Cô ta ngồi xổm xuống vỗ nhẹ lên lưng Thẩm Thiên Vũ, cứ vỗ như thế đến mức da đầu Thẩm Thiên Vũ tê cứng.
“Chị biết em gái Thiên Vũ phải chịu ấm ức, bất kỳ cô gái nào đều không muốn gặp phải chuyện này. Nhưng mà em gái Thiên Vũ này, em cũng nên hiểu cho nỗi khổ trong lòng của bố chị, bây giờ trên mạng toàn là ảnh của em, bố và chú Hai cũng đã nghĩ rất nhiều cách, để chú thím ly hôn cũng chỉ là kế sách tạm thời mà thôi.”
Thẩm Thiên Vũ nhìn Thẩm Thiên Ca với vẻ mặt uất hận, kế sách tạm thời gì chứ? Rõ ràng là muốn đuổi hai mẹ con cô ta ra khỏi cửa, hoàn toàn cắt đứt quan hệ với hai mẹ con cô ta thì có!
“Chị Cả, không ngờ ngay cả chị cũng không giúp em, rõ ràng những chuyện đó không phải do một mình em…”
Còn chưa nói xong thì đã bị Thẩm Thiên Ca túm tóc, Thẩm Thiên Vũ đau đớn không khỏi kêu lên. Thẩm Thiên Ca nhẹ nhàng xoa đầu cô ta, nói vào tai cô ta với giọng chỉ đủ để hai người nghe thấy: “Thẩm Thiên Vũ, bây giờ trong nhà này chỉ có một mình tôi có thể giúp cô, nếu như hôm nay cô kéo tôi xuống nước vậy từ nay trở đi cô và mẹ cô đừng hòng có thể bước chân vào nhà họ Thẩm thêm một lần nào nữa!”
“Được rồi!” Thẩm Nhiên lên tiếng: “Thiên Ca, bố biết con thương em gái nhưng chuyện này không thể thương lượng thêm nữa đâu, ly hôn là chuyện bắt buộc. Thiên Việt, con soạn đơn ly hôn đi. Ngày mai hai người ký xong thì để lên bàn làm việc của tôi.”
Nói xong rồi quay sang nói với Thẩm Thiên Ca: “Thiên Ca, con vào phòng làm việc với bố.”
Lúc này sắc mặt của Vương Tiểu Lan đã xám như tro, bà ta không ngờ bản thân vất vả ở nhà họ Thẩm hai mươi mốt năm, chỉ trong chớp mắt đã bị đánh hiện nguyên hình, trở về vị trí cũ.
Còn Thẩm Miểu lại hơi tỏ ra đắc ý, ông ta nhẫn nhịn suốt hai mươi mốt năm, nếu không phải Thẩm Nhiên phản đối thì ông ta đã đá người phụ nữ không có văn hóa này ra khỏi nhà họ Thẩm từ lâu rồi. Bắt đầu từ ngày mai, cuối cùng ông ta cũng đã có thể thoát khỏi người phụ nữ thấp kém này rồi!
Sau khi trò hề này kết thúc, Thẩm Thiên Vũ lê tấm thân mệt mỏi cùng Vương Tiểu Lan về phòng. Vừa vào phòng, Vương Tiểu Lan đã vung tay cho Thẩm Thiên Vũ một cái tát đau đớn. Thẩm Thiên Vũ chịu liền hai cái tát liền nhất thời xây xẩm mặt mày, gần như không đứng vững được nữa.
“Mẹ, sao đến cả mẹ cũng đánh con?” Vừa nói vừa không nhịn được trào nước mắt.
“Thẩm Thiên Vũ, từ bé mẹ đã dạy con thế nào? Tuy rằng con có một người mẹ có xuất thân không ra gì nhưng trong người con chảy dòng máu của gia đình thượng lưu, con là con cái của gia đình thượng lưu, cho dù từ nhỏ con đã học kém, không thông minh như người khác nhưng những thứ con ăn con dùng có thứ nào không hơn người khác một bậc đâu. Nhưng con báo đáp mẹ thế nào hả, con lên mạng nhìn những bức ảnh đó xem, có phải con chê mẹ chưa đủ mất mặt hay không?”
Thẩm Thiên Vũ ôm mặt: “Mẹ, con thật sự không biết những bức ảnh đó, hôm đó con thật sự đã uống say, con thật sự không biết, không nhớ gì cả!”
Vương Tiểu Lan thấy con gái khóc đến đau lòng, dù có thế nào thì Thẩm Thiên Vũ cũng là đứa con gái bà ta nâng niu trên tay hơn hai mươi năm, chuyện giữa bà ta với Thẩm Miểu đã là kết cục không thể nào thay đổi được nữa, có trách con gái thêm thì cũng vô dụng.
Vương Tiểu Lan không khỏi đau lòng, sao bà ta lại có số khổ như thế chứ?