Nhìn một cái đã khiến cho hắn ngây người. Chỉ tiếc, nửa bên mặt cô sưng vù, nếu không...
Cố Thanh Hoàn khom người, cánh tay dùng sức, nhưng rồi lại thấy người kia bất động giống như con chó sư tử* vậy. Cô tức giận, trừng hắn, cả giận nói: “Triệu Cảnh Diễm, ngươi có muốn đứng lên không hả?”
(*) Chó sư tử: tên gọi khác của chó Bắc Kinh, được coi là những con chó thiêng liêng, thần thánh và được kính trọng như theo một truyền thuyết về sư tử đá Trung Quốc với khả năng xua đuổi tà ma cho gia chủ.
A Ly ở ngoài cửa sổ bất chợt rùng mình một cái.
Mẹ ơi, Lục tiểu thư à, lá gan của cô cũng lớn quá đi mất. Dưới gầm trời này, trừ vị ở trong cung kia ra thì kẻ dám gọi thẳng tên họ vương gia nhà ta vẫn chưa ra đời đâu, cũng không biết gia có nổi giận không.
A Ly lo lắng, tiếp tục quang minh chính đại nghe lén.
Cậu ta nào biết rằng, tiếng gọi này lọt vào tai Triệu Cảnh Diễm lại tựa như âm thanh của cõi trời. Trong kí ức, cũng có một cô gái chưa bao giờ khiêm nhường với hắn, đã vậy còn dám gọi thẳng tên húy của hắn.
Cố Thanh Hoàn thấy vẻ mặt mê gái của cái tên này, giận mà không thể trút ra được, đã vậy kẻ này lại có dáng người cao to, còn bản thân cô thì trói gà không chặt, vốn dĩ đã không nâng nổi.
Cô nói mát: “Nếu vương gia thích ngồi trên mặt đất thì ngồi tiếp đi. Dù sao ta là kẻ điên, vốn dĩ cũng chẳng có danh tiếng khuê các gì.”
Triệu Cảnh Diễm hoàn hồn, híp mắt lại, vẻ mặt vốn bình tĩnh thản nhiên giờ có vẻ kích động, “Là lỗi của ta, mau tới dìu ta!”
“Lục tiểu thư, ta khát nước, rót giúp ta ly trà nóng đi.” Triệu Cảnh Diễm ngồi liệt trên ghế, ra lệnh tựa như một lão gia.
Cố Thanh Hoàn lau mồ hôi trên trán, cố nén sự xúc động muốn hất cả chung trà vào mặt kẻ kia. Cô đặt chung trà vào tay hắn, sau đó xoay người ngồi trên giường, cầm cuốn sách thuốc lật xem.
“Lục tiểu thư, vừa nãy cô ném thuốc gì ra vậy?”
Cố Thanh Hoàn ngẩng đầu đáp: “Ma phí tán. Hít một hơi có thể khiến cho toàn thân tê liệt một canh giờ.”
“Vì sao ta sử dụng thuốc giải rồi vẫn người vẫn không có sức.”
“Bởi vì nó khiến thần kinh của ngươi tê liệt.”
Triệu Cảnh Diễm mù mờ, không hiểu lắm, thế nhưng hắn lại nghĩ đến một chuyện, “Cái này với kim châm lần trước cô đâm ta, là cùng một nguyên lý.”
“Vương gia thông minh, chính là cùng một nguyên lý. Nếu Vương gia muốn, chỗ ta đây vẫn còn, có thể dùng phòng thân.” Cố Thanh Hoàn chủ động đề xuất.
Đến bản thân còn bị trúng đòn hai lần, thứ hay ho như vậy, Triệu Cảnh Diễm há lại không muốn. Ánh mắt hắn lóe lên: “Quả thật ta rất muốn, chỉ không biết Lục tiểu thư có yêu cầu gì.”
Đúng là một người thông minh, không cần tốn nhiều miệng lưỡi đã hiểu được ý cô. Cố Thanh Hoàn buông sách thuốc xuống, nghiêm mặt nói: “Vương gia, ta muốn biết chuyện mấy năm nay của Tô gia.”
“Tô gia, Tô gia nào?”
“Tô gia Binh bộ Thượng thư.” Giọng Cố Thanh Hoàn thản nhiên.
Triệu Cảnh Diễm lấy làm kinh hãi. Cô muốn biết về Tô gia là để báo thù?
Hắn nhìn Cố Thanh Hoàn thật kĩ, trong mắt có ý thăm dò, tựa như muốn thấy rõ những thứ ẩn giấu dưới khuôn mặt như ngọc này.
Cố Thanh Hoàn để mặc cho hắn quan sát, thậm chí cô còn khẽ mỉm cười, nhưng lại không nhìn ra được nụ cười này là vui hay giận.
Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, Triệu Cảnh Diễm mệt mỏi cầm chung trà nóng lên uống một hơn cạn sạch.
“Lúc trước có hai phủ đại tướng quân có thế lực tương đương. Một phủ là nhà họ Thịnh, có liên quan đến nhà họ ngoại của cô. Thịnh gia là Phiêu Kị Đại tướng quân nhị phẩm, thống lĩnh quân lính ở biên giới, trấn thủ Tây Bắc. Một phủ còn lại chính là Tô gia, Tô gia là Xa Kỵ Đại tướng quân hàm tam phẩm, trấn thủ Kinh thành, Nam Bắc Trực Lệ. Sáu năm trước, bởi vụ án Thái tử, Thịnh gia bị chém đầu cả nhà, còn Tô gia nhờ vào Tô Tử Ngữ vì nghĩa diệt thân mà một bước lên mây.”
Cố Thanh Hoàn nhìn chăm chú vào Triệu Cảnh Diễm, đôi môi khẽ mấp máy, nhưng cuối cùng cũng không hề nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu.
Triệu Cảnh Diễm lại nói: “Tô Tử Ngữ từng đính hôn với biểu tỷ Tiền Tử Kỳ của cô. Sáu năm trước, chỉ có mình biểu tỷ của cô chạy thoát khỏi trận hỏa hoạn của Tiền gia. Vốn dĩ cô ấy có thể lặng lẽ xa chạy cao bay, nhưng lại vì ước hẹn cùng Tô Tử Ngữ, đợi hắn thêm nửa khắc.”
Cố Thanh Hoàn hít một hơi dài, vẻ mặt trông rất bình tĩnh, nhưng trên khuôn mặt lại thoáng qua vẻ tàn khốc chỉ trong chớp mắt.
“Chỉ tiếc, cô ấy tin lầm người, bị Tô Tử Ngữ bắn một mũi tên vào tim, chấm dứt sinh mệnh, chết không nhắm mắt.”
“Tô Tử Ngữ thì sao?” Cố Thanh Hoàn không nhịn được hỏi tiếp.
“Hắn?”
Triệu Cảnh Diễm cười khẩy, “Hắn hôn mê.”
“Hôn mê?” Cố Thanh Hoàn giật mình.
“Tự tay bắn chết người yêu và cũng là thanh mai trúc mã, bội bạc xảo trá, bạc tình bạc nghĩa. Nếu như hắn không giả vờ bất tỉnh, tỏ vẻ đau lòng thì làm sao tránh được nước bọt người đời.” Triệu Cảnh Diễm cảm nhận được tay chân đã có sức lực, nhưng lại không muốn động đậy. Một đêm thế này, có thể lười biếng ngồi nhâm nhi trà, đối diện là Cố Lục, cùng nói về những chuyện xa xưa, tuy bi thương, nhưng lại không thấy đau lòng.
“Chính nhờ mũi tên này mà Hoàng đế thấy được tấm lòng trung thành của Tô gia. Chỉ ba tháng ngắn ngủi, phụ thân của Tô Tử Ngữ được đề bạt lên làm Binh bộ Thượng thư. Mà Tô Tử Ngữ cũng từ Giáo úy tả quân trở thành Thống lĩnh Thần Cơ Doanh.”
Cố Thanh Hoàn cố nén nỗi lòng, hỏi tiếp: “Tô Tử Ngữ và Ân Đại Mi kết thân là ý của ai?”
Triệu Cảnh Diễm nhìn Cố Thanh Hoàn một cách tán thưởng, đáp lại: “Muốn bản vương nói thì Tô Tử Ngữ kia chính là gã bạc tình đệ nhất thiên hạ này đấy. Trận hỏa hoạn của Tiền gia mới qua mấy ngày ngắn ngủi, hắn đã mặt dày đến quỳ rạp trước cửa phủ Anh Quốc công, cầu hôn Ân Đại Mi.”
Cố Thanh Hoàn đau xót, cắn răng nói: “Phủ Anh Quốc công cứ thế mà đồng ý?”
“Cái này thì cô không biết rõ rồi. Cả Kinh thành đều biết Ân Đại Mi si tình với Tô Tử Ngữ cũng không phải là ngày một ngày hai. Tô Tử Ngữ bắn chết Tiền Tử Kỳ chính là vì Ân Đại Mi này.”
Thì ra hắn thật sự là vì cô ta... Trái tim Cố Thanh Hoàn vô cùng đau đớn, cô nhanh chóng rũ mắt xuống.
“Biểu tỷ của cô đúng là đáng thương, một tấm chân tình lại trao nhầm người, cuối cùng rơi vào cái kết...”
“Vương gia từng gặp biểu tỷ của ta?”
Ánh mắt Triệu Cảnh Diễm lóe lên, nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh, lắc đầu nói: “Không ấn tượng lắm.”
“Biểu tỷ của ta... quả thật đáng thương.”
“Người đáng thương tất có chỗ đáng hận. Trước đây, lúc Tô Tử Ngữ và Ân Đại Mi dan díu với nhau thì cô ta nên cắt đứt tơ tình.”
Cố Thanh Hoàn nhíu mày, trong lòng chua xót không thôi. Cắt đứt tình cảm mười năm há lại là chuyện dễ dàng vậy sao. Huống hồ bản thân cô là người trong cuộc, vốn không biết được tình hình bên ngoài.
“Chỉ tiếc, người định không bằng trời định. Lão hòa thượng chùa Diên Cổ nói, bát tự hai người kia xung đột nhau, không thể cưới sớm, phải qua hai mươi tuổi mới thành thân được. Ái chà, thật là khó cho người hữu tình mà, tuổi tác đã lớn rồi, vậy mà một người không thể gả, một kẻ không thể cưới. Đáng thương quá mà!”
Trong lời nói của Triệu Cảnh Diễm có sự trào phúng cùng cực. Hắn cũng không thèm che giấu vẻ châm biếm trên khuôn mặt.
Cố Thanh Hoàn đè nén tâm trạng, “Tô gia nắm giữ bộ Binh, hai gã ca ca một kẽ nắm Nam Trực Lệ, một kẻ nắm Bắc Trực Lệ, Tô Tử Ngữ lại trấn thủ Kinh thành. Binh quyền lớn như thế, lại có quan hệ với Hiền vương, lẽ nào Hoàng đế không sợ...”
Ánh mắt Triệu Cảnh Diễm ngưng trọng: “Đương nhiên là không sợ. Hoàng đế nắm trong tay hai vạn Vũ Lâm Quân trấn thủ hoàng thành. Hoàng thành bình yên. Ba quân doanh trong kinh, trừ Thần Cơ Doanh do Tô Tử Ngữ nắm giữ ra, còn có Tam Thiên Doanh và Ngũ Quân Doanh, số lượng binh mã của hai quân doanh đều vượt qua Thần Cơ Doanh, đặc biệt là Ngũ Quân Doanh.”
“Có năm quân doanh nào?”
Triệu Cảnh Diễm chưa bao giờ thấy một cô gái có hứng thú với quân sự, có phần thích thú đáp: “Long Tương Doanh, Hổ Bí Doanh, Hùng Thử Doanh, Báo Thử Doanh, Phượng Sí Doanh.”
“Ai là thống lĩnh?”
“Sáu năm trước, vốn là do một mình Túc vương thống lĩnh Ngũ Quân Doanh, trấn thủ những chỗ yếu địa của Kinh thành. Sau chuyện Thái tử, Túc vương vì tránh hiềm nghi mà từ quan, người tiếp nhận vị trí này là Uy Ninh hầu Chân Minh.”
Cố Thanh Hoàn biết rất rõ về hai người này.
Túc vương là đệ đệ khác mẹ của Hoàng đế hiện nay, bởi vì không có con nối dõi nên người đời gọi là vương gia tuyệt hậu, là một nhân vật có thể sánh vai cùng lão Tề vương. Khác nhau ở chỗ thân mẫu của lão Tề vương là một cung nữ bưng đàm vu*, còn thân mẫu của Túc vương là công chúa ngoại tộc của Đột Quyết, người đời thường gọi là Hồ phi.
(*) Đàm vu: bình đồ chứa để khạc nhổ vào, được dùng trong cung đình và các gia đình quý tộc thời xưa.
Uy Ninh hầu chính là gia tộc bên ngoại của Tiên Thái hậu.
Tiên đế bốn mươi tuổi mới nạp Chân phi. Khi Tiên đế bốn mươi hai tuổi, Chân phi sinh hạ Thập tứ Hoàng tử. Tiên đế già rồi lại có con trai, thế nên rất thương yêu mẹ con hai người, ai ngờ Chân phi bạc mệnh, còn trẻ đã lìa xa nhân thế.
Sau đó Thập tứ Hoàng tử Triệu Ung đăng cơ, lấy quốc hiệu Bảo Khánh, cho người truy phong mẫu thân Chân phi làm Thái hậu, thụ phong Chân gia làm Uy Ninh hầu, tước vị được truyền thừa ba đời.
Hai người này đều là tâm phúc của Hoàng đế, tuyệt đối sẽ không phản bội, vì vậy Kinh thành giữ được sự bình an.
Triệu Cảnh Diễm thấy cô nghe đến mê mẩn, bèn nói thêm: “Trừ cái đó ra, Hoàng đế còn có hai nhánh đại quân ở Tây Bắc. Một nhánh ở trong Hổ Môn Quan, thường gọi Trấn Bắc Quân trấn giữ biên giới phía Bắc, kiềm hãm Đột Quyết; còn một nhánh khác chính là do Thịnh gia thống lĩnh, ở Cam Châu, trấn thủ Tây Bắc, Trấn Tây Quân của Tây Nam.”
Cố Thanh Hoàn nghe nói đến Thịnh gia, bèn thay đổi hướng suy nghĩ: “Bây giờ hai nhánh quân này do ai thống lĩnh?”
“Thống lĩnh Trấn Bắc Quân là Vu Quy, người này xuất thân là dân nghèo, mười tám tuổi làm Giáo úy, hai mươi làm Đô úy, liên tiếp lập chiến công. Năm ấy Đột Quyết cử quân đến xâm lấn biên giới, người này tự mình dẫn theo đại quân, đánh đuổi Đột Quyết về phía Bắc trường thành. Hoàng đế vô cùng vui mừng, phong Vu Quy làm Trấn Bắc Tướng quân, thống lĩnh Nghĩa Dũng Bá. Mấy năm nay Trấn Bắc Quân vẫn do Vu Quy thống lĩnh, chưa từng đổi người.”
Hàn môn tướng sĩ nhất định là có chỗ hơn người, chưa kể có thể trở thành thân tín của Hoàng đế, người này chắc chắn không tầm thường! Cố Thanh Hoàn thầm cảm thán!
Triệu Cảnh Diễm che miệng ho khẽ vài tiếng, nói tiếp: “Trấn Tây Quân vốn do Thịnh gia thống lĩnh, sau khi Thịnh gia gặp chuyện không may... Cô đoán xem quyền về tay ai?”
Cố Thanh Hoàn không ngờ cái tên này lại tỏ vẻ thần bí, nhìn về phía khác suy tư trong giây lát: “Phải là người thân cận đáng tin nhất của Hoàng đế.”
“Con trai trưởng Lý Tông Trạch của Trưởng Công chúa Bình Dương.”
Trưởng Công chúa Bình Dương là trưởng nữ của Tiên đế, cách Hoàng đế Bảo Khánh nhỏ tuổi nhất đến hai mươi tuổi. Hoàng đế Bảo Khánh mất mẹ khi còn nhỏ, Công chúa Bình Dương quan tâm tỉ mỉ, vì vậy tình cảm của hai người rất thắm thiết.
Nghe nói trước đây, Hoàng đế Bảo Khánh có thể kéo Thái tử ngã ngựa, quang vinh ngồi lên ngai vàng, không thể bỏ qua công lao của Trưởng Công chúa Bình Dương. Hoàng đế Bảo Khánh giao Trấn Tây Quân cho Lý Tông Trạch, giao Trấn Bắc Quân cho Vu Quy, quốc gia yên ổn.
Bấy giờ Cố Thanh Hoàn mới bừng tỉnh đại ngộ.
“Thế nên mới nói, chút quyền lực kia của Tô gia cũng chẳng thể gây ra sóng gió gì. Dù bản vương có cho hắn mười cái lá gan, hắn cũng tuyệt đối không dám làm phản.”
Thuật cai thị của đế vương, chính là giữ cân bằng. Cố Thanh Hoàn xúc động, hồi lâu không nói gì.
“Lục tiểu thư có gì muốn hỏi nữa không?” Triệu Cảnh Diễm bắt đầu hứng thú.
“Nói như thế, cũng không phải là Tô gia nịnh bợ Hiền vương, mà là Hiền vương lôi kéo Tô gia?”
Triệu Cảnh Diễm cười gật đầu: “Lục tiểu thư thông minh. Nếu không sao Ân Quý phi lại thương yêu Ân Đại Mi như con gái. Tô Tử Ngữ yêu Ân Đại Mi sâu đậm, chờ đợi cô ta sáu năm ròng rã, đã vậy trong nhà chẳng có lấy một nha hoàn ấm giường. Thâm tình đến vậy, không lẽ nào Hiền vương lại không lợi dụng.”