Hạ Lăng đỡ bà nội Diệp vào nhà, bác gái cả đã chuẩn bị xong bữa tối, gọi mọi người ra dùng cơm.
Trên bàn cơm, Hạ Lăng chỉ kể những chuyện vui vẻ cho bà nội Diệp nghe, ví dụ như không khí ở nông thôn rất trong lành, hôm nay nhìn thấy hoa sen ở hồ sắp nở, còn những chuyện không vui, một chữ cô cũng không nhắc đến.
Thật ra bác gái cả và mọi người đã nghe nói chuyện xảy ra ở đình giữa hồ rồi, vừa nãy khi bà ở trong bếp, có vài bà con đã đến nói bóng nói gió, nghe ngóng xem có chuyện gì xảy ra, hỏi thăm rốt cuộc Nam thiếu gia kia và vợ chồng chú Tư có quan hệ gì, rốt cuộc là thím Tư quá phóng đãng, hay là chú Tư thích cả nam lẫn nữ?
Khiến bác gái cả tức giận đến nỗi sắp hộc máu, trong lòng thầm mắng chú Tư không chịu an phận, làm mất hết mặt mũi trong thôn.
Nhưng bà không hoài nghi Hạ Lăng, dù sao Hạ Lăng và tài xế Chu cũng sẽ không nói ra chuyện này, cha Diệp và dì Lưu cũng cảm thấy cả đám người bị một con nhóc lừa gạt rất mất thể diện, không có mặt mũi nói ra sự thật với bên ngoài. Dù sao, tiếng xấu cũng chỉ có một mình nhà chú Tư, chứ không ảnh hưởng gì đến thanh danh nhà mình, việc gì phải lắm miệng, cành mẹ đẻ cành con nữa.
Bà nội Diệp hỏi: “Tại sao không thấy nhà thằng Tư và bạn nó đâu?”
Bác gái cả vội vàng đỡ lời: “Mẹ, mẹ biết chú Tư mải làm ăn buôn bán mà, chiều nay nhận được điện thoại của khách hàng, nên vội vã trở về xử lý rồi.”
Bà nội Diệp gật đầu: “Thằng Tư này, chỉ lo làm ăn mà không biết chăm sóc tốt cho bản thân. Đi vội như vậy, vốn dĩ mẹ còn muốn hái chút rau tươi cho nó mang đi nữa.” Sau đó bà quay đầu nói với Hạ Lăng: “Tiểu Lăng, ngày mai chờ bà nội xuống ruộng hái chút rau tươi cho cháu mang về thành phố nhé, sạch sẽ hơn mua ở bên ngoài nhiều.”
Hạ Lăng mỉm cười đồng ý.
Thật ra, chuyện ăn ở của cô đều theo Lệ Lôi, nguyên liệu nấu ăn không phải vận chuyển đặc biệt bằng máy bay thì cũng do nông trại của Lệ Lôi đưa đến, không hề kém hơn rau mà bà nội Diệp hái, nhưng tâm ý của bà cụ vẫn khiến cô rất cảm động, cảm thấy có trưởng bối quan tâm thật tốt.
Bà nội Diệp hỏi cô bao giờ đi.
Hạ Lăng nói: “Ngày mai ạ, cháu cũng muốn về thành phố để nhanh chóng làm việc, có nhiều lịch trình phải thực hiện.”
Bà nội Diệp than thở một phen, con cháu đều là người bận rộn. Hạ Lăng có chút áy náy, nói: “Bà nội, sau này có thời gian cháu sẽ về thăm bà.”
Bà nội Diệp gật đầu, kéo tay cô dặn dò thật kỹ.
Ngày hôm sau, Hạ Lăng cầm theo số rau mà bà nội Diệp hái, chở cha Diệp và dì Lưu cùng về thành phố.
Dọc đường đi, không khí so với lúc đến càng thêm kỳ quái, tất cả mọi người không ai nói một lời.
Hạ Lăng ngồi ở ghế phụ mơ màng sắp ngủ, bỗng nhiên, xe phanh gấp, cô lập tức bừng tỉnh. “Làm sao vậy?” Cô hỏi tài xế Chu, rồi giương mắt nhìn lên, thấy phía trước có hai chiếc xe không biết từ đâu xuất hiện cản đường, từ kính chiếu hậu cũng nhìn thấy ba chiếc xe vây quanh xe họ.
Đây là gặp cướp hay là chuyện gì khác? Trong lòng cô dâng lên dự cảm xấu.
Trên chiếc xe phía trước, một người đàn ông bước xuống, đi về phía họ.
Tài xế Chu trầm giọng: “Cô Diệp, cô cứ ngồi yên trong xe, cho dù nhìn thấy chuyện gì xảy ra cũng không được xuống xe.”
Sau khi thấy Hạ Lăng đồng ý, tài xế Chu đóng tất cả cửa sổ trên xe, rồi bước xuống, đóng cửa xe lại. Không biết anh ta và người đàn ông kia nói gì với nhau, chỉ thấy sắc mặt người đàn ông kia lạnh lùng, vung tay lên, hai mươi mấy người đàn ông tay cầm côn, dao gọt hoa quả và dao bầu từ trên mấy chiếc xe cả trước lẫn sau đều xông ra.
Đám người rất nhanh đã bắt đầu giao chiến, một mình tài xế Chu đánh với bọn chúng, thoáng cái đã đá ngã năm, sáu người, nhưng suy cho cùng đám người kia rất đông, anh ấy liên tiếp phải lui lại, trên người đã bị thương.
Mấy người đàn ông tay cầm dao bầu vòng qua tài xế Chu, đi về phía chiếc xe BMW.
Dì Lưu hét lên: “Làm sao bây giờ? Chồng, họ sắp đến rồi! Bọn họ sắp đến rồi! Không được, tôi muốn chạy trốn, tôi muốn chạy trốn!”
“Câm miệng ngồi im đó.” Hạ Lăng nói, tuy cô cũng rất hoảng hốt, nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh, cô biết rõ xe của Lệ Lôi không phải loại xe bình thường, bên trong được cấu tạo để chống nổ, kính là kính chống đạn, cửa cũng được cải tạo đặc biệt, chỉ cần họ ở bên trong không ra, thì sẽ rất an toàn.
Nhưng mà tài xế Chu…
Hạ Lăng nhìn tài xế Chu liên tục phải lui lại, đến lúc này rồi, anh ta vẫn dũng cảm ngăn cản mấy gã đàn ông muốn tiến về phía xe BMW, nếu không vì bảo vệ họ, anh ấy cũng không bị thương nhiều như vậy.
Mặc dù Hạ Lăng có chút võ phòng thân, nhưng cô biết, lúc này lao ra sẽ không dùng được, cô lấy điện thoại di động ra định báo cảnh sát, ai ngờ, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng vang nhỏ ở cửa xe sau, là dì Lưu mở cửa xe!
Mấy tên côn đồ hùng hổ xông vào, kéo dì Lưu và chồng bà ta ra ngoài, sau đó đến ghế phụ kéo Hạ Lăng ra.
Hạ Lăng không kịp phòng bị, di động rơi trên mặt đất, bị họ kéo ra ngoài xe.
“Buông tôi ra!” Cô gầm lên, nhưng mấy tên côn đồ cũng không thèm để ý, hung hăng vặn tay cô ra phía sau, giữ chặt thân thể cô, khiến cô không thể động đậy.
Bên kia, tài xế Chu cả người đầy vết máu cũng bị bắt lại.
“Các người rốt cuộc là ai?” Hạ Lăng kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, cố gắng bình tĩnh hỏi.
Một tên côn đồ cười dữ tợn: “Con đàn bà thối, muốn trách thì trách mày không biết sống chết, đắc tội với Nam thiếu gia của chúng tao.” Nói xong anh ta liền vung tay lên: “Đưa cô ta đi! Nam thiếu gia nói, hôm nay sẽ trói cô dâu lại rồi đưa vào động phòng, ha ha ha ha…”
Một đám người cười một cách càn rỡ.
Lúc này, Hạ Lăng mới hiểu chuyện gì xảy ra, thì ra là Nam Sênh đang trả thù.
“Các người làm như vậy là phạm pháp.” Cô nói: “Tôi sẽ không lấy Nam Sênh.”
“Lấy hay không, không phải do cô quyết.” Một người đàn ông khác suồng sã đánh giá cô: “Con quỷ nhỏ, chờ sau khi cô và Nam công tử động phòng, nhất định sẽ thực tủy tri vị (*), đến lúc đó, đuổi cô đi, cô cũng không đi đâu, ha ha ha.”
(*) Thành ngữ Trung Quốc, nghĩa đen là “ăn cốt tủy rất ngon, còn muốn ăn lần thứ hai”. Nghĩa bóng thường dùng để chỉ những hành động lén lút, yêu đương vụng trộm nhằm thỏa mãn lòng tham hoặc tìm mới mẻ, nhưng sau lại cảm thấy quá thỏa mãn hoặc kích thích nên muốn lặp lại lần nữa, thậm chí trở thành ham mê.
“Đúng vậy, đúng vậy, cha mẹ cô đều đồng ý hôn sự của cô rồi, cô còn ra vẻ cái gì?”
Hạ Lăng nhìn qua, thấy cha Diệp và dì Lưu êm đẹp đứng giữa đám côn đồ, không hề bị thương. Cô chợt hiểu ra vì sao vừa rồi dì Lưu lại mở cửa xe nhanh như vậy… Vốn dĩ, cô cho rằng dì Lưu quá sợ hãi nên làm ra chuyện ngu ngốc, thì ra là trong ứng ngoại hợp, quyết tâm muốn bán cô cho Nam Sênh!
Thật đúng là phòng trong phòng ngoài, cướp nhà khó phòng.
Hạ Lăng tức giận đến mức tay chân lạnh băng, nhìn chằm chằm bọn họ, nhưng lại nở nụ cười: “Được lắm, Diệp Trung Hiếu, Lưu Chiêu Đệ… Từ nay về sau, hai người không phải cha mẹ tôi nữa!”
“Có phải hay không, không phải do mày quyết định.” Dì Lưu vuốt vuốt tóc, đi đến trước mặt Hạ Lăng ra vẻ: “Lát nữa, lúc mày và Nam thiếu gia thành hôn, phải bái cha mẹ là chúng tao đấy. Chờ tối nay động phòng hoa chúc xong, sáng mai mày sẽ ngoan ngoãn đi theo Nam thiếu gia đến cục dân chính làm thủ tục, sau đó chính là người của Nam thiếu gia rồi.”
Sính lễ mà Nam thiếu gia đưa cho nhà họ Diệp khoảng chừng tám mươi vạn, dì Lưu không vui sao được?
Ngay cả cha Diệp cũng lúng túng nói: “Tiểu Lăng, đừng phản kháng nữa, chấp nhận số mệnh đi. Đi theo Nam thiếu gia thì có gì không tốt? Phụ nữ lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, hơn nữa, Nam thiếu gia có tiền như vậy, sẽ không bạc đãi con.” Một nửa, ông ta vì sính lễ mà động tâm, nửa khác, là thật sự cho rằng cô gả cho Nam thiếu gia là một mối nhân duyên tốt.
Hạ Lăng biết giờ nói gì với họ cũng vô dụng nên dứt khoát ngậm miệng.
Cô giương mắt thấy tài xế Chu đã bị họ đánh ngất, toàn thân máu chảy đầm đìa, sống chết không rõ.
Hạ Lăng ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: “Muốn tôi ngoan ngoãn đi theo các người cũng được, nhưng các người phải bảo đảm an toàn cho tài xế Chu. Nếu không, cho dù các người trói tôi lại, trong lòng tôi không cam tâm tình nguyện, lúc thành hôn sẽ có rất nhiều phiền toái đấy.” Dù sao cũng không trốn thoát được, giữ được tính mạng cho tài xế Chu trước rồi tính sau.