Chung sống với Bùi Tử Hoành hơn mười năm, cô hiểu rất rõ, nếu như cô đặc biệt kiên trì một chuyện, chỉ cần không động chạm đến giới hạn cuối cùng của anh, phần nhiều sẽ thành công. Chuyện sinh con ở bệnh viện nào sẽ động chạm đến giới hạn cuối cùng của anh sao? Hạ Lăng không biết, nhưng bất kể thế nào cũng phải thử xem.
Phượng Côn bảo Hạ Lăng chờ, còn mình thì gọi điện thoại cho bạn ngay tại chỗ. Vợ của bạn anh năm ngoái mới sinh con nhỏ, biết rõ như lòng bàn tay mấy khoa phụ sản hàng đầu trong thành phố này, nói cho anh biết, bệnh viện chuyên khoa cho mẹ và bé Hoa Hinh. Phượng Côn cảm ơn bạn mình rồi cúp điện thoại.
“Anh sẽ giúp em liên hệ với chuyên gia của bệnh viên chuyên khoa mẹ và bé Hoa Hinh, mua chuộc bác sĩ điều trị chính ở đó, sau khi xong việc, anh sẽ nghĩ cách nói tên họ của bác sĩ cho em biết.” Phượng Côn nói với Hạ Lăng.
Hạ Lăng cảm kích: “May mà có anh, nếu không em thật sự không biết nên làm gì mới phải.” Từ khi biết mình có thai, cô vẫn luôn vô cùng lo lắng, đứa bé còn chưa ra đời đá phải đánh một trận chiến liên quan đến sự sống và cái chết, cảm giác trái tim bị treo lên quá đau khổ. Đến nay, nghe được lời này của Phượng Côn, giống như đã uống một viên thuốc an thần.
Phượng Côn lại an ủi cô mấy câu.
Kế hoạch đã định, hai người bàn bạc đưa Bùi Tử Hoành về nhà.
“Em định vứt anh ấy lên trên giường, sau đó sáng hôm sau tỉnh lại, nói cho anh ấy biết hôm qua hai người đã vui vẻ với nhau một đêm sao?” Phượng Côn nhìn Bùi Tử Hoành say đến độ bất tỉnh, đột nhiên hỏi cô.
Hạ Lăng ngây người: “Đúng thế, làm sao vậy?”
Phượng Côn lắc đầu cười khổ: “Em ấy, đợi anh một chút.”
Đang nói, anh vội vàng rời đi.
Không lâu sau đã dẫn về một người mặc đồng phục bảo vệ, trầm tĩnh ít lời, mũ kepi được kéo xuống rất thấp. Hạ Lăng lúc đầu chỉ xem người này là bảo vệ bình thường. Nhưng mà, khi người nọ đưa tay đỡ Bùi Tử Hoành, lộ ra một đoạn cổ tay nhỏ, nước da trắng mịn. Lúc này Hạ Lăng mới kinh ngạc quan sát một lần nữa, phát hiện ra, người đó là một cô gái, trang điểm mắt khói nhẹ nhàng, mặc dù ăn mặc đứng đắn, nhưng khóe mắt chân mày lại có vẻ phong trần nhàn nhạt.
“Thời gian gấp gáp, chỉ có thể tìm được người như vậy”. Phượng Côn giải thích với cô: “Nhiêu Nhiêu làm việc ở trong hộp đêm đối diện, rất thoáng, bằng lòng ở cùng với anh ấy một đêm. Em yên tâm, Nhiêu Nhiêu rất hiểu phép tắc, chỉ cần đã lấy tiền thì sẽ làm việc thật tốt, hơn nữa sau đó tuyệt đối sẽ không nhiều chuyện.”
Làm việc?
Hạ Lăng hiểu ra, đây là muốn Nhiêu Nhiêu đao thật súng thật lên giường với Bùi Tử Hoành, làm cho cảnh tượng giống thật một chút. Cô không khỏi có chút xấu hổ, thảo nào vừa rồi Phượng Côn lắc đầu cười khổ, mọi người đều là người trưởng thành rồi, hiểu rõ điểm khác biệt giữa đắp chăn bông ngủ đơn thuần và một đêm kiều diễm, nếu như đã làm, trên giường hoặc nhiều hoặc ít sẽ lưu lại vết tích, cũng không phải ngủ một giấc đơn giản là có thể lừa gạt được người ta.
Nhất là muốn lừa một người khôn ngoan như Bùi Tử Hoành.
Là Hạ Lăng sơ suất rồi, hoặc là, cô cố ý không muốn nghĩ đến những chi tiết này.
Hạ Lăng lúng túng cảm ơn Phượng Côn.
Nhiêu Nhiêu mím môi cười: “Cô gái này, cô cứ yên tâm, tôi ấy, bảo đảm sẽ hoàn thành công việc, hơn nữa ngày mai sẽ rời khỏi thành phố S, sau này cũng sẽ không xuất hiện nữa.” Có tiền mua tiên cũng được, để giúp Hạ Lăng giải quyết chuyện này, Phượng Côn đã bỏ ra một khoản tiền lớn, cao hơn nhiều so với tiêu chuẩn thù lao của một cô gái hộp đêm. Bởi vì anh có một yêu cầu kèm theo, sau chuyện lần này, cô nàng nhất định phải rời khỏi thành phố S này mãi mãi.
Chỉ có như vậy, bí mật của Hạ Lăng mới được an toàn.
Hạ Lăng cảm kích nhìn Phượng Côn.
Phượng Côn gọi Nhiêu Nhiêu đưa Bùi Tử Hoành say rượu ra khỏi quầy bar, cùng đến trước chiếc xe Rolls Royce của Bùi Tử Hoành. Tài xế mở cửa xe cho bọn họ, hỏi Hạ Lăng: “Cô Diệp, ngài ấy bị sao vậy?”
“Uống say thôi, không có gì đáng ngại đâu.” Hạ Lăng nói: “Phượng Côn và bảo vệ sẽ giúp đưa bọn tôi về.”
Tài xế là người cũ đi theo bên cạnh Bùi Tử Hoành, nhận ra Phượng Côn, Nhiêu Nhiêu thì cố ý tránh né ánh mắt của tài xế, trông có vẻ thật sự giống như một bảo vệ bình thường không có gì kỳ lạ. Thế là, nghe Hạ Lăng nói như vậy, tài xế không hề nghi ngờ, bảo cả nhóm người lên xe, một mạch lái về dinh thự.
Đã đến dinh thự, mấy người dùng cách giống vậy đánh lừa cô Chu, vào phòng ngủ.
Mấy người hợp sức đặt Bùi Tử Hoành lên trên giường.
Sau đó, Hạ Lăng để Nhiêu Nhiêu lại phòng ngủ, mình và Phượng Côn ra sân thượng.
Trên sân thượng rộng rãi rất yên tĩnh, ánh trăng dịu dàng. Sợ bị người ta phát hiện ra, bọn họ không bật đèn, đứng trong bóng râm của ánh trăng mờ, thấp giọng trò chuyện.
“Em đã thay đổi rồi.” Phượng Côn nói.
“Thay đổi ở chỗ nào?” Hạ Lăng nghĩ đến chuyện trong phòng ngủ, có chút không tập trung.
Phượng Côn liếc nhìn cô: “Trở nên kiên cường hơn so với trước kia, có thể chịu gian khổ, có sự quyết đoán.” Cô của trước kia, gặp khó khăn chỉ biết nổi giận, tranh luận ầm ĩ, mong đợi người khác giúp mình giải quyết. Nhưng bây giờ thì sao? Cô đã học được cách tự suy nghĩ, tự quyết định xử lý vấn đề, một khi quyết định, sẽ nhanh chóng hành động, tuyệt đối không dây dưa dài dòng.
Phượng Côn không biết sự thay đổi này là tốt hay xấu.
Hạ Lăng cười khổ: “Bởi vì trước kia có người để dựa vào, sau đó mới phát hiện ra, có một số lúc chỉ có thể dựa vào bản thân.” Tay của cô bất giác xoa nhẹ bụng dưới, nơi đó vẫn rất bằng phẳng, nhưng cô biết, có một sinh mệnh bé nhỏ đáng quý đang thai nghén: “Vì nó, em cũng phải kiên cường, nó chỉ có thể dựa vào em thôi.”
Ba của nó đang ở nơi xa xôi, thậm chí không biết đến sự tồn tại của nó.
Giờ đây, chỉ có cô mới có thể bảo vệ thật tốt cho nó, bởi vì có con rồi, cho nên trong nháy mắt mới trưởng thành.
Phượng Côn thở dài, cô của ban đầu, bản thân cũng là một đứa trẻ, không biết quy tắc phức tạp của thế giới người lớn, không biết thế gian đau khổ, không đáng để đấu đá hay hết lòng hết sức với bất cứ người nào. Thế nhưng, vì đứa bé, cô phải đọ sức với người đàn ông lạnh lùng hà khắc và cơ trí nhất trên đời, chỉ mắc chút sai lầm là muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
Phượng Côn lại suy nghĩ một lượt trước sau kế hoạch của cô.
“Trước tiên em án binh bất động, chờ tin tức của anh.” Anh nói: “Nhất định phải đợi đến lúc anh giải quyết xong phía bệnh viện, rồi nói cho anh ấy biết chuyện em mang thai. Anh sẽ nghĩ cách giúp em liên lạc với Lệ Lôi, bảo anh ta nhanh chóng tới cứu em.”
“Không cần liên lạc với anh ấy đâu.” Hạ Lăng nói.
“Tại sao?” Phượng Côn không hiểu.
“Em đã nhờ chị Mạch Na liên lạc rồi.” Cô nói: “Nếu như Lệ Lôi tìm được cách, thì sẽ đến cứu em. Nếu như không có cách... Vậy thì cũng không cần nói cho anh ấy biết chuyện em mang thai nữa.”
“Nếu như anh ta không có cách nào cứu em, em định ở bên cạnh Bùi Tử Hoành cả đời sao?”
“Nếu không thì còn có thể như thế nào?” Hạ Lăng ngẩng đầu, nhìn ánh trăng mờ ảo trong bầu trời đêm, giọng nói mơ hồ như ánh trăng: “Nếu như không thể quay về, chi bằng chặt đứt ý muốn của anh ấy, ngay cả chuyện đứa bé cũng không cần phải nói cho anh ấy biết. Như vậy, anh ấy mới có thể yên ổn sống nửa đời sau của mình, cưới vợ... Lãng quên em.”
Cô không nói được nữa, lại cúi đầu xuống.
Trái tim của Phượng Côn mơ hồ co rút đau đớn, nhưng cũng hiểu rõ, tình huống mà cô nói có lẽ là cách tốt nhất. Nếu như thật sự không thể quay về, thì cũng không cần phải tạo thêm khó khăn, nếu không, đứa trẻ nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của Bùi Tử Hoành, có lẽ sẽ bị vạch trần thân thế. Còn cô và đứa bé này, khi đối mặt với Bùi Tử Hoành, không hề có năng lực tự bảo vệ mình.