Chương Trấn Giang lấy bộ đồ từ tay cô qua lật xem, kiểu dáng đã xấu, ở giữa còn bị rách một mảng lớn. Sắc mặt ông ta tối đi, nhìn về phía Liễu Tương Tương: “Hôm nay mấy người đi chỉ để mua đống đồ rách này à?”
Vẻ mặt Liễu Tương Tương hơi thay đổi, bà ta cuống quýt giải thích: “Không phải như thế…”
“Cha ơi, cha đừng hiểu lầm.” Nguyễn Tích Thời cắt ngang lời Liễu Tương Tương: “Thật ra là vì hôm nay con gặp Tư lệnh Phó ở cửa hàng, chúng con có nói chuyện vài câu làm tốn thời gian. Dì Liễu không giận con mà còn mua quần áo cho con, con đã rất biết ơn rồi.”
“Con gặp Tư lệnh Phó sao?” Chương Trấn Giang bắt được trọng điểm.
Mặt Nguyễn Tích Thời hơi đỏ lên, lộ vẻ thẹn thùng của thiếu nữ, khẽ “Vâng” một tiếng.
Sắc mặt Liễu Tương Tương và Chương Vi đều thay đổi.
Người đàn ông cao lớn anh tuấn kia lại là Tư lệnh Phó sao?
Họ hối hận đến xanh cả ruột.
Nếu biết đó là Tư lệnh Phó thì họ đã không vội rời đi, dù gì cũng phải nói chêm được hai câu.
Chương Trấn Giang gấp gáp hỏi: “Hai người các con nói chuyện gì?”
“Cũng chẳng nói gì cả, chỉ nói vu vơ hai câu thôi.” Nguyễn Tích Thời nhẹ giọng đáp: “Do hôm nay đi vội, Tư lệnh Phó nói đợi hôm khác sẽ nói chuyện nhiều hơn với con.”
Còn có hôm khác!
Chương Trấn Giang vui mừng.
“Tốt, không hổ là con gái của Chương Trấn Giang này!” Cô vừa mới tới Thành Vân đã câu được Tư lệnh Phó rồi.
Chàng có tình thiếp có ý như vậy rồi, chờ khi dẫn cô tới phủ Tổng tư lệnh, nếu không có gì ngoài ý muốn thì việc cô được gả vào phủ Tổng tư lệnh coi như là chuyện ván đã đóng thuyền.
Có phủ Tổng tư lệnh chống lưng, việc làm ăn của ông ta sẽ lên như diều gặp gió!
“Nếu vậ,y con hãy chuẩn bị cho tốt, cuối tuần cha sẽ dẫn con tới phủ Tổng tư lệnh!” Ông ta dừng chốc lát, gương mặt lại trở nên sắc bén, quay đầu nói với Liễu Tương Tương: “Trước nay gu thẩm mỹ mua quần áo của em luôn không tệ, dù có vội cũng không đến nỗi chọn một bộ đồ rách như vậy chứ!”
“Em…” Liễu Tương Tương bị mắng trước mặt các con, đặc biệt là trước mặt Nguyễn Tích Thời nên mặt lúc xanh lại đỏ, nhưng bà ta lại không dám phản bác Chương Trấn Giang, chỉ có thể nghe theo: “Mai em sẽ đến cửa hàng bách hóa mua một bộ tốt nhất.”
“Không cần nữa.” Chương Trấn Giang không tin nổi Liễu Tương Tương.
Ông ta nhìn Chương Vi và Chương Đình: “Hai bộ đồ của bọn nó không tệ, anh thấy rất hợp với Tích Thời, đưa hai bộ này cho Tích Thời đi! Còn bộ đồ nào khác chưa mặc đều đưa cho Tích Thời hết đi!”
“Cha!”
Chương Đình nghe vậy lập tức nóng nảy: “Sao quần áo của con lại cho chị ta chứ?”
Sắc mặt của Chương Vi cũng đen đi nhưng không lên tiếng.
“Mấy đứa đều là con gái của cha, là chị em của nhau, đồ mấy đứa có cũng nên giống nhau, bọn con có, Tích Thời cũng nên có.” Chương Trấn Giang trầm giọng nói: “Cha không mong về sau lại xảy ra chuyện như hôm nay nữa!”
“Cha!” Chương Đình chán nản
“Mấy đứa ồn áo cái gì vậy?”
Bà cụ Chương được người hầu đỡ đi tới, cắt ngang lời Chương Đình.
Hôm trước bà cụ bị dọa ngất xỉu, nay mới xuống được giường đi lại hai bước, nhưng sắc mặt vẫn hơi kém: “Ồn đến nỗi mẹ đau hết cả đầu.”
“Không có việc gì đâu mẹ.” Thấy bà cụ, gương mặt Chương Trấn Giang mới hòa hoãn lại: “Sức khỏe mẹ thế nào rồi?”
“Đỡ hơn chút rồi.” Bà cụ Chương phất tay, liếc nhìn Nguyễn Tích Thời rồi lại không vui chuyển tầm mắt: “Nếu con về rồi thì đừng đứng ở đó nữa, ăn cơm đi.”
“Vâng.” Chương Trấn Giang lập tức đi qua đỡ mẹ mình.
Chương Đình ôm cả một bụng tức nhưng không nói ra được, chỉ có thể căm giận chuyển hướng qua Nguyễn Tích Thời, nổi giận đùng đùng nói: “Vừa rồi là chị cố ý đúng không, tự xé rách váy để cha đồng cảm.”
Lông mày Nguyễn Tích Thời khẽ nhếch: “Chị đâu có xé váy.”
Chương Đình trợn mắt: “Không phải chị xé chẳng lẽ là tôi sao?”
Nguyễn Tích Thời ngước mắt nhìn cô ta: “Buổi chiều lúc chị về, đúng là em ba đã cầm váy chị lên xem, không biết có phải đã không cẩn thận khiến nó bị rách không?”
“Cô có ý gì?” Mặt Chương Đình tái đi: “Còn định vu oan cho tôi!”
Cô ta tiến lên định đánh Nguyễn Tích Thời nhưng bị Liễu Tương Tương giữ chặt lại: “Đình Đình, đừng có làm ầm ĩ lên nữa!”
“Mẹ buông con ra!” Hai tay Chương Đình bị Liễu Tương Tương giữ không động đậy được, liền đá chân về phía Nguyễn Tích Thời: “Hôm nay con phải dạy dỗ chị ta!”
Chương Vi nhìn Nguyễn Tích Thời với gương mặt lạnh tanh, lại nhìn em gái mình với vẻ ghét bỏ, đi về phía bàn ăn trước.
“Con đừng làm loạn nữa, còn muốn khiến cha con không vui sao!” Liễu Tương Tương căng thẳng nhìn bà cụ Chương và Chương Trấn Giang vẫn chưa chú ý tới bên này, vội vàng nhỏ giọng nói: “Con cho nó bộ đồ này, mẹ sẽ mua cho con mấy bộ đẹp hơn!”
“Con không cần, con chỉ cần cái này! Ai cũng đừng hòng lấy đồ của con!”
Chương Đình cố giãy ra khỏi Liễu Tương Tương, oán hận trừng mắt với Nguyễn Tích Thời rồi xoay người chạy lên lầu.
“Đình Đình.” Liễu Tương Tương định đuổi theo.
“Kệ nó!” Chương Trấn Giang lạnh lùng nói: “Con bé bị em chiều hư rồi, càng ngày càng không có phép tắc!”
Liễu Tương Tương nắm chặt hai tay.
Bà ta nhìn lên lầu rồi lại nhìn Nguyễn Tích Thời, trong mắt là cơn giận, bà ta đi đến chỗ bàn ăn.
Nguyễn Tích Thời khẽ nhếch môi lên.
Vở kịch chó cắn chó này đúng là xuất sắc.
Cô đi tới bàn ăn rồi ngồi xuống, vừa hay ngồi đối diện Liễu Tương Tương.
Liễu Tương Tương nhìn cô, nghĩ đến việc hai đứa con gái mình đều chịu thiệt trong tay cô thì không nuốt trôi cơm nữa.
Còn tiếp tục như vậy thì hai cô con gái của bà ta sẽ bị Nguyễn Tích Thời áp chế mất.
Bà ta nôn nóng, không nhịn được mà nói với Chương Trấn Giang: “Lão gia, Đình Đình còn nhỏ, ngày thường miệng nhanh hơn não, em nghĩ con bé không cố ý nói vậy đâu…”
“Mười bốn rồi mà còn nhỏ?” Bà cụ Chương lên tiếng: “Tương Tương, tôi phải nhắc cô, cô không thể quá chiều đứa con gái này, nếu không sau này gả cho người ta thì bị nhà chồng xem thường đấy!”
“Vâng, vâng…” Đương nhiên Liễu Tương Tương không dám tranh cãi với bà cụ Chương, chỉ đành cúi đầu nghe theo.
“Với lâu thế rồi mà bụng cô chưa có động tĩnh gì hết vậy?” Bà cụ Chương nhăn mày, lạnh lùng nói: “Nhà họ Chương chúng ta giờ chỉ còn mình Trấn Giang để tiếp nối huyết mạch, cũng không thể để bị hủy trong tay cô chứ. Cô có thời gian rảnh quan tâm con gái thì chi bằng bỏ nhiều công sức hơn cho việc tiếp nối hương hỏa của nhà họ Chương đi!”
Dù cô ta có ưu tú hơn nữa thì trong mắt bà nội cũng chỉ có con trai mới là quan trọng nhất!
Bà cụ Chương nhìn Liễu Tương Tương, lúc trước bà ta đồng ý cho Liễu Tương Tương vào cửa bởi vì thấy Liễu Tương Tương tháo vát, mông to dễ sinh con nhưng không ngờ sau khi sinh liên tiếp hai đứa con gái thì không có thai thêm nữa.
“Nếu cô không sinh được thì để Trấn Giang tìm mấy cô gái có thể sinh được. Đúng rồi, cái cô họ Triệu ở nhà sau chẳng phải trước đó đã mang thai một đứa con trai sao? Hay là thả cô ta ra đi, nói không chừng có thể mang thai thêm một đứa nữa!” Bà cụ Chương đề nghị.
Nhà sau còn có bà vợ lẽ họ Triệu ư?
Mí mắt Nguyễn Tích Thời khẽ giật.
Kiếp trước cô không biết việc này.
“Mẹ, cái này không được đâu” Liễu Tương Tương nhanh chóng nói: “Cô ta có bệnh điên, lỡ khiến người khác bị thương thì phiền lắm.”
Nói xong bà ta nhìn Chương Trấn Giang với vẻ đáng thương.
Chương Trấn Giang nhìn vẻ nhu nhược, đáng thương của bà ta thì tim mềm nhũn, lên tiếng: “Đúng vậy mẹ à, sức khỏe Triệu Nhứ Nhi mãi chưa tốt lên, con thấy nên bỏ đi thì hơn.”
“Dù không phải Triệu Nhứ Nhi thì người khác cũng được.” Bà cụ Chương nói: “Dù kiểu gì thì con cũng phải có đứa con trai!”
“Con biết mà, mẹ yên tâm đi.” Chương Trấn Giang đáp.
Bấy giờ sắc mặt của bà cụ Chương mới hòa hoãn lại.
Nhà ăn rơi vào yên lặng, chỉ có tiếng đũa va chạm với bát.
Nhưng mọi người đều có tâm tư.
Nguyễn Tích Thời chẳng quản họ, chỉ yên lặng ăn cơm, ăn xong thì lên lầu.
Cô về phòng ngủ thì tiếp tục ngồi tu luyện.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cô cảm nhận được có một luồng khí chạy quanh cơ thể mình. Cô làm theo hướng dẫn trước đó của tiểu quỷ, tập trung ép khí vào đan điền của mình cho tới khi cảm nhận được một luồng khí mát lạnh tụ ở đan điền mới dừng lại, mở mắt ra.
“Tể Tể, tôi cảm nhận được linh khí rồi!” Nguyễn Tích Thời gọi Tể Tể.
Tể Tể không xuát hiện cũng chẳng để ý tới cô.
Nguyễn Tích Thời định gọi lại nhưng nghe thấy có người đi tới.
“Cốc cốc cốc”
Nguyễn Tích Thời xuống giường, đi tới mở cửa thì nhìn thấy gương mặt tươi cười của Liễu Tương Tương.
Nhưng điều kỳ lạ là Nguyễn Tích Thời nhìn thấy một làn khói đen bao phủ cơ thể bà ta.