Còn về Tiểu Miêu Miêu, Hạ Kỳ chưa từng nghĩ tới sẽ tắm cùng cô bé…
Hơn nữa, sau chuyện tối nay, cậu thấy quyết định không tắm cùng Tiểu Miêu Miêu là vô cùng chính xác.
Tiểu Miêu Miêu đợi hồi lâu mà không nghe thấy Hạ Kỳ trả lời câu hỏi của mình, nhưng cũng không thể đợi thêm bao lâu nữa, vì cơn buồn ngủ đã kéo đến tận nơi rồi. Cô bé ngáp một cái, bàn tay bàn chân nhỏ bé vùi vào trong lòng Hạ Kỳ, cái miệng nhỏ mềm mại hôn chụt lên cằm Hạ Kỳ.
“Ôn ã, ngủ ngon…”
Hạ Kỳ sờ chỗ cằm được Tiểu Miêu Miêu hôn, ánh mắt càng thêm dịu dàng. Đôi môi mỏng chạm nhẹ lên đôi môi mọng như cherry của Tiểu Miêu Miêu, giọng nói trong trẻo mang theo sự dịu dàng chỉ dành riêng cho một người duy nhất: “Miêu Miêu ngủ ngon…”
Cánh tay gầy ôm cơ thể nhỏ bé mang theo mùi sữa của Tiểu Miêu Miêu vào lòng, như có thần giao cách cảm, Tiểu Miêu Miêu cũng cuộn mình vào lòng Hạ Kỳ trong vô thức. Hạ Kỳ nhìn cô nhóc trong lòng, khẽ nhếch môi cười, ôm Tiểu Miêu Miêu đi ngủ.
Có lẽ, ngay cả chính Hạ Kỳ cũng không nhận ra lúc ôm Tiểu Miêu Miêu ngủ, khóe môi cậu vẫn luôn vẽ ra một đường cong hoàn hảo. Dưới ánh đèn ngủ vàng vàng tỏa ra những tia ấm áp, dáng vẻ một lớn một nhỏ ôm nhau nhìn vô cùng hạnh phúc.
…
Hạ Kỳ đã quyết định sẽ mang Tiểu Miêu Miêu cùng tham gia kỳ tập huấn quân sự. Ngày hôm sau, cậu bận rộn chuẩn bị hành trang.
Thời tiết tháng tám thực sự nóng như thiêu như đốt, cậu đã chuẩn bị xong xuôi đồ chống nắng, thuốc muỗi và thuốc cảm cúm cho Tiểu Miêu Miêu. Chỉ là không ai ngờ được, một đêm trước kỳ tập huấn quân sự, nhà Tiểu Miêu Miêu lại xảy ra chuyện…
…
Tối hôm đó, Hạ Kỳ vừa mới ôm Tiểu Miêu Miêu ra khỏi phòng tắm thì đã thấy bên ngoài có tiếng ai đó đập cửa. Hạ Kỳ đặt Tiểu Miêu Miêu lên giường lớn, vội vàng với bình sữa đưa cho cô bé, sau đó đi xuống nhà mở cửa.
Người ngoài cửa là Hạ Mộng, tròng mắt Hạ Mộng đã đỏ au, hơi thở cũng hơi hổn hển, gấp gáp.
“Mẹ Hạ, mau vào đi ạ.”
Hạ Mộng rất hiếm khi lộ ra dáng vẻ yếu đuối như vậy, Hạ Kỳ vội vàng mời Hạ Mộng vào nhà, rót cho cô một cốc nước. Hạ Mộng không uống nước, đôi mắt đỏ au nhìn Hạ Kỳ, hỏi: “Tiểu Miêu Miêu đâu rồi?”
“Tiểu Miêu Miêu đang uống sữa trên tầng ạ.” Hạ Kỳ thấy cảm xúc của Hạ Mộng thật sự không ổn nên gặng hỏi: “Mẹ Hạ, đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
“Ông ngoại… Tiểu Miêu Miêu… sắp không qua được rồi.”
Nói đến đây, cảm xúc của Hạ Mộng dường như chỉ chực chờ để vỡ òa, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào. Chiều hôm nay khi cô nghe điện thoại của anh trai, anh cô thông báo chuyện bác sĩ bảo chỉ e là ba cô không trụ nổi đến sáng mai. Lúc ba cô còn khỏe mạnh, người ông yêu quý nhất là Tiểu Miêu Miêu, nên trước lúc đi xa cô muốn đưa con bé đến gặp ông lần cuối.
Với bất kì một ai thì sự ra đi của người thân luôn là một sự mất mát to lớn.
“Mẹ Hạ, mẹ chờ chút ạ. Con đi thu dọn đồ cho Tiểu Miêu Miêu.”
Hạ Mộng lau nước mắt: “Không cần đâu, mẹ đã thu dọn xong quần áo rồi, con chỉ cần thu dọn chút đồ dùng hằng ngày cho Tiểu Miêu Miêu là được.”
“Vâng.”
Hạ Kỳ cũng không nán lại thêm nữa. Cậu lên tầng nhanh chóng thu dọn đồ đạc cho Tiểu Miêu Miêu, rồi lại bế Tiểu Miêu Miêu từ trong ổ chăn ra. Tiểu Miêu Miêu đã ngủ rồi, bị Hạ Kỳ lăn qua lộn lại như thế cũng chỉ mơ mơ màng màng mở mắt ra, bàn tay nhỏ dụi mắt: “Ôn ã, Miêu Miêu buồn ngủ.”
“Ngoan, mặc quần áo xong rồi ngủ tiếp.”
Mặc dù Hạ Kỳ không nỡ để Tiểu Miêu Miêu ra ngoài vào buổi tối nhưng chỉ e là ông ngoại của Tiểu Miêu Miêu không kiên trì được đến ngày mai nữa, nên cậu cũng không còn cách nào.