ uống luôn, hay đợi một lát nữa?”
“Ủ ấm trong lò vi sóng tạm đi ạ!”
Hiện giờ Tiểu Miêu Miêu đang hít khí lạnh vào trong bụng, uống sữa vào chắc chắn sẽ khó chịu.
Hạ Kỳ một tay bế Tiểu Miêu Miêu, tay kia cầm thìa ăn cháo.
Cô bé nhìn chằm chằm miệng Hạ Kỳ khép mở liên tục: “Ôn… ã, em muốn ăng… cơm*.”
(*) Ông xã, em muốn ăn cơm.
Hơi thở của Tiểu Miêu Miêu vẫn chưa trở lại bình thường, lúc nói chuyện giọng nói vẫn còn sụt sùi.
Hạ Kỳ xoa đầu Tiểu Miêu Miêu, dỗ dành đáp: “Cháo còn nóng lắm, chúng ta đợi nguội rồi ăn.”
Tình trạng bây giờ của Tiểu Miêu Miêu ăn vào dễ bị đầy bụng.
Tiểu Miêu Miêu bĩu môi, cúi gằm mặt xuống, có đôi chút không vui.
Tại sao ông xã có thể ăn cơm, còn cô bé chỉ có thể trơ mắt nhìn chứ.
Đối với một đứa ham ăn mà nói, có thể nhìn mà không thể ăn là một chuyện giày vò nhất.
Lúc Tiểu Miêu Miêu vẫn chưa mọc răng đã phải nếm trải cảm giác này.
Hạ Kỳ bật cười, dường như nhìn ra được suy nghĩ của Tiểu Miêu Miêu, cậu buông thìa xuống, nói: “Chốc nữa chúng ta cùng ăn.”
Bấy giờ Tiểu Miêu Miêu mới hơi vui vẻ trở lại.
Người giúp việc đứng sau lưng nhìn đồng hồ treo trên tường, hơi do dự nhìn Hạ Kỳ nói: “Bây giờ đã 7 giờ 40 rồi, đã đến giờ cậu phải đi học rồi.”
8 giờ 10 vào lớp, nhà bọn họ cách trường mười mấy phút, trước đây vào giờ này, cậu chủ đã ra khỏi nhà rồi.
Người giúp việc muốn nói gì đó, nhưng bị Hạ Kỳ ngắt lời: “Không sao.”
Giáo trình của cấp một đối với cậu mà nói chỉ là chuyện nhỏ, nếu không phải mẹ cậu bảo không muốn cậu quá khác biệt so với những đứa trẻ cùng lứa tuổi, thì cậu sẽ không đi học cấp một.*
(*) Cấp một ở Trung Quốc học đến lớp 6.
Bây giờ đối với cậu, Tiểu Miêu Miêu là quan trọng nhất.