Bạch Nhược Y nói được một nửa, thầm nghĩ mình nói với ba Thẩm Đình Thâm rằng mình thích anh ấy, quả là kỳ quái.
Cô mấp máy làn môi tái nhợt, ánh mắt rụt rè: “Cháu biết mình nói điều này với chú cũng vô nghĩa, cháu chỉ mong chú nói cho cháu biết hiện giờ Thẩm Đình Thâm thế nào ạ?” Mặc dù Bạch Nhược Y sợ Thẩm Thanh Du, nhưng cô không hề lộ vẻ nhát gan trước mặt ông ta, chỉ là không biết nên làm thế nào.
Thẩm Thanh Du không giống những nhà kinh doanh khác, ông ta thật sự coi trọng tình cảm chung thủy. Cho nên ông ta và vợ ở bên nhau nhiều năm đến vậy nhưng vẫn yêu bà ấy sâu sắc. “Cháu cũng bảo chuyện tình cảm khó mà nói rõ. Bây giờ cháu nói thích nó, nhưng sau này nếu không thích nữa, cháu sẽ rời bỏ nó sao?” Ánh mắt Thẩm Thanh Du híp lại, khí thế mạnh mẽ khắp người ông ta khiến cõi lòng Bạch Nhược Y run lẩy bẩy. “Cháu chỉ phiên chú nói cho cháu biết tình hình hiện giờ của Thẩm Đình Thâm” Từ cách nói của Thẩm Thanh Du, Bạch Nhược Y đã mơ hồ nhận ra Thẩm Đình Thâm gặp chuyện.
Thẩm Thanh Du cúi xuống sửa lại cổ tay áo. Khuy măng sét bằng vàng nơi cổ tay càng làm nổi bật sự cao quý và nghiêm khắc của ông ta.
“Tôi dặn nó đừng qua lại với cháu, nó không chịu nghe. Vì vậy tôi thu hồi hết toàn bộ tài sản của nó, hiện giờ chẳng biết nó ở xó nào trong thành phố H; dù sao nó cũng không tìm được việc làm, không có tiền, không có chỗ ở.” Thẩm Thanh Du nói một cách thản nhiên, trên mặt không hề tỏ vẻ lo lắng cho Thẩm Đình Thâm.
Bạch Nhược Y nghe thấy mà căng thẳng trong lòng, mũi đau xót, suýt chút nữa cô đã rơi nước mắt.
Có chớp chớp cặp mắt hạnh long lanh, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, đầu ngón tay trở nên trắng nhợt: “Chú... chủ nói gì ạ? Anh ấy... ngay cả chỗ ở mà chú cũng thu hồi sao?” “Mấy thứ đó đều do nó lấy danh nghĩa Thẩm thị mua, tôi thu hồi chẳng phải rất bình thường sao?” Thẩm Thanh Du chầm chậm nâng mí mắt có vài nếp nhăn, ánh mắt lạnh lẽo của ông ta khiến lòng người sợ hãi.
Bạch Nhược Y cắn chặt môi dưới, móng tay đâm vào trong da thịt mà cô không cảm thấy đau. Nếu người trước mặt không phải là ba của Thẩm Đình Thâm thì cô đã sớm đấm cho ông ta mấy cứ liên tục: “Từ hồi đại học, Thẩm Đình Thâm đã bắt đầu làm việc tại công ty, anh ấy quản lý công ty nhiều năm như vậy, mọi công trình hạng mục đều do chính anh ấy ký tên! Anh ấy có tình cảm sâu đậm với công ty thế nào... chú hiếu được sao?”
Thẩm Thanh Du khẽ cau mày, giữa ấn đường ông ta lộ vẻ không vui: “Bạch Nhược Y, cháu nghĩ mình rất hiểu nó à?”
“Cháu không nói thế, nhưng xem ra bây giờ, ít nhất cháu hiểu anh ấy hơn chú.” Bạch Nhược Y nghiêng người qua lấy chiếc túi: “Cháu biết chủ là ba của Thẩm Đình Thâm. Có lẽ chú cảm thấy việc thu hồi hết những gì mà Thẩm thị dành cho anh ấy sẽ khiến anh ấy phải ngoan ngoãn nghe lời; nhưng ai nấy ở thành phố H đều biết Thẩm Đình Thâm và Thẩm thị chẳng hề đơn thuần là bên cho bên nhận. Sở dĩ Thẩm thị phát triển càng ngày càng lớn, làm ăn luôn đứng hàng đầu là nhờ có Thẩm Đình Thâm. Cháu hy vọng chú có thể lý trí một chút, thu hồi quyết định trước đó.”
Nói xong, cô xoay người bỏ đi.
Lúc này đây, cô chẳng còn sợ hãi Thẩm Thanh Du một chút nào, mà là vô cùng lo cho Thẩm Đình Thâm.
Thẩm Thanh Du nhấp một ngụm rượu vang, chẳng hề hoang mang. Ông ta dùng giọng nói không lớn, vừa đủ để Bạch Nhược Y nghe thấy: “Không sai, con tôi quả thật ưu tú, tôi chưa từng phủ nhận điều đấy. Nhưng vì cháu, nó đã làm quá nhiều chuyện ngu xuẩn. Tôi nghĩ cháu dám chỉ trích tôi một cách hùng hồn như vậy, chắc có lẽ do cháu không biết rằng vì cháu, nó đã làm bao nhiều chuyện gây bất lợi cho công ty nhỉ?” Bạch Nhược Y ngừng bước. Cô xoay người lại, ánh mắt vô cùng hoang mang: “Cái gì... chú có ý gì ạ?” Cô vẫn chưa biết mình gây hại gì cho công ty Thẩm Đình Thâm!
“Thẩm Đình Thâm giao hạng mục năm nay cho cháu, cháu có biết công ty chúng tôi dự tỉnh năm nay thu bao nhiêu lợi nhuận từ hạng mục đó không?” Giọng nói của Thẩm Thanh Du vẫn luôn từ tốn, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy áp lực một cách khó hiểu.
“Dự tính là 3,000,000. Thẩm Đình Thâm nói với cháu như thế, nhưng cháu biết ắt hẳn không chỉ có bấy nhiêu, đại khái cũng phải tầm 5,000,000. Hơn nữa công ty cháu thật sự rất coi trọng hạng mục bên chú, cháu không thể bảo đảm rằng mình nhất định sẽ mang tới nhiều lợi nhuận như vậy, nhưng bên cháu sẽ cố hết sức. Cho dù năm nay không đạt được mục tiêu thì năm sau chắc chắn sẽ đạt được lợi nhuận mà bên chú dự tính.” Bạch Nhược Y nói một cách chân thành. Trước kia cô không biết vì sao Thẩm Đình Thâm cứ gây khó dễ, thay đổi rất nhiều mặt của công trình kia rồi mới giao cho mình.
Còn bây giờ, cô đã hiểu ra. Anh lo cô làm không tốt, sợ áp lực ngoài xã hội đè ép khiến cô sụp đổ.
Khóe miệng Thẩm Thanh Du từ từ nhoẻn thành một đường cong, nụ cười ấy không hề bình thường mà lại có vẻ châm chọc, hay đúng hơn là mỉa mai theo kiểu tao nhã.
“5,000,000? Cả công ty chúng tôi dùng bao nhiêu sức người, sức của mới giành được công trình đó. Đối với chúng tôi mà nói, 5,000,000 mà gọi là công trình lớn nhất năm à?” Thẩm Thanh Du thật sự không đành lòng bật cười, Bạch Nhược Y đúng là quá ngây thơ: “Chúng tôi dự tính lợi nhuận lên đến trăm triệu.”
“Nhưng đây cũng chỉ là một trong những chuyện ngu ngốc mà nó làm thôi. Chắc cháu cũng biết Thẩm gia chúng tôi có qua lại với vài nhân vật cấp cao. Lúc trước khi cháu được gả đến nhà tôi, tôi từng cho cháu xem những gì trong nhà một lần...”
Cái mà ông ta nói chính là một xấp tài liệu cực kỳ dày được đưa cho cô vào hôm mới cưới.
Cô cũng chỉ xem sơ sơ, trên đó đại khái viết Thẩm gia có bao nhiêu công ty, xí nghiệp, các hạng mục gồm bao nhiêu cổ phần, vân vân. Thoạt nhìn giống như khoe khoang nhà ông ta trâu bò, nhưng ở phía sau lại viết tới chuyện qua lại với xã hội đen, ngay từ đầu Bạch Nhược Y chưa từng xem qua. “Những chuyện thế này rất nguy hiểm, tôi cứ phải nhắc nó mãi, bảo nó đừng qua lại với đám người đó nhưng nó không nghe! Vì cháu mà nó gần như thay đổi thành một người khác, không hiểu điểm mấu chốt là gì!” Khi nói tới mấy câu sau, mày Thẩm Thanh Du nhăn lại. Bạch Nhược Y như mắc nghẹn ở cổ, ngay cả thở cũng cảm thấy không dễ chịu.
Không phải cô không biết những chuyện mà Thẩm Đình Thâm làm cho mình, cô rất biết ơn anh, nhưng cô không biết rằng đây chỉ là một góc của tảng băng trôi, còn anh vì cô làm bao nhiêu chuyện, cô hoàn toàn không rõ. Nỗi áy náy và tự trách cùng cực như một cơn thủy triều làm ướt đẫm giày và ống quần cô, khiến hai chân cô như trở nên nặng ngàn cân. Cô muốn rời khỏi đây, muốn gặp Thẩm Đình Thâm, muốn ôm chầm lấy anh.
Nhưng cô cất bước không nổi. Người tới nhà hàng ngày càng nhiều, cô đứng nguyên tại chỗ như tạc tượng.
Thẩm Thanh Du gọi người phục vụ tới tính tiền. Ông ta thong thả, tao nhã lướt ngang qua Bạch Nhược Y, nhưng mắt chưa từng nhìn cô lấy một lần.
Khoảnh khắc lướt qua nhau ấy, Thẩm Thanh Du nói nhỏ một câu: “Bạch Nhược Y. Làm người, quan trọng nhất là phải tự mình hiểu mình.”
trangle1234Kích hoạt giúp em với ạ - sent 2022-03-30 09:13:34
phamhuonggiang21Nam chính có sạch không vậy mn?
- sent 2021-11-23 08:47:52
nguyenngoc123Đọc mà thấy nữ chính ngu vãi. Đã thế lúc nào cũng cho mình là đúng - sent 2020-09-23 11:37:13
Ngọc LuậnHaizz truyện hay nhưng đọc đến C540 ngược chịu hết nổi rối drop thôi, trước giớ toàn tìm truyện dài từ 1000 chương trở lên để k à đọc còn sợ truyện hết nhanh rồi tiếc nữa, còn bộ này có 763 chương mà đọc thấy lâu ơi là lâu chịu hết nổi - sent 2020-09-21 16:15:07
zomzomKo phải nói chớ. Đọc mà tui điên gan cho chị nữ chính. - sent 2020-05-24 18:50:02