“Nghĩ gì vậy.” Hạ Lăng khóc không được cười chẳng xong, gõ gõ vào đầu cô ấy, “nói cả ngày, lại đưa ra ý tưởng xấu xa như vậy?”
“Sao lại là ý tưởng xấu,” Lạc Lạc không phục, “Mình nghiêm túc, chân thành nghĩ ra chủ ý cho cậu mà.”
“Qua bên kia chơi, ngoan.” Hạ Lăng giống như xua chó con mèo con, xua cô ấy qua một bên. Nhưng lời của Lạc Lạc lại cứ lởn vởn trong lòng Hạ Lăng, lấy thân báo đáp? Bỗng dưng cô nhớ tới lúc ở tổng bộ Lệ gia, anh thô bạo xâm chiếm cô, không vui vẻ chút nào, thậm chí là đau khổ và sợ hãi…
Cô không biết tại sao mình lại tiếp tục ở bên cạnh Lệ Lôi.
Anh không thập toàn thập mỹ, lúc giận dữ không coi cô là người, mặc dù đó chỉ là chuyện xác suất nhỏ thỉnh thoảng mới xảy ra, nhưng có một bóng đen sâu thẳm trong lòng cô.
Cô cảm thấy mình chắc cũng bị điên rồi mới không nỡ chia tay với anh ấy, thậm chí còn muốn tái hợp.
Ôm mối tơ vò trong lòng, cô lăn đi lăn lại mất ngủ cả đêm.
Ngày hôm sau tới chỗ Vệ Thiều Âm thu âm, tinh thần mệt mỏi, chưa thu được hai bài đã bị mắng đến chảy máu đầu, Vệ Thiều Âm nhìn thần sắc cô mà muốn phun lửa.
“Cô đến phòng nghỉ nghỉ ngơi đi,” Vệ Thiều Âm không chịu nổi nữa: “Ngủ một giấc, tỉnh rồi tới tìm tôi!”
Hạ Lăng không dám cãi lại, ngoan ngoãn đi tới phòng nghỉ.
Vừa vào cửa liền phát hiện trong phòng còn một người nữa.
Không gian màu trắng sữa ấm áp, chiếc thảm nhung và bộ ghế sopha, trong không khí ẩn khuất lơ lửng mùi hương lá cây. Lệ Lôi đang ngủ say trong bầu không khí yên tĩnh đó, đôi mắt đẹp khẽ nhắm, đôi chân dài từ sopha thả sõng xuống thảm, cổ áo hơi mở, tư thế rất thoải mái.
A Vệ không nói cho cô biết, anh ấy cũng đến đây.
Mấy ngày qua, hai người muốn gặp nhau cũng không dễ dàng, phòng thu âm này được coi là nơi họ có thể ra vào danh chính ngôn thuận. Vậy nên, Lệ Lôi thích ở đây chờ cô, mỗi lần tới đều chờ cô thu âm xong thì cùng uống trà, hoặc ăn đồ điểm tâm anh tự tay làm, rồi nói chuyện.
Hạ Lăng nhìn nét mặt lúc ngủ của anh.
Lúc này mới nghĩ ra, thời gian này, đều là anh đi theo lịch trình của cô.
Còn công việc của anh ấy thì sao? Chắc chắn bận hơn cô nhiều, quan trọng hơn nhiều, nhưng trước mặt cô, anh chưa từng nhắc tới.
Ánh mắt Hạ Lăng lướt xuống dưới, nhìn chiếc notebook để cạnh tay anh ấy, loại mỏng nhẹ tiện đem theo người, màn hình khẽ sáng lên. Cô không nhìn vào mà giúp anh ấy sắp xếp lại, quay người đến tủ đựng đồ lấy ra một chiếc chăn, nhẹ nhàng đắp lên người anh.
Anh khẽ động đậy, tỉnh lại.
Anh vừa mới tỉnh lại, sự sắc bén thoáng qua trong ánh mắt, sau khi nhìn rõ người trước mặt, mới lười biếng thả lỏng ra. “Tiểu Lăng?” khuôn mặt anh nở nụ cười mê người, dùng giọng nói hiền từ nhất gọi cô.
Cô có chút bực chính mình, làm phiền anh ấy nghỉ ngơi rồi.
“Anh ngủ thêm đi.” Cô nói, “Đừng quan tâm tới em.”
“Hôm nay em xong sớm vậy.” Anh nói.
Mọi ngày, cô thu âm bên chỗ Vệ Thiều Âm đều rất muộn mới xong việc, Lệ Lôi nhìn thời gian, phát hiện thấy hôm nay khác hẳn.
“Hôm nay trạng thái không tốt,” Hạ Lăng không giấu anh, “A Vệ bảo em đi nghỉ chút rồi thu tiếp.”
“Muốn ngủ trưa sao?”
“Ừm?”
“Lại đây.” Giọng của anh lại càng hiền từ mê người.
Hạ Lăng không hiểu nên đi tới trước mặt anh, bị anh đưa tay kéo vào lòng. Cô bất ngờ không kịp phòng bị, khẽ kêu lên một tiếng, chỉ cảm thấy mình đã ngã vào lồng ngực ấm áp vững chắc. Hơi thở của anh nán lại trên tóc cô, phập phồng lên xuống, lồng ngực dán vào lưng cô.
Cơ thể cô trong chớp mắt trở nên cứng đờ, chuyện tối qua vướng bận cô cả đêm giờ lại bùng lên, liên quan đến…
Những hồi ức không hay lúc ở tổng bộ Lệ gia.
“Cùng ngủ đi.” Anh không phát giác ra sự bất thường ở cô, giọng nói đầy sự lười nhác.
Ghế sopha rất lớn, anh nhích vào phía trong thật sự đủ chỗ cho cô nằm. Anh kéo chiếc chăn trên người mình, vừa hay quấn quanh cơ thể nhỏ bé của cô.
Cô không động đậy.
Một mặt, cánh tay của anh giống như sắt cứng, cô không cựa mình được, mặt khác, trong lòng cũng đang đấu tranh mâu thuẫn.
Thích anh ấy, muốn ở bên anh ấy.
Lại sợ hãi những chuyện bạo lực kia.
“Sao vậy?” nhanh chóng anh đã nhận ra cơ thể cô cứng ngắc.
Hạ Lăng cắn môi, không nói gì.
Lệ Lôi lật cô lại, dùng đôi mắt đẹp sâu thẳm nhìn cô: “Tiểu Lăng, em có tâm sự sao.”
Cô cụp mắt, tránh né ánh mắt của anh. Nên nói gì đây? Cũng không thể nói ra những lo lắng và suy nghĩ về chuyện liên quan đến…, cô thậm chí không biết chủ đề đó phải mở lời như thế nào. Ngoại trừ lần đó, những lúc khác, anh đều đối tốt với cô đến mức không thể tốt hơn được nữa. Nhưng chuyện lần đó lại giống như một cái gai xương, cô vốn dĩ cho rằng không đau, nhưng cho dù là vô tình đụng phải, cũng cảm thấy đau đớn đến cháy bỏng ruột gan.
“Rốt cuộc sao vậy?” nhìn thần sắc của cô, giọng của Lệ Lôi bất giác lo lắng: “Tiểu Lăng, em có tâm sự gì sao?”
Thực sự không tránh khỏi, cô có chút hoảng loạn mở lời: “Không có gì, chỉ là… anh biết đấy, sắp phải quay cuộc phiêu lưu tuyệt vời rồi, trước giờ em chưa từng quay loại chương trình này, có chút căng thẳng.”
“Vậy thôi sao?” Lệ Lôi cười, “Diễn kịch thôi mà, không cần quá bận tâm đâu.”
“Anh…” Cô cẩn thận nhìn anh, “Anh không bận tâm sao?”
“Bận tâm gì?”
“Mấy ngày trước, Lạc Lạc khuyên em phải để anh có lòng tin, cô ấy nói, quay loại chương trình này sẽ khiến cho người khác hiểu lầm.” Hạ Lăng khẽ nhắm mắt, dứt khoát nói hết một câu, “Anh không bận tâm em dính tin đồn với người khác sao? Trước đó, liên quan tới Bùi…”
“Liên quan đến Bùi Tử Hoành?”
Cô ý thức được mình đã nói quá nhiều, ngậm chặt miệng.
Đúng vậy, liên quan đến Bùi Tử Hoành. Mặc dù anh ấy chỉ nhận được một chút tin tức bóng gió, đã nổi cơn ghen như vậy, thậm chí không tiếc xâm phạm cô. Hiện giờ, chương trình này ghép đôi một cách trắng trợn, anh ấy thật sự sẽ không nổi điên?
“Không giống nhau.” Giọng Lệ lôi trầm đi, anh vốn dĩ tưởng rằng, cô vĩnh viễn sẽ không nhắc đến tên người ấy trước mặt anh. “Em đối với Bùi Tử Hoành, và đối với ba sao nam kia không giống nhau.”
“Em…”
“Em dám nói, giữa em và Bùi Tử Hoành hoàn toàn trong sạch, chỉ là anh suy đoán vớ vẩn, nói chuyện vô nghĩa?” Lệ Lôi nhìn cô chằm chằm.
Hạ Lăng không nói được gì.
Anh nói không sai, đúng là không giống nhau, liên quan đến Bùi Tử Hoành, là vết thương vĩnh viễn trong lòng cô, cô để tâm đến người đàn ông đó, bọn họ đều hiểu rõ trong lòng, vậy nên, Lệ Lôi cũng chú ý đến nỗi bận tâm của cô.
“Anh không nhàm chán như vậy, lại đi ghen với bọn Dung Bình đó.” Lệ Lôi chầm chậm nói, “Nhưng Tiểu Lăng, Bùi Tử Hoành thì không.”
Cô nhẹ nhàng quay đầu đi, không nói gì nữa.
Thái độ của cô khiến cho tâm trạng anh trùng xuống. “Em có chuyện giấu anh,” anh nhớ lại trước đó không lâu, cô đã nói dối anh chuyện mời Lâm Úc Nam về như thế nào, “Tiểu Lăng, tại sao không nói cho anh biết sự thật? Em có thể tin tưởng anh hơn, bất luận xảy ra chuyện gì, anh đều sẽ đứng về phía em. Em và Bùi Tử Hoành… rốt cuộc đã có chuyện gì?”