“Dậy anh có ăn nữa không*?”
(*) Vậy anh có ăn nữa không?
“Không ăn nữa, em cứ từ từ ăn nhé!” Hạ Kỳ vân vê mái tóc Tiểu Miêu Miêu.
Bánh quy ngọt quá, cậu không thích mùi vị ngấy ngấy bơ sữa này, vừa nãy sợ Tiểu Miêu Miêu không vui, cậu mới cố ăn một miếng nhỏ. Bây giờ tuyệt đối không thể ăn miếng thứ hai nữa.
Tiểu Miêu Miêu lại không hề giận dỗi, cô bé giơ tay hình chữ V, trong đôi mắt to tựa trái nho đen ngập tràn sự đắc ý: “Yeah! Bánh quy đều là của em rồi!”
Hạ Kỳ: “...”
Cô bé đưa tay đặt đĩa đựng bánh quy lên đùi của mình, lần lượt ăn từng cái một.
Hạ Kỳ nhìn cô bé giữ khư khư đồ ăn trong lòng, lắc đầu mỉm cười.
Trước đây, sau khi thím Nghiêm làm bánh quy xong, cậu lo Tiểu Miêu Miêu ăn quá nhiều sẽ bị sâu răng, bèn lừa Tiểu Miêu Miêu là cậu cũng muốn ăn, để lại cho cậu mấy cái bánh quy.
Người khác muốn, Tiểu Miêu Miêu có thể sẽ không cho, nhưng nếu là Hạ Kỳ muốn, Tiểu Miêu Miêu sẽ đau khổ đồng ý với vẻ mặt không cam lòng, đưa bánh quy cho Hạ Kỳ.
Mấy cái bánh đó, tất nhiên Hạ Kỳ cũng không ăn, mà là ở trong bụng của Tiểu Miêu Miêu vào ngày hôm sau. Toàn bộ bánh quy đều do Tiểu Miêu Miêu ăn hết, thế mà trong lòng cô bé, cậu vẫn là người cướp đồ ăn của mình.
Trên tivi đang chiếu đoạn Tử Vy và Tiểu Yến Tử cãi nhau vì Hoàng thượng. Tiểu Yến Tử chiếm lấy cha của Tử Vy, còn có vị trí Cách Cách của cô ấy, thậm chí chậm trễ không chịu nói ra chân tướng cho Hoàng thượng biết, Tử Vy cho rằng Tiểu Yến Tử ích kỷ, hai người liền bắt đầu cãi cọ qua lại.
Cô bé nhỏ nhắn trong lòng co rụt vai, gương mặt xinh đẹp tràn đầy nước mắt, ngay cả bánh quy cũng không ăn nữa. Hạ Kỳ chống cằm, có phần bó tay.
Xem ra con gái dù là bao nhiêu tuổi đều có phần cảm tính.
...
Lúc ăn cơm, Tiểu Miêu Miêu vẫn còn chưa thoát khỏi ám ảnh của phim. Hạ Kỳ cầm chiếc thìa nhỏ đút cơm, Tiểu Miêu Miêu cũng không chịu mở miệng, nằm bò lên chiếc bàn nhỏ trong bộ bàn ghế ăn cơm của trẻ em.
“Những thứ trong phim đều không phải là thật, hơn nữa chẳng phải em đã xem kết cục rồi sao, bọn họ sẽ làm hòa mà.”
Hạ Kỳ bỏ chiếc bát nhỏ xuống, bế Tiểu Miêu Miêu từ trên ghế và đặt lên đùi dỗ dành, Tiểu Miêu Miêu vẫn buồn rầu như cũ.
“Chẳng phải em biết bọn họ sẽ làm hòa sao, vì sao vẫn không vui, hử?” Hạ Kỳ khẽ véo gò má màu hồng nhạt của Tiểu Miêu Miêu.
Tiểu Miêu Miêu cứ xem đến màn này là không vui, nhưng chỉ cần cậu tiết lộ kịch bản, cô bé sẽ vui vẻ hoạt bát trở lại. Cũng làm khó cho một thằng con trai như cậu quá, vì để khiến Tiểu Miêu Miêu vui mà cậu đã mất tận mấy tối để xem “Hoàn Châu Cách Cách”.
Tiểu Miêu Miêu ngẩng đầu lên, cô bé vẫn còn quá nhỏ, chỉ có thể nhìn thấy cằm dưới sáng bóng trắng trẻo của Hạ Kỳ, Hạ Kỳ chủ động cúi đầu xuống đối diện với Tiểu Miêu Miêu.
Tiểu Miêu Miêu nhìn Hạ Kỳ, nuốt nước bọt: “Ôn ã, ăn có thấy em và Tiểu Yến Tử ít chỉ như nhau không*?”
(*) Ông xã, anh có thấy em và Tiểu Yến Tử ích kỷ như nhau không?
“Vì sao lại nói như vậy?” Con ngươi đen như mực của Hạ Kỳ thoáng qua vẻ không hiểu.
Miêu Miêu của cậu tại sao lại giống với Tiểu Yến Tử chứ? Bất kể nhìn khuôn mặt hay là chỗ nào, cô bé đều là con gái ruột của chú Miêu và cô Miêu.
“Em cướp mẹ của ôn ã.”
Nói xong, cô bé căng thẳng nhìn Hạ Kỳ, không biết ôn ã có giống như cô Tử Vy kia mà giận cô bé không.