Ông cụ Lệ nhíu mày, đứa bé này trở nên âm u như vậy từ khi nào? “Vì sao cháu lại nhân lúc không có người đến phòng trẻ?” Giọng ông cụ Lệ nghiêm khắc, như đang thẩm vấn một tên tội phạm: “Có phải cháu cố ý mở cửa sổ để Tiểu Lôi cảm lạnh không?!”
“Tiểu Phong, cháu nhận đi.” Có người lớn giả vờ khuyên: “Mọi người đều biết cháu ghen tỵ với Tiểu Lôi, cháu xem cháu thật là, không phải là cô bác tặng quà cho Tiểu Lôi nhiều chút thôi sao? Em nhỏ hơn cháu nhiều, lại là em trai cháu, cháu nên nhường em mới đúng, so đo với em làm gì? Mau, đừng làm ông nội cháu tức giận, nhận sai đi, hứa lần sau không tái phạm nữa.”
“Đúng thế.” Rất nhiều người hùa theo: “Cố ý làm cho Tiểu Lôi bị cảm lạnh, đứa trẻ này, còn nhỏ mà tâm tư lại ác độc như vậy? Tôi nói này Jennifer.” Có người quay đầu nhìn mẹ đẻ của Lệ Lôi, nói: “Đứa bé này cô phải dạy dỗ lại cho tốt, mẹ nó không được cao quý và có giáo dục như cô, mẹ của nó… Haiz…”
Bọn họ còn định nói gì nữa.
Lệ Phong đã ngẩng đầu lên, ánh mắt âm u như chú sói con bị thương, gào lên ngắt lời đối phương: “Cháu không chỉ muốn hại nó! Cháu còn muốn giết nó! Chẳng phải chỉ là một đứa súc sinh của đôi nam nữ chó má đẻ ra thôi sao? Nó có tư cách gì làm em trai của cháu!”
“Nghiệp chướng!” Lần này, ngay cả ông cụ Lệ cũng tức giận: “Người đâu! Lấy gia pháp!”
Hôm đó, Lệ Phong ăn 30 gậy, bị đánh đến mức máu me lẫn lộn, nhưng gã không rên một tiếng nào.
Gã bị ông cụ Lệ phạt quỳ ở từ đường.
Jennifer lén mang thuốc trị thương và đồ ăn đến cho gã. Bà không biết nên đối mặt với đứa con của vợ trước như thế nào, dường như đứa bé này có thành kiến lớn với bà. Bà cẩn thận đặt thức ăn bên cạnh gã: “Sau này đừng làm tổn thương Tiểu Lôi nữa. Con không gần phải ghen tỵ với em, mẹ cũng là mẹ con mà.”
Lệ Phong nhổ nước bọt vào mặt bà, nhìn dáng vẻ kinh ngạc và tổn thương của bà, gã bỗng cười điên khùng: “Mẹ… Mẹ?! Con khốn, mẹ tôi chết lâu rồi, là bị bà hại chết! Ha ha ha ha ha ha…”
Nếu như là mẹ thật thì sao lại không nghe lời gã nói dù là một câu?
Vì sao không chịu hỏi gã xem người chưa đóng cửa sổ có phải là gã không?
Không… Không một ai hỏi gã cả!
Cả nhà họ Lệ, không ai quan tâm gã! Như vậy, gã sẽ không quan tâm tất cả mọi người!
Không phải bọn họ đều yêu thương Lệ Lôi sao, không phải bọn họ đều nói gã muốn hại Lệ Lôi sao? Gã, Lệ Phong, không phải loại người bị oan uổng mà còn phải nén giận! Nếu thế thì gã sẽ làm hại Lệ Lôi cho mọi người xem!
Sau đó, vô số lần mưu hại lớn nhỏ, khiến người ta khó lòng phòng bị.
Ban đầu, Lệ Tranh và ông cụ Lệ còn đánh mắng gã, phạt gã quỳ từ đường nhưng sau đó đều không biết phải làm gì.
Lệ Lôi nhỏ bé ngày một lớn hơn, biết chạy biết nhảy. Mà nói cũng thấy kỳ lạ, đứa nhỏ này giống như ngốc bẩm sinh vậy, nhìn thấy ai cũng không phòng bị gì cả. Chỉ có nó sẽ cười với Lệ Phong, giống như đứa bé suýt nữa bị bóp chết lần đó, cho dù Lệ Phong làm gì quá đáng với nó thì nó vẫn luôn mềm mại gọi “Anh ơi! “Anh ơi”! đôi mắt to trong veo sáng long lanh, đưa đồ chơi của mình cho Lệ Phong.
…
Lệ Lôi ôm Hạ Lăng, giọng nói trầm thấp mà thong thả: “Mẹ nói với anh, bởi vì từ nhỏ mẹ chết nên tính cách anh ta mới không tốt, nói rằng anh ta là người anh tốt, bảo anh phải đối xử tốt với anh ta.”
Hạ Lăng vươn tay ôm lấy cổ anh: “Ừ.” Cô không thể tưởng tượng ra cuộc sống khi anh còn nhỏ bết bát như vậy. Cho dù khi còn bé cuộc sống của cô cũng rất khổ cực, nhưng chỉ vì nghèo mà thôi, không giống như anh, lúc nào cũng gặp đủ các loại nguy hiểm.
Cô nhận ra tâm trạng anh suy sụp nên không nhúc nhích hay nũng nịu như bình thường nữa, cô chỉ yên lặng ôm lấy anh, tựa như đang an ủi và truyền sức mạnh cho anh.
Lệ Lôi lại yên lặng trong chốc lát rồi nói: “Mẹ rất tốt với anh, nhưng mà anh trai lại không thích bà ấy.”
Mỗi khi Jennifer chơi đùa với Lệ Lôi nhỏ bé, cùng bật cười thoải mái thì ánh mắt Lệ Phong sẽ tối đi. Ngay cả chính gã cũng không rõ cảm giác này là gì, là ghen ghét vì Lệ Lôi cướp đi tình thương của mẹ mà vốn thuộc về gã? Hay là ghen vì Jennifer cũng có thể có được nụ cười sáng ngời trong trẻo như ánh mặt trời của Lệ Lôi?
Bà không còn sức lực để chăm sóc Lệ Lôi. Lệ Lôi mới hơn ba tuổi, không còn mẹ làm bạn, thường xuyên để lộ vẻ mặt cô đơn. Mà ngay cả khi Lệ Phong bắt nạt thì phản ứng của nó cũng chậm chạp hơn, không thú vị như bình thường.
Lệ Phong rất không vui.
Lại sau đó, vào một đêm hè, Jennifer mang thai chín tháng đi tới cạnh ao sau vườn hoa. Khi có người tới cứu bà lên bờ thì sắc mặt bà đã tím đen… bên dưới chảy máu, là dấu hiệu của việc sinh non. Mặc dù bác sĩ đã cố gắng cứu chữa nhưng vẫn không cứu được cả mẹ lẫn con.
…
“Trước khi chết, bà luôn nhìn anh, đôi môi mấp máy như muốn nói gì đó với anh.” Tiếng Lệ Lôi rất nhẹ: “Nhưng cuối cùng bà không nói gì, mà bảo mọi người ra hết ngoài, chỉ để mình ông nội ở lại.”
“Bà nói gì với ông cụ thế?” Hạ Lăng dịu dàng hỏi.
“Ông nội nói, mẹ để lại của hồi môn cho anh, lúc ấy anh còn quá nhỏ, bà sợ bố anh sẽ tái giá cho nên mới gửi của hồi môn cho ông nội, nhờ ông nội giao cho anh sau khi anh trưởng thành.”
“Mẹ anh tốt với anh thật đấy.” Hạ Lăng cảm thán, không biết mẹ cô là người như thế nào, có suy nghĩ mọi đường cho cô như mẹ Lệ Lôi không?
Lệ Lôi lại lắc đầu.
Anh vẫn luôn nghi ngờ, có lẽ mẹ đã nói điều gì khác với ông nội.
Anh bỗng hỏi Hạ Lăng: “Nếu như là em, anh nói nếu như… Vào ngày em rời khỏi dương gian, em sẽ cố ý căn dặn trưởng bối chỉ vì chuyển của hồi môn cho con trai mình sao?”
“Em hả?” Hạ Lăng giật mình: “Không thể nào? Ngay cả việc muốn khóc còn không kịp, ai mà nhớ được chuyện phức tạp như thế chứ, cho nên nói tình thương của mẹ rất vĩ đại.” Cô ngừng một chút rồi lại bổ sung: “Nhưng mà cũng khó nói lắm, em còn chưa có con mà, đến khi sinh còn rồi có lẽ sẽ không suy nghĩ như trước, dù sao có rất nhiều người mẹ đều trở nên vĩ đại vì con của mình.”
Lệ Lôi cười cười, xoa lên mái tóc cô.
Tiểu Lăng hơi giống với mẹ anh, đều là người rất trong sáng, nếu như Tiểu Lăng không nghĩ đến thì chưa chắc mẹ anh có thể nghĩ đến. Có lẽ mẹ thật sự đã nói với ông nội những lời khác, ví dụ như chuyện bà rơi xuống nước chỉ là việc ngoài ý muốn thôi sao? Còn có tin tức gì nữa?
Những năm gần đây chuyện này luôn quấy nhiễu anh, nhưng tiếc rằng đã quá lâu nên không thể tra được.
Có lẽ, chỉ có thể đợi ngày nào đó ông nội muốn nói thì bí ẩn mới có thể được giải đáp. Hoặc là, chẳng có bí ẩn gì cả, lời trăng trối chính là của hồi môn. Dù sao, những chuyện cũ này anh biết được từ những nguồn khác nhau, gom góp lại thành câu chuyện, chưa chắc đã sự thật 100%. Dự đoán từ cái này ra chưa hẳn đã là chính xác.