“Thật hao*?”
(*) Thật sao?
Hạ Kỳ đang chạy bộ nên không hề hay biết rằng, cậu đã bị Tiểu Miêu Miêu bán rẻ bằng một cái phong bì thư.
…
Chạy bốn vòng xong, tất cả mọi người đều mệt đến mức thở hồng hộc, chẳng màng đến hình tượng mà nằm thẳng xuống thảm cỏ nhân tạo.
Miêu Kỳ Phong mệt rã rời khom lưng, chống hai tay lên đầu gối, vì thở hồng hộc nên lồng ngực phập phồng lên xuống, mái tóc đã ướt đẫm mồ hôi, những giọt mồ hôi cứ thế chảy dọc xuống gò má.
Hạ Kỳ đứng bên cạnh cậu ta thì ngược lại, ngoại trừ gò má hơi ửng hồng, hơi thở dồn dập hơn bình thường và áo sơ mi hơi ẩm ướt, thì hầu như không nhìn ra sự khác biệt gì nữa, tình trạng vô cùng tốt. Trái lại gò má ửng hồng khiến cậu càng thêm quyến rũ. Dù sao thì Hạ Kỳ vừa trắng lại vừa lạnh lùng, tựa như thiên thần không nhuốm bụi trần.
So sánh với ai cũng được nhưng đừng so sánh với Hạ Kỳ, sẽ bị tức chết, Miêu Kỳ Phong tức giận lườm Hạ Kỳ. Hạ Kỳ chẳng thèm để ý đến ánh mắt đố kỵ của Miêu Kỳ Phong, bước về phía Tiểu Miêu Miêu ở dưới bóng cây.
Tiểu Miêu Miêu đang nghịch phong bì thư màu hồng phấn mà Vương Tiểu Vũ đưa cho cô bé.
“Miêu Miêu đang nghịch gì thế?”
Nghe thấy giọng nói của Hạ Kỳ, Tiểu Miêu Miêu nhanh chóng giấu hai tay ra sau lưng, đôi mắt to tròn hơi né tránh nhìn Hạ Kỳ: “Không… Không có chì*…”
(*) Không… Không có gì…
Hạ Kỳ bất đắc dĩ thở dài, cô nhóc này thế mà còn giấu cậu. Những gì của cậu đều là của Tiểu Miêu Miêu, còn của Tiểu Miêu Miêu cũng là của Tiểu Miêu Miêu luôn, trước đây cô nhóc này rất rộng rãi. Hạ Kỳ rất tò mò không biết Tiểu Miêu Miêu đang giấu bảo bối gì, mà nhất quyết không chịu cho cậu xem.
“Ôn ã không lấy của em đâu, đừng giấu.”
Tiểu Miêu Miêu ngượng ngùng…
Bức thư này vốn dĩ là của Thất cách cách. Tiểu Miêu Miêu chậm rãi đưa đồ vật đang giấu sau lưng ra. Hạ Kỳ vừa nhìn thấy món đồ trong tay Tiểu Miêu Miêu, thì sắc mặt bỗng chốc sa sầm.
Thứ này cậu nhận được không tới mấy trăm thì cũng mấy chục bức rồi, nếu như không biết đây là gì, thì đúng là uổng công sống đến giờ này.
“Cái này là ai đưa cho em?”
Hạ Kỳ tối sầm mặt lại, giọng nói không còn dịu dàng như trước nữa, mà lộ ra sự lạnh lùng sắc bén.
Tiểu Miêu Miêu chưa từng trông thấy Hạ Kỳ như vậy bao giờ, cô bé rụt cổ lại, mấp máy môi, tỏ vẻ tủi thân: “Nà một dì đưa cho Miêu Miêu đó*.”
(*) Là một dì đưa cho Miêu Miêu đó.
Dì…
Khóe miệng Hạ Kỳ giật giật.
Có thể là do ở cùng với Tiểu Miêu Miêu lâu ngày, nên lối suy nghĩ của cậu cũng trở nên khác người thường, trong đầu bất giác xuất hiện một cảnh tượng.
Một bà dì hai mươi, ba mươi tuổi cầm một bức thư màu hồng phấn điểm xuyến những bong bóng rồi trái tim màu đỏ đứng trước mặt Tiểu Miêu Miêu, nhờ Tiểu Miêu Miêu đưa bức thư này cho cậu…
Hạ Kỳ tự biết dáng vẻ của bản thân vẫn chưa điển trai đến mức già trẻ đều mê đắm cậu, khuôn mặt anh tuấn tối sầm lại, bế Tiểu Miêu Miêu lên nhìn về phía sân thể dục.
Nghỉ ngơi một lúc, nên một số người đã hồi phục sức lực, đang đùa giỡn trên sân thể dục.
“Ai đưa cho em cái này, em chỉ cho ôn ã xem nào.”
Tiểu Miêu Miêu chột dạ liếc mắt nhìn Hạ Kỳ, vẻ mặt hiện giờ của Hạ Kỳ u ám, lông mày hơi chau lại, đôi môi hồng hào bực bội mím chặt, Tiểu Miêu Miêu hơi sợ dáng vẻ này của Hạ Kỳ, cô bé cúi đầu, bỗng nhiên không thể nào mở miệng được nữa…