Có lẽ không thể tìm được người nào trên thế giới này hợp với màu đỏ hơn cô ấy nữa!
Cô ấy ngày càng đến gần, đến khi mọi người đều đã nhìn rõ khuôn mặt của cô ấy thì không khỏi hóa đá.
Thành phố Vân có rất nhiều phụ nữ, cũng có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp, nhưng người cô gái trước mặt này lại có vẻ đẹp hoàn toàn khác biệt so với những cô gái khác. Ngoại hình của cô ấy phù hợp với khái niệm về người đẹp của tất cả mọi người, toàn thân cô toát lên khí chất cao quý trời sinh, cô ấy giống như một người đẹp vừa bước từ trong tranh, một cô gái thật sự xinh đẹp tuyệt trần!
Người đẹp cảm nhận được ánh mắt dàng nhìn mình chăm chú của mọi người đang có mặt, cô hơi nhíu mày, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt sắc hiện lên vẻ tức giận, cao quý đến mức không thể nào chạm tới.
Cô nhẹ nhàng đi lướt qua Thẩm Thiên Ca, hai người cùng mặc váy màu đỏ, vẻ đắc ý và mị hoặc ngoài mặt của Thẩm Thiên Ca cũng lập tức tắt ngúm.
Thẩm Thiên Trường và Trần Tử Nhiễm kinh ngạc đến thẫn thờ, đặc biệt là Trần Tử Nhiễm, ai cũng cho rằng cô nàng chỉ thích đàn ông đẹp trai nhưng đâu biết rằng chỉ cần đẹp thì dù nam hay nữ cô đều thích hết!
Ánh mắt đầy si mê của cô nhìn theo bóng dáng màu đỏ kia, miệng lẩm bẩm: “Nữ... nữ thần! Thật sự là nữ thần! Muốn làm quen với nữ thần quá đi mất!”
Thẩm Thiên Trường đưa tay đè chặt trái tim mình, lần cuối cùng trái tim cô đập loạn nhịp như thế này chính là lần đầu tiên nhìn thấy Lục Chi Cửu. Hóa ra một người phụ nữ xinh đẹp thật sự sẽ không khiến người ta nảy sinh cảm giác ghen ghét đố kỵ, ít nhất là cô sẽ không ghen tỵ, bởi vì cô cũng muốn làm quen với nữ thần!
“Cô ta là con gái út của nhà họ Nhan, Nhan Thuấn Hoa!”
Trần Tử Mặc cũng có hơi kinh ngạc, trước đây anh ta cũng từng nhìn thấy ảnh của Nhan Thuấn Hoa trong một buổi tụ tập bạn bè, trông cũng chỉ xinh hơn những phụ nữ xinh đẹp bình thường khác một chút thôi, hôm nay được nhìn thấy ở ngoài đời, không ngờ Nhan Thuấn Hoa lại xinh đẹp động lòng người như thế.
“Cô gái chung xe, đẹp như hoa nở đúng không?” Thẩm Thiên Trường lên tiếng.
“Cô gái chung xe, đẹp như hoa nở. Uyển chuyển như chim, rực rỡ như ngọc(*)... Nữ thần thật đúng là nữ thần, ngay cả tên cũng thần tiên đến thế!”
(*) Trích thơ bài Quốc Phong Trịnh Phong, Có Cô Gái Ngồi Chung Xe. (khuyết danh)
Thiện cảm của Trần Tử Nhiễm dành cho Nhan Thuấn Hoa tăng vọt đến mức sắp bùng nổ, chỉ hận không thể ngay lập tức lao tới trước mặt cô gái kia bày tỏ tình cảm.
“Trần Tử Mặc, nếu anh đã biết tên của cô ấy rồi vậy thì trước đây anh có quen đúng không, vậy mà anh không rung động chút nào sao?” Trần Tử Nhiễm bất mãn nhìn Trần Tử Mặc, nếu nữ thần mà trở thành chị dâu của cô thì chắc chắn ngày nào cô cũng sẽ ở nhà cưng chiều chị dâu hết mực!
Trần Tử Mặc mỉm cười, ánh mắt như có như không lướt qua Thẩm Thiên Trường: “Xinh đẹp không nhất định là kiểu người anh thích... hơn nữa cô ta có chồng chưa cưới rồi!”
“Chồng chưa cưới? Là ai?”
“Người thừa kế duy nhất của Cố Thị, Cố Ngôn Quyết.”
Mí mắt của Trần Tử Nhiễm giật giật: “Cố Ngôn Quyết? Khoan đã, Cố Ngôn Quyết mà anh nói với cái người nổi tiếng hàng đầu trong giới giải trí đó chắc không phải là cùng một người đấy chứ?”
Phải biết rằng, tuy rằng diễn xuất của Cố Ngôn Quyết trong giới giải trí bị nghi ngờ vô cùng, nhưng với người chỉ quan tâm đến ngoại hình như cô thì chỉ cần có nhan sắc của Cố Ngôn Quyết là đủ! Đặc biệt là đôi mắt hoa đào khiến người ta không thể nào cưỡng lại ấy khiến cô càng mê mẩn hơn!
“Ừ, đúng là cậu ta.”
Cho nên Cố Ngôn Quyết vừa là người thừa kế duy nhất của Cố Thị, mà lại còn là chồng chưa cưới của Nhan Thuấn Hoa của nhà họ Nhan?
Vì nhận được hai tin tức lớn một cách quá bất ngờ nên Trần Tử Nhiễm cảm thấy hơi rối loạn, cô quay đầu nhìn Thẩm Thiên Trường rồi lẩm bẩm: “Thiên Trường, tớ thất tình rồi...”
Thẩm Thiên Trường thấy dáng vẻ mất hồn của cô ấy, đang định mở miệng an ủi thì lại thấy Trần Tử Nhiễm đột ngột thay đổi tâm trạng: “Nhưng tớ vừa cảm thấy bản thân lại tin vào tình yêu rồi!”
Nam thần mà Trần Tử Nhiễm thích có vợ chưa cưới, cho nên cô ấy thất tình, mà vợ chưa cưới của nam thần lại chính là nữ thần mà cô ấy thích, cho nên cô ấy cảm thấy băn khoăn!
Sau đó cô ấy quyết định... trở thành fan của hai người! Đúng, fan CP (couple)!
Thẩm Thiên Trường bật cười, cô thật sự cạn lời với Trần Tử Nhiễm!
Nhan Thuấn Hoa thoải mái bước thẳng đến chỗ Cố Ngạn Văn và Bạch Tư Vũ rồi lễ phép chào: “Bác trai, bác gái...” Ôi, giọng nói cũng cực kỳ dễ nghe.
Bạch Tư Vũ tràn đầy hài lòng nhìn Nhan Thuấn Hoa, bà hoàn toàn hài lòng với cô con dâu tương lai này, chuyện cưới xin của con bé với con trai bà đã được quyết định từ thế hệ trước, tuy rằng hai nhà Cố - Nhan cũng có thể coi là môn đăng hộ đối nhưng ban đầu bà cũng hơi lo lắng. Sau này Nhan Thuấn Hoa dần trưởng thành, càng ngày càng trở nên xinh đẹp rạng ngời, quan trọng nhất là con bé một lòng một dạ với Cố Ngôn Quyết khiến cho bà càng ngày càng yêu thích hơn.
“Bác gái, sao cháu không nhìn thấy anh Quyết đâu ạ?” Nhan Thuấn Hoa nhìn xung quanh cũng không phát hiện bóng dáng Cố Ngôn Quyết đâu bèn lên tiếng hỏi.
Vừa nghe thấy cái tên Cố Ngôn Quyết, nụ cười trên môi Bạch Tư Vũ hơi cứng lại: “Nó nói nó sẽ tới, chắc bây giờ đang trên đường tới đấy...”
Ánh mắt của Nhan Thuấn Hoa chợt tối sầm lại, rõ ràng là chuyện trong dự liệu như không biết tại sao trong lòng cô lại cảm thấy thất vọng đến thế.
Cố Ngạn Văn nhìn dáng vẻ của Nhan Thuấn Hoa, cơn giận đối với Cố Ngôn Quyết vừa mới giảm bớt giờ lại bất giác bùng lên. Ông không định đợi nữa bèn vẫy tay với trợ lý của mình: “Người của nhà họ Lục tới chưa?”
“Chủ tịch, tôi vừa xác nhận, nói là đã đến cổng trang viên rồi.”
“Ai đến vậy?”
“Là cậu Cả nhà họ Lục ạ.”
Cố Ngạn Văn nhíu mày: “Tiểu Cửu đâu?”
“Tổng Giám đốc Lục đang ở nước M xử lý hợp đồng cho nên không về kịp.”
Cố Ngạn Văn gật đầu: “Vậy lúc nào Lục Chi Y vào thì bắt đầu thôi.”