Thẩm Thiên Trường kinh ngạc: “Không phải cậu làm sao?”
“Đúng đó, hôm qua xử tên Ôn Khải Lương kia đã mệt chết rồi, tớ làm gì còn thời gian mà đào bới ảnh nhiều ảnh riêng tư của Thẩm Thiên Vũ như thế nữa?”
Không phải Trần Tử Nhiễm, vậy là ai đây?
Với nền tảng nhân mạch của nhà họ Thẩm, không thể nào không có hành động gỡ hot search ngay từ khi mới xuất hiện được, nhưng tin tức này từ lúc bắt đầu xuất hiện vẫn đứng chễm chệ ở top đầu, đến nay vẫn chưa có dấu hiệu giảm nhiệt.
Ngay cả nhà họ Thẩm cũng không làm gì được, Thẩm Thiên Trường không khỏi nghĩ đến người đang ở ngàn dặm xa xôi kia. Lục Chi Cửu, là anh làm sao?
“Nhưng người viết tiêu đề tin tức này đúng là láu cá thật, ‘Cháu gái hiệu trưởng trường Đại học A có cuộc sống riêng tư hỗn loạn, đêm hôm đặt phòng thác loạn với ba người đàn ông’. Không nhìn kỹ còn tưởng là hiệu trưởng trường Đại học A đặt phòng với ba người đàn ông nữa đấy ha ha ha!”
Khóe miệng của Thẩm Thiên Trường giật giật, tiêu đề đen tối như thế đúng rất là giống với tác phong của người đàn ông nào đó.
Nghĩ thế, Thẩm Thiên Trường bèn gọi cho Lục Chi Cửu.
Chỉ sau hai hồi chuông, người ở đầu dây bên kia đã bắt máy.
“Lục Chi Cửu, anh... đến rồi sao?” Thẩm Thiên Trường vừa mở miệng đã cảm thấy hơi gượng gạo, những lời ngả ngớn mà cô nói với Lục Chi Cửu tối qua lại... ùa về.
“Ừ, sao em lại tắt máy?” Lục Chi Cửu đi thẳng vào vấn đề.
“Em đang phỏng vấn mà Thẩm Thiên Vũ cứ gọi đến, cho nên...”
“Thẩm Thiên Trường, mười một tiếng rồi đấy.”
“Hả?”
“Em không gửi tin nhắn cho anh.” Giọng nói của Lục Chi Cửu có chút trách móc.
Cuối cùng Thẩm Thiên Trường cũng hiểu ý trong lời nói của người đàn ông này, rõ ràng là không hài lòng chuyện cô không liên lạc với anh cho nên mới bảo Tần Phong qua đây tìm cô.
“Em tưởng là anh phải bay mười lăm tiếng.” Thẩm Thiên Trường giải thích.
Cũng không biết là Lục Chi Cửu vô tình hay cố ý thở dài một hơi: “Thẩm Thiên Trường, em biết đấy, anh rất lo cho em.”
Nghe thấy những lời này của Lục Chi Cửu thì lại càng thêm áy náy, cô cũng muốn cốc vào đầu mình, lâu như thế tại sao không nghĩ đến chuyện gửi tin nhắn cho anh chứ, cho dù chỉ là một icon thôi cũng được mà!
Cô áy náy, “Có phải người làm bạn gái như em đã thất trách rồi không?”
“Ừ, coi như em cũng biết thân biết phận.”
“Vậy... hôm nào em cũng gửi cho anh mười tin nhắn được không?”
Lục Chi Cửu sa sầm mặt: “Thẩm Thiên Trường, anh không phải trẻ lên ba.”
Nghe giọng điệu của người đàn ông này mà xem, cũng có khác gì trẻ con ba tuổi đâu: “Vậy anh muốn em bù đắp thế nào đây?”
“Phải lúc nào cũng nhớ anh.”
Thẩm Thiên Trường nóng bừng mặt, Trần Tử Nhiễm ở bên cạnh nhìn vẻ mặt của Thẩm Thiên Trường cũng hiểu ra, chắc chắn là sếp Lục đã nói lời nói cực kỳ hạn chế người nghe gì đó rồi.
Thẩm Thiên Trường thấy Trần Tử Nhiễm bắt đầu nghĩ lung tung thì vội vàng ho khan: “Lục Chi Cửu, tin tức về Thẩm Thiên Vũ có phải do anh làm không?”
“Phải.”
Cho nên, cho dù phải bay cả đêm đến nước M thì anh cũng không quên giúp cô xả giận. Lần đầu tiên, Thẩm Thiên Trường cảm thấy có chỗ dựa vững chắc thật tốt.
“Vậy lúc nào anh về?” Thẩm Thiên Trường quan tâm hỏi han.
“Phải mấy ngày nữa.”
Nói chuyện với Lục Chi Cửu xong, đột nhiên Thẩm Thiên Trường nhớ đến chênh lệch múi giờ giữa nước M với nước mình, Lục Chi Cửu bên đó chắc cũng đã là buổi tối rồi, bèn gửi một tin nhắn cho anh.
[Chúc ngủ ngon, anh đi nghỉ sớm đi.]