Đôi mắt to đen láy của Tiểu Miêu Miêu đảo quanh, lơ đãng liếc nhìn qua vẻ mặt Miêu Kỳ Phong dành cho cô bé.
Vừa rồi chú đã nói với cô bé, chuyện này không thể để cho ôn ã biết được, bằng không thì không mua kẹo cho cô bé ăn nữa. Vì kẹo, cô bé không thể nói được.
“Nương tâm của chú nhỏ trỗi dậy, nói muốn mua kẹo cho Miêu Miêu*.”
(*) Lương tâm của chú nhỏ trỗi dậy, nói muốn mua kẹo cho Miêu Miêu.
Tiểu Miêu Miêu cũng là cô bé láu cá.
Tiểu Miêu Miêu vừa nói xong, Miêu Kỳ Phong thở phào một hơi, vừa rồi cậu vô cùng sợ Tiểu Miêu Miêu sẽ quên lời giao hẹn mà nói lại cho Hạ Kỳ mấy lời cậu vừa nói.
Hiển nhiên là Hạ Kỳ cũng coi thường bốn chữ “Nương tâm trỗi dậy”.
Hạ Kỳ buồn cười: “Miêu Miêu ham ăn, ôn ã không mua cho em sao?”
“Có mua, nhưn mờ chú nhất định muốn mua cho Miêu Miêu, Miêu Miêu mà không cần là chú sẽ khóc đó, người lớn mà khóc thì xấu hổ lắm, Miêu Miêu không muốn đâu*.” Tiểu Miêu Miêu nói với vẻ hết cách rồi.
(*) Có mua, nhưng mà chú nhất định muốn mua cho Miêu Miêu.
Miêu Kỳ Phong: “…”
Con nhóc này là chuyên gia chơi chú đấy hả!
“Ồ?” Hạ Kỳ nhíu mày, hơi cao giọng ở cuối, cậu thản nhiên liếc Miêu Kỳ Phong: “Nếu chú của em đã thích mua kẹo cho em như thế vậy thì để cậu ấy mua nhiều vào, mua cho cả Tiểu Hoa nhà bà Trương hàng xóm của em nữa.”
Miêu Kỳ Phong: “…”
Hai người này hùa nhau chơi cậu đấy sao!
Tiểu Hoa của bà Trương hàng xóm là một con mèo nhà, lại còn là một con mèo ham ăn, chỉ cần là được cho ăn thì ai cũng không cự tuyệt, chỉ có Tiểu Miêu Miêu mới mang kẹo nhập khẩu đi cho con mèo ham ăn đó ăn. Kẹo để Tiểu Miêu Miêu ăn thì cậu không đau lòng, nhưng để con mèo ham ăn đó ăn thì…
Miêu Kỳ Phong đau lòng ôm túi tiền của mình.
…
Lúc xuống nhà ăn cơm, thái độ của Tiểu Miêu Miêu rất khác thường, không muốn Hạ Kỳ đút cho cô bé ăn.
“Em muốn mẹ đút cho em cơ.”
Bàn tay của Hạ Kỳ đang bưng bát cơm nhỏ cứng đờ lại: “Ôn ã đút cho em ăn không được sao?”
Tiểu Miêu Miêu liếc nhìn Hạ Kỳ, hơi rầu rĩ, cô bé cũng rất muốn để ôn ã đút cho mình. Nhưng mà, Tiểu Miêu Miêu liếc sang Miêu Kỳ Phong, cuối cùng quả quyết lắc đầu: “Miêu Miêu muốn mẹ đút cho cơ.”
Hạ Mộng rất vui mừng, dù sao con gái và cô quả không thân thiết, nên cô cũng muốn gần gũi với con gái hơn một chút. Tuy nói con gái đã lấy chồng như bát nước hắt đi, nhưng dù sao Tiểu Miêu Miêu cũng là máu mủ ruột già từ người cô mà ra.
Hạ Mộng cười tít mắt cầm đũa, hỏi: “Tiểu Miêu Miêu muốn ăn gì nào?”
“Thịt thịt.”
Hạ Mộng gắp cho Tiểu Miêu Miêu một miếng thịt gà, đang chuẩn bị đút vào miệng Tiểu Miêu Miêu thì lại thấy cô bé chớp đôi mắt to trắng đen rõ ràng, hỏi: “Mẹ ơi, gọi phụ hênh là cái dì vậy ạ*?”
(*) Mẹ ơi, gọi phụ huynh là cái gì vậy ạ?
Hạ Kỳ ngồi đối diện đang gắp thức ăn, nghe Tiểu Miêu Miêu nói vậy, đôi đũa bị mất kiểm soát run lên, thức ăn đã gắp lên lại rơi vào trong bát. Theo bản năng, đôi mắt đen lay láy nhìn về phía Miêu Kỳ Phong ở bên cạnh.
Miêu Kỳ Phong thấy Hạ Kỳ nhìn cậu thì giật mình, cầm đũa và cực nhanh đưa cơm vào miệng, bởi vì ăn quá nhanh nên hạt cơm bay tứ tung. Hạ Kỳ nhíu mày, không để lại dấu vết nhích ra xa. Khóe miệng Miêu Kỳ Phong vẫn còn dính cơm, nhìn giống như con mèo hoa, cậu cười khà khà với Hạ Kỳ: “Hạ Kỳ, sao cậu không ăn đi, tay nghề nấu ăn của chị dâu tớ rất tuyệt đó.”
Nói xong, Miêu Kỳ Phong gắp miếng sườn trong cái bát đầy cơm của mình, bỏ vào bát của Hạ Kỳ. Hạ Kỳ liếc nhìn miếng sườn trong bát với vẻ chán ghét, trên đó không chỉ dính cơm mà còn có cả nước bọt của Miêu Kỳ Phong nữa.
Trông thấy miếng sườn của Miêu Kỳ Phong, Hạ Kỳ lập tức không muốn ăn nữa.
Miêu Kỳ Phong liếc trộm Hạ Kỳ, thấy cậu đang nhìn chằm chằm miếng sườn, lòng thầm cảm thấy may mắn. Cuối cùng cũng thoát được kiếp nạn này rồi.