Lồng ngực như bị một thứ vũ khí sắc nhọn vô hình đâm thủng, máu trào ra từ vết thương, chảy xuôi theo cơ thể.
“Ông hại gia đình tôi chết thảm, khiến tôi biến thành dáng vẻ quái quỷ này! Tôi phải giết chết ông!”
Ma nữ gào lên một tiếng đầy thê lương làm Nguyễn Tích Thời đau hết cả tai.
“Cứu tôi, cứu tôi với!” Đạo sĩ giơ một tay chặn lỗ thủng trên ngực, lảo đảo tiến về phía trước, bàn tay dính đầy máu còn lại quơ quào về phía bà cụ Chương.
Bà cụ Chương sợ tới mức ngã ngửa ra đằng sau, kết quả chiếc ghế bị mất thăng bằng làm bà cụ ngã đập đầu xuống đất!
Lúc này, mọi người đứng đằng sau vẫn còn đang sửng sốt, không một ai dám bước lên đỡ bà cụ.
Bà cụ Chương vừa sợ vừa đau, hai mắt trợn trắng, lập tức hôn mê bất tỉnh.
“A a a, ông đừng qua đây!”
Chương Đình thấy tên đạo sĩ đi về phía này thì sợ tới nỗi hồn vía lên mây, vội kéo lấy tay Liễu Tương Tương: “Mẹ ơi, cứu con!”
Liễu Tương Tương cũng bị dọa bay mất nửa hồn phách, chẳng còn giữ nổi phong thái điềm đạm thường ngày nữa. Bà ta ra sức lùi về phía sau, nhìn đạo sĩ ngã quỵ xuống đất với vẻ mặt đau đớn tột độ!
Máu từ lỗ thủng trên ngực đã thấm ướt cả bộ đạo bào.
Ma nữ ngửa mặt lên trời cười lớn: “Báo thù, cuối cùng tôi cũng báo được thù rồi!”
Đạo sĩ nằm co quắp trên mặt đất. Ngay tại thời điểm Nguyễn Tích Thời nghĩ ông ta đã mất mạng, tên đạo sĩ lại đột ngột lấy ra một lá bùa rồi bất ngờ ném về phía trước.
“A!”
Cơ thể ma nữ đột nhiên bốc cháy, cô ta cố hết sức vung ống tay áo nhưng không tài nào dập tắt được ngọn lửa trên người.
“Cậu mau giúp cô ấy một tay đi!” Nguyễn Tích Thời vội gọi tiểu quỷ.
“Ai cho phép cô ra lệnh cho ông đây thế hả?” Tiểu quỷ tức tối quát lại.
Nguyễn Tích Thời: “... Cậu còn muốn lấy linh lực nữa không?”
Tiểu quỷ trợn tròn mắt, gương mặt nhỏ nhắn của nó méo xệch đi, vùng vằng xoay người bay tới tới đầu ma nữ.
Nó lẩm bà lẩm bẩm, chẳng biết đang niệm cái gì, ngón tay thì cử động liên tục hệt như đang kết ấn, ngay giây sau, ngọn lửa trên người ma nữ bỗng biến mất.
Chiếc áo đẫm máu trên người ma nữ đã bị thiêu rụi nhưng cô ta chẳng thèm để tâm, thay vào đó vội cúi đầu nhìn xuống đất, khàn giọng hỏi: “Người đâu rồi?”
Lúc này, Nguyễn Tích Thời mới phát hiện, tên đạo sĩ mới nãy còn nằm thoi thóp trên mặt đất giờ đã biến mất không thấy tăm hơi.
Thứ duy nhất còn sót lại trên mặt đất là một vệt máu dài kéo dài ra tận phía ngoài, chắc hẳn ông ta đã bò ra khỏi đây rồi nhân lúc bọn họ không chú ý.
Ma nữ lập tức lao ra ngoài nhưng đã chẳng còn thấy bóng dáng đạo sĩ đâu nữa.
“Bị thủng một lỗ lớn ngay ngực như vậy chắc ông ta cũng chẳng sống nổi đâu.” Nguyễn Tích Thời lại gần: “Chúc mừng cô đã trả được thù.”
Bao gồm cả món nợ bị phân thây của cô.
“Đúng vậy, cha mẹ, cuối cùng con gái cũng đã báo được thù cho hai người rồi…” Hai dòng lệ máu tràn ra khỏi hốc mắt ma nữ, lăn dài trên gò má.
Cô ta chầm chậm quay sang nhìn Nguyễn Tích Thời: “Cảm ơn cô.”
“Cô mau hấp thụ linh lực của cô ta đi chứ!” Tiểu quỷ đứng bên cạnh thúc giục: “Vậy thì cô ta có thể đầu thai chuyển thế rồi.”
Nguyễn Tích Thời bình tĩnh đáp: “Tôi không biết làm thế nào.”
Tiểu quỷ lườm cô một phát, sau đó lơ lửng bên cạnh niệm một đoạn chú cho cô nghe.
Lời chú dài dòng này lại như chui thẳng vào đầu Nguyễn Tích Thời, khiến cô vô thức lặp lại đồng thời với tiểu quỷ.
Khi lời chú thoát ra khỏi miệng cô, cơ thể của ma nữ trước mặt dần trở nên trong suốt.
Vào khoảnh khắc cuối cùng, Nguyễn Tích Thời nhìn thấy gương mặt vốn cực kỳ khủng bố của ma nữ dần biến thành bộ dạng của một thiếu nữ thanh tú.
Đó là một người con gái vô cùng xinh đẹp, tiếc thay lại chết ở cái tuổi xuân thì.
Lúc này, bóng hình mờ ảo đó cũng biến mất trước mắt Nguyễn Tích Thời.
Tiểu quỷ ở bên cạnh khẽ nhắm mắt, chuyên tâm hấp thụ linh lực, qua một lúc mới mở mắt ra, bảo: “Linh lực của ma nữ này ít quá, còn không đủ cho ông đây nhét kẽ răng nữa.”
Trên mặt nó lộ rõ vẻ bất mãn, hậm hực quay sang nói với Nguyễn Tích Thời: “Cô mau mau bắt thêm một con nữa đi!”
Sau đó…
Nguyễn Tích Thời quay đầu nhìn về phía người nhà họ Chương đã bị dọa đến đờ ra kia.
Kế tiếp, cô muốn điều tra xem tại sao lúc trước mình lại ngã từ trên lầu xuống.
Nguyễn Tích Thời chỉ nhớ rõ lúc đó mình ra đường đón Giao thừa, thế rồi trong lúc đứng trên lầu ngắm đèn lồng, cô bỗng bị ai đó đẩy xuống dưới, nhưng rốt cuộc người đó là ai thì cô cũng không biết.
Có điều, kẻ bị hiềm nghi nhiều nhất lúc này chắc chắn không ai khác ngoài người nhà họ Chương, bởi trước giờ họ chẳng ưa cô chút nào.
Cô nhất định sẽ tìm ra kẻ đã hãm hại mình.
“Cụ chủ!” Người phản ứng lại đầu tiên chính là quản gia.
Ông ấy vội gọi người lao lên đỡ bà cụ Chương đã ngất xỉu từ ban nãy dậy.
Mấy người làm khác cũng vội đỡ Liễu Tương Tương và Chương Đình lên.
Nhóm người làm run rẩy lau sạch số máu đọng trên nền đất.
Máu tràn ra tới tận ngoài cửa.
Ở một góc nào đó, gã đạo sĩ nằm vật ra, thở thoi thóp.
Ông ta cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng, lấy từ trong vạt áo ra một lá bùa trống rồi dùng máu viết xuống một dòng bùa chú.
Vừa dừng tay, lá bùa lập tức bốc cháy, ông ta cũng hôn mê bất tỉnh.
Không lâu sau, một người đàn ông chầm chậm tiến lại gần.
Người đó cúi đầu nhìn đạo sĩ đã hôn mê, vung trường bào, tóm lấy cổ áo tên đạo sĩ, chớp mắt đã biến mất khỏi góc tường.