Tầm mắt của Lục Chi Vũ hơi di chuyển, Thẩm Thiên Trường này thông minh hơn cô nghĩ. Tuy rằng cô cũng hơi phản cảm với những lời đồn đại liên quan đến Thẩm Thiên Trường nhưng cô cũng biết năng lực của Lục Chi Cửu, nếu như Thẩm Thiên Trường thật sự không tốt giống như lời đồn trên mạng thì Lục Chi Cửu cũng sẽ không xem trọng Thẩm Thiên Trường như thế, nhưng cô vẫn cảm thấy không thoải mái khi cải trắng nhà mình bị người khác nhổ mất...
“Còn nhà họ Thẩm, đó chỉ là nơi em từng không thể không ăn nhờ ở đậu mà thôi, em không hề cho rằng nó có thể can thiệp vào cuộc sống riêng tư của em. Vậy nên lại càng không thể nói là có môn đăng hộ đối với nhà họ Lục hay không được.”
Nhắc đến nhà họ Thẩm, sắc mặt của Thẩm Thiên Trường hiện lên vẻ nguội lạnh.
Lục Chi Vũ nhíu mày, cho dù là ăn nhờ ở đậu thì dù sao nhà họ Thẩm cũng có ơn dưỡng dục với Thẩm Thiên Trường, nay nhà họ Thẩm mới xảy ra chuyện, Thẩm Thiên Trường lại phủi sạch quan hệ như thế khó tránh khiến người khác cảm thấy phản cảm.
Thẩm Thiên Trường nhìn vẻ mặt của Lục Chi Vũ cũng đoán được cô ấy đang nghĩ gì. Trong trường hợp bình thường cô không muốn giải thích quá nhiều, nhưng nếu là ở trước mặt người thân của Lục Chi Cửu thì cô lại xem trọng hơn.
“Chuyện của Thẩm Thiên Vũ là cô ta tự làm tự chịu, tin tức về cô ta là do Lục Chi Cửu làm, anh ấy muốn bảo vệ em.”
Lục Chi Vũ hoàn toàn kinh ngạc, không ngờ tin nóng ngày hôm nay lại là do Lục Chi Cửu làm. Cô còn đang nghĩ, tuy nhà họ Thẩm không phải gia đình phú quý gì nhưng thực lực cũng không phải là kém, nhưng tại sao lại có thể để tin xấu về nhà mình tồn tại ở trên mạng lâu như thế, hóa ra là đắc tội với Lục Chi Cửu.
“Mặc kệ Lục Chi Cửu có xem trọng cô, che chở cô thế nào đi chăng nữa thì cũng không có nghĩa là tôi sẽ chấp nhận cô.”
“Em biết chị rất khó chấp nhận con người này của em, nhưng nếu chị là chị gái của Lục Chi Cửu thì sau này cũng sẽ là chị gái của em, vì chị, em sẽ cố gắng.”
Trên đời này, thứ duy nhất mà Thẩm Thiên Trường không thể thay đổi được chính là xuất thân của cô. Điều cô có thể làm chính là một mình yêu những thứ mà anh yêu, hận những thứ mà anh hận.
***
Thẩm Thiên Trường lấy xe, vốn là định về chung cư nhưng nhớ ra là sáng nay khi đi không đem theo laptop, nên cô bèn lái xe về Cẩm Viên.
Mới đi được nửa đường thì Trần Tử Nhiễm đã gọi điện thoại tới. Thẩm Thiên Trường nhìn tên hiển thị trên màn hình, nhớ đến vẻ mặt tràn đầy lo lắng của Trần Tử Nhiễm lúc hai người chia tay vào buổi trưa thì không khỏi mỉm cười vui vẻ.
“A lô, Thiên Trường, cậu vẫn đang ở nhà họ Lục sao?” Trong điện thoại, Trần Tử Nhiễm còn cố ý đè thấp giọng xuống.
“Không, tớ về rồi.”
Vừa nghe thấy Thẩm Thiên Trường không còn ở nhà họ Lục nữa, Trần Tử Nhiễm mới thoải mái hơn: “Sao rồi? Người nhà họ Lục có dễ chung đụng không?”
“Họ đều không đồng ý chuyện tớ và Lục Chi Cửu bên nhau.”
“Tớ biết ngay mà! Ở cái thành phố Vân này làm gì có nhà giàu nào thân thiện được như nhà tớ chứ!”
Khóe miệng của Thẩm Thiên Trường giật giật, nhà giàu thân thiện? Cô cũng chịu thua với kiểu miêu tả của Trần Tử Nhiễm mất thôi.
“Thiên Trường, tuy rằng sếp Lục vừa giàu có vừa đẹp trai nhưng với thái độ này của người nhà họ Lục, cho dù cậu có gả được vào đó thì cũng sẽ phải chịu ấm ức thôi. Chi bằng cậu thử suy nghĩ đến Trần Tử Mặc xem sao, ít nhất ở nhà còn có tớ chống lưng cho cậu. Hơn nữa tớ hiểu bố mẹ tớ, chắc chắn họ sẽ thích cậu...” Trần Tử Nhiễm đề nghị.
Thẩm Thiên Trường toát mồ hôi hột: “Cậu lật mặt nhanh quá rồi đấy Trần Tử Nhiễm.” Thẩm Thiên Trường còn nhớ tối hôm qua người nào đó còn bắt cô phải chịu trách nhiệm đến cùng với Lục Chi Cửu kia mà.
“Tớ cũng chỉ đang suy nghĩ cho ‘hạnh phúc’(*) của cậu thôi mà!”
(*) Hạnh phúc đồng âm với tính phúc - chuyện vợ chồng, mối quan hệ giữa các thành viên trong gia đình.
Thẩm Thiên Trường lập tức hiểu ý của Trần Tử Nhiễm, cô cắn răng: “Tớ đang lái xe, tớ cúp máy đây!”
“Tớ còn chưa nói xong mà...”
Trần Tử Nhiễm nhìn màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi đã kết thúc, Thẩm Thiên Trường chết tiệt này lại dám cúp điện thoại của cô!