Kiếp trước Cố Thanh Hoàn cực kỳ chán ghét người này, hai người vừa gặp gỡ đã không hợp nhau, ngay cả một câu cũng không muốn nói.
A Ly thấy Lục tiểu thư thất thần, vội nói: “Vương gia nhà ta nói, xin Lục tiểu thư cứ yên tâm, ai dám tác oai tác quái ở Vạn Hoa Lâu chính là tác oai tác quái trên đầu vương gia.”
Cố Thanh Hoàn cười rất thản nhiên: “Có vương gia chống lưng cho Vạn Hoa Lâu, tất nhiên ta rất yên tâm. Xin chuyển lời của ta tới vương gia, cái mạng của Mỵ nương xem như đã nhặt về được rồi, có điều sau này không thể làm mẹ nữa. Đều là cha mẹ sinh ra, lần này chịu đựng tai ương cũng thật đáng thương.”
Đang tốt đẹp bị hại thành như vậy, tất nhiên là đáng thương rồi. A Ly thầm thở dài.
“Chức quan Chỉ huy sứ Ngũ Thành Binh Mã ty tuy không lớn, nhưng phụ trách cũng không ít mặt. Nếu vương gia sợ phiền phức, chi bằng nhất lao vĩnh dật*.”
(*) Nhất lao vĩnh dật: mệt mỏi một lần để giải quyết hoàn toàn sự việc, từ đây về sau sẽ không phải phí sức làm chuyện đó nữa.
A Ly sửng sốt, ý của lời này là sao? Cái gì là nhất lao vĩnh dật, sao cậu ta nghe không hiểu.
“Ngươi đi đi, vương gia nhà ngươi nghe rồi sẽ hiểu.”
A Ly đi khỏi, Cố Thanh Hoàn mới nhìn sang phía Tiền Phúc và Tào Tử Ngang, sắc mặt sa sầm xuống, nghiêm khắc nói: “Chuyện hôm nay, nếu không phải ta ở gần đây, chỉ sợ cô nương này khó giữ được tính mạng. Người hành nghề y, trong mắt chỉ có bệnh nhân, không có nam nữ. Chuyện khác biệt nam nữ mà so với tính mạng con người, hoàn toàn không đáng để nhắc đến. Nếu Mỵ nương tỉnh lại biết được việc này, chỉ có quỳ xuống cảm tạ ơn cứu mạng, tuyệt đối không sinh lòng oán giận.”
Tiền Phúc và Tào Tử Ngang liếc nhau, trong mắt có vẻ hổ thẹn.
Trần Bình lại nghĩ, ngay cả mông của y còn bị tiểu thư lột quần ra xem, nên càng hiểu sâu sắc hơn.
Tiền Phúc suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Tiểu thư dùng cách nào để rút đoạn côn sắt ra?”
Cố Thanh Hoàn nâng chung trà lên hớp một ngụm rồi mới đáp: “Nói khó cũng khó, nói dễ cũng dễ, ta sẽ nói từng bước cho các ngươi...”
Trong gian nhà chính mang phong cách cổ xưa lịch sự thanh nhã, hương thơm lượn lờ, đồng hồ cát lặng lẽ chảy.
Cô gái ngồi ở ghế chủ nhân mặc một bộ quần áo màu xanh lam nhạt, trên đầu không hề cài trâm ngọc. Gương mặt xinh đẹp nhẵn nhụi tựa như sứ trắng, đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy, khiến lòng người rung động không thôi.
Giọng nói êm dịu của cô gái mang theo sự dịu dàng đặc trưng của con gái Giang Nam, không cao không thấp, cứ vậy mà vang lên bên tai.
Hai người đàn ông một già một trẻ ngồi ở ghế khách hai bên trái phải, vẻ mặt nghiêm trang, tập trung tinh thần nghe cô gái nói, thi thoảng thêm vào một vài lời.
Tối nay, từ đầu đến cuối Tào Tử Hi đều theo sát bên người Lục tiểu thư, nhìn Lục tiểu thư bình tĩnh đưa tay về phía hạ thân của cô nương kia, vẻ mặt lạnh nhạt, không có chút biểu cảm nào.
Còn bản thân mình lại kém cỏi đến mức không ngừng nôn mửa.
Cũng khó trách đại ca cam tâm tình nguyện bán mình cho Lục tiểu thư, một cô gái có y thuật như vậy, lại can đảm đến thế, thời nay có mấy kẻ có thể bì được.
Trong mắt Tào Tử Hi hiện lên vẻ kính nể, dần dần cúi đầu thấp xuống.
Sau thời gian chừng nửa khắc, Cố Thanh Hoàn mới nói xong, sau đó hỏi kĩ càng tình hình gần đây của Đồng Nhân Đường rồi cho hai huynh muội nhà họ Tào về phòng nghỉ ngơi.
Đám người rời khỏi rồi, Tiền Phúc bước đến, kể về chuyện ngày ấy đi đến phủ Thọ vương.
Sau khi nghe xong, Cố Thanh Hoàn suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Trần Bình, gọi sư gia đến, ta có lời muốn hỏi.”
Trần Bình xoay người đi ngay, chỉ một chốc sau, Thạch Dân Uy vào phòng, áo quần lôi thôi, rõ ràng là mới thức dậy khỏi giường.
Cố Thanh Hoàn cũng không khách sáo, nói ngay vào chuyện chính: “Sư gia, Hộ bộ là chỗ quan trọng như vậy, Thụy vương làm sao vươn tay vào đấy được?”
Thạch Dân Uy suy nghĩ một chút rồi đáp: “Sáu bộ triều đình, Công, Lại, Hộ, Lễ, Binh, Hình, vốn dĩ đều do Hoàng thượng nắm giữ. Lúc còn là Thái tử, Hoàng thượng giao Binh bộ và Hộ bộ cho Thái tử quản lý. Về sau Thái tử phạm tội, Thụy vương, Hiền vương tranh nhau cài cắm người vào hai bộ này. Ở trong hậu cung, Hoàng hậu và Quý phi cũng không ngừng thổi gió bên gối Hoàng thượng. Sau này, Hoàng đế bèn giao Hộ bộ cho Thụy vương, Binh bộ cho Hiền vương để giữ thế cân bằng.”
Chỉ là thuật giữ cân bằng của Đế vương mà thôi.
Hộ bộ quản lí tiền bạc, Binh bộ nắm giữ binh lực. Có tiền không có binh thì không gây được sóng gió gì, có binh không có tiền thì không nuôi nổi người, nhìn như chỉ là một hành động vô ý, thực tế lại ẩn giấu ý nghĩa sâu xa.
Kẻ có thể leo lên được ngai vàng kia đúng là chẳng phải kẻ đơn giản. Cố Thanh Hoàn hỏi nhỏ: “Bốn bộ còn lại đều là người của Hoàng đế?”
Thạch Dân Uy nói: “Theo ta được biết thì đúng là như vậy.”
Cố Thanh Hoàn có phần không hiểu: “Hoàng đế giao hai bộ quan trọng như vậy cho Thái tử, xem ra là khá coi trọng Thái tử. Thái tử chỉ cần ngoan ngoãn chờ đợi, hà cớ gì phải mưu toan làm phản?”
Thạch Dân Uy gật đầu: “Nhìn bề ngoài thì đúng là như vậy. Nhưng Lục tiểu thư đừng quên, trước có sói, sau có hổ, Hoàng hậu, Quý phi há là người cam lòng chỉ ngồi yên nhìn Thái tử lên ngôi.”
Cố Thanh Hoàn nghe ra thâm ý trong lời này.
Người có thể đăng cơ chỉ có một. Hoàng hậu và Quý phi đều có con trai. Vì tương lai của con trai và nhà mẹ đẻ, dù có liều mạng cũng phải tranh giành một phen.
Tiên Hoàng hậu mất sớm, Thái tử bốn bề thọ địch, dù sống trong thời bình nhưng vẫn phải đề phòng nguy cơ tứ phía. Nếu có một người ở bên cạnh khích bác...
Cô không muốn suy nghĩ sâu hơn nữa, bèn chuyển sang đề tài khác: “Sư gia, hôm nay Vạn Hoa Lâu xảy ra chuyện, sư gia giúp ta phân tích xem sao.”
Thạch Dân Uy mừng rỡ, trên mặt mang theo vẻ hưng phấn: “Tiểu thư, mời nói.”
Cố Thanh Hoàn nói sơ qua mọi chuyện, cuối cùng hỏi: “Việc này có thể để chúng ta lợi dụng không?”
Thạch Dân Uy kinh ngạc giật mình. Sự nhạy bén và sáng suốt của Lục tiểu thư đối với chuyện triều chính quả là điều mà các cô gái khuê các bình thường không thể so sánh được. Những việc vụn vặt lọt vào mắt cô đều có thể dùng để gây nên một phen sóng to gió lớn.
Thạch Dân Uy nhíu mày, suy tư hồi lâu rồi đáp: “Tiểu thư, mọi việc không thể quá nóng vội. Tiểu thư đã đặt tiền cược cho Thọ vương, để ngài ấy làm việc cho chúng ta, nhưng chúng ta cũng đang làm việc cho Thọ vương. Thọ vương vừa muốn mở tiền trang, lại còn muốn cài người của mình vào Binh Mã ty, như vậy sẽ rất dễ dàng khiến người khác chú ý.”
Cố Thanh Hoàn rùng mình, đúng là cô chưa nghĩ đến chuyện này.
“Thế nên, chuyện này nên dựa theo câu, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Không thể quá khăng khăng cố chấp.”
Cố Thanh Hoàn ngước mắt lên, suy nghĩ qua một lượt thì hiểu rõ được điểm cốt lõi trong đó: “Xem ra, vẫn là ta quá sốt sắng. Chỉ mong Triệu Cảnh Diễm không nghe lời của ta.”
…
Trên con đường lát đá xanh, hai huynh muội Tào gia cùng nhau đi về phía tiểu viện của mình.
Tào Tử Ngang cầm theo đèn lồng, ánh mắt có vẻ phiêu đãng, rõ ràng là tâm trí còn đắm chìm trong vấn đề vừa mới thảo luận.
“Ca, huynh cảm thấy Lục tiểu thư là người như thế nào?” Tiếng nói êm dịu của Tào Tử Hi vang lên.
Tào Tử Ngang sửng sốt, trước mắt hiện lên một đôi mắt sâu thẳm lại sáng ngời.
Hắn ta lắc đầu, nói: “Khó mà nói được, ta cảm thấy trong thiên hạ này, đã không còn người nào thông minh hơn, đáng để kính nể hơn Lục tiểu thư.”
Tào Tử Hi khẽ cắn môi: “Ca, muội cũng muốn trở thành người như Lục tiểu thư.”
Tào Tử Ngang quay đầu lại, nhìn muội muội của mình, gượng cười nói: “Làm người như Lục tiểu thư, vô cùng vất vả. Ta nghe Tiền Phúc nói, Lục tiểu thư trừ ăn cơm và ngủ ra, thời gian còn lại đều dành để nghiên cứu sách thuốc. Lúc mới học, một ngày chỉ ngủ hai canh giờ.”
“Ca, muội cũng có thể làm được, muội không sợ khổ.”
Tào Tử Hi quật cường nói: “Lục tiểu thư chẳng qua là nửa chừng mới học y, muội đây từ nhỏ đã được nghe bên tai, thấy vào mắt, muội còn có ưu thế hơn Lục tiểu thư.”
Tào Tử Ngang xoa đầu muội muội, nhẹ nhàng an ủi: “Ca tin tưởng muội. Cố gắng học tập với Lục tiểu thư, tương lai muội cũng có thể là người có tài.”
“Ca, đợi muội học thành tài rồi, muội sẽ cầu xin Lục tiểu thư trả khế ước bán thân của huynh lại, chúng ta cùng trở về Kim Lăng mở y quán đi.” Tào Tử Hi vừa nghĩ tới một người như ca ca lại trở thành hạ nhân, trong lòng như xoắn lại.
Tào Tử Ngang không cho là đúng mà cười bảo: “Ta đáp ứng Lục tiểu thư sẽ làm mười năm thì nhất định sẽ là mười năm. Muội muội, con người cần phải có sự chân thành và biết giữ chữ tín.”
Tào Tử Hi nhìn đại ca của mình, khuôn mặt anh tuấn với mày kiếm dài, mũi cao môi mỏng. Cô ta từ từ cúi thấp đầu xuống.
…
Triệu Cảnh Diễm nằm nghiêng ngả trên ghế quý phi, nghe A Ly truyền lời, Tưởng Hoằng Văn ngồi bên cạnh bàn tròn, đang tự rót tự uống rượu.
A Ly nói xong, hắn liền ngồi dậy, đi đến trước bàn, giật lấy chén trong tay Tưởng Hoằng Văn, uống một hơi cạn sạch.
“Lục tiểu thư rốt cuộc vẫn là một cô gái mà thôi. Nếu ta làm theo lời cô ta, có ý đồ với Binh Mã ty, chỉ sợ phụ hoàng lại muốn gọi ta đến Ngự Thư Phòng uống trà.”
“Lẽ nào đệ không phải cũng đang thèm chức vụ Tổng Chỉ huy sứ Ngũ Thành Binh Mã ty này đến đỏ mắt sao?”
“Đỏ mắt chứ, sắp đỏ thành con thỏ rồi.” Triệu Cảnh Diễm quay đầu nhìn về phía ánh nến, nụ cười nhạt nhẽo treo trên môi.
Tưởng Hoằng Văn nhíu mày, hỏi: “Trời sinh là phải uống trà, uống nhiều hơn một chén thì đã làm sao?”
“Cũng không phải!”
Nụ cười nhàn nhạt dần biến mất, Triệu Cảnh Diễm nói thật nhỏ: “Chén trà Cừu Đạo Tân kia, gia đây uống một cách thong dong tự tại, Thiên Vương lão tử tới, gia cũng không sợ vì gia có lý; còn chén trà Binh Mã ty này, gia uống mà kinh hồn táng đảm, sơ sẩy một cái sẽ thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Gia vẫn còn muốn sống.”
Tưởng Hoằng Văn suy nghĩ sơ qua: “Nói có lý, vậy thì ngừng lại một chút vậy.”
Hai người liếc nhau, trong mắt mỗi người đều có thâm ý.
Một lát sau, Tưởng Hoằng Văn lại nói: “Chỉ là... cánh tay Cừu Đạo Tân này cũng không dễ bẻ như vậy đâu, đệ vẫn nên suy nghĩ chu đáo hơn.”
“Hừ... hừ!”
Triệu Cảnh Diễm cười lạnh không ngớt: “Chúng ta đánh cuộc đi.”
“Đánh cuộc gì?”
“Cược Nhị ca tốt của ta nhất định sẽ ém việc này xuống?”
“Ồ, chuyện này là vì sao?” Tưởng Hoằng Văn nhíu mày.
“Bởi vì, y không chỉ uống rượu, mà còn dùng cả thuốc.”
Trong nháy mắt Tưởng Hoằng Văn sáng tỏ.
Thể chất Hiền vương không quá tốt, từ nhỏ ốm yếu bệnh tật, Quý phi vì muốn con trai cường thân kiện thể, đã yêu cầu Hiền vương không được phép say mê nữ sắc quá sớm.
Nhưng mà càng là việc bị cấm thì càng khiến người ta thèm muốn, và Hiền vương đã trầm mê trên con đường nữ sắc này. Và để thể hiện bản lĩnh của mình, Hiền vương thường sử dụng một ít thần đan thần dược.
Tưởng Hoằng Văn nháy mắt: “Đệ xác định hắn uống thuốc sao?”
“Bằng không, sao hắn dám làm càn ngay tại Vạn Hoa Lâu này. Tam ca đi dạo kỹ viện cũng không phải một lần, hai lần, đã bao giờ chơi ác đến vậy chưa?” Triệu Cảnh Diễm bình chân như vại.
“Tô gia nuốt được cơn giận này sao?”
Đôi mắt Triệu Cảnh Diễm láo liên, nụ cười khẩy treo bên khóe miệng: “Nuốt không trôi cũng phải nuốt, dám đánh người của ta, đúng là ăn gan hùm mật gấu, cũng không nhìn xem Mã vương gia có mấy con mắt*.”
(*) Xuất phát từ câu 马王爷三只眼 (Mã Vương gia có ba con mắt): Mã Vương gia là một nhân vật thần thoại, có thêm con mắt thần (giống như Nhị Lang thần Dương Tiễn), câu này dùng để chỉ người đặc biệt, rất lợi hại.
“Vậy cũng không thể bẻ gãy tay người ta thế chứ?” Tưởng Hoằng Văn có hơi bất mãn với chuyện Triệu Cảnh Diễm động một chút là đánh người ta tàn phế.