…
Đại doanh Thần Cơ Doanh.
Một con ngựa phi như bay đến, người đến là cận vệ của Ân Cửu Linh.
Lúc vào doanh trại, gã không xuống ngựa mà lấy ra một khối lệnh bài, đưa tới trước mặt thị vệ, sau đó trực tiếp phi vào trong.
Một lát sau, đèn trong doanh trướng của chủ soái đột nhiên sáng lên.
Tô Tử Ngữ kinh ngạc nhìn gã hỏi: “Việc gì?”
Thị vệ lấy một phong thư từ trong ngực ra, “Đây là thư do lão gia viết, mời Bát cô gia đọc thư.”
Tô Tử Ngữ mở thư ra xem, ánh mắt kinh ngạc.
“Bát cô gia, lão gia dặn người âm thầm chuẩn bị sẵn sàng.”
Giọng nói của thị vệ rất khẽ, cũng không nói nhiều thêm một câu nào. Tiếp đó, gã lại móc thêm một phong thư từ trong ngực ra, “Bát cô gia, đây là thư mà Bát tiểu thư sai tiểu nhân gửi cho người. Trong Kinh còn rất nhiều việc, tiểu nhân xin cáo từ.”
Tô Tử Ngữ bình tĩnh, vỗ vai hắn nói: “Về nói lại với Quốc Công gia câu này, mong người cứ yên tâm về tất cả.”
Thị vệ mỉm cười, ôm quyền cáo lui.
Tiếng vó ngựa dần dần khuất xa, trong đêm tối, một người đàn ông đi vào trong lều, ôm quyền nói: “Tam gia.” Người đến chính là cận vệ Thiết Đầu của Binh bộ Thượng thư Tô Thanh.
“Có chuyện gì?”
Thiết Đầu nói: “Lão gia sai thần tới báo tin cho Tam gia, mọi chuyện không được nóng vội, tất cả đều phải nghe theo sự chỉ huy của lão gia.”
Sắc mặt của Tô Tử Ngữ trở nên u ám.
Thiết Đầu thấy hắn không vui thì vội nói: “Lão gia nói, chuyện còn chưa đến mức đó, ngài ấy không thể để Tô gia rơi vào cảnh nguy hiểm.”
Khóe miệng Tô Tử Ngữ cong lên, nở một nụ cười lạnh, lời này nghe thật chói tai, và cũng thật giống sáu năm trước.
“Ngươi nói lão gia yên tâm, ta là con của người, nhất định sẽ vì vinh hoa phú quý của người mà cúc cung tận tụy đến chết mới thôi.”
Sự trào phúng không chút nể nang này khiến mặt Thiết Đầu biến sắc.
Tô Tử Ngữ cười lạnh, vén doanh trướng đi vào màn đêm, để lại một mình Thiết Đầu ở đó, đi cũng không phải, không đi cũng không phải.
Tô Tử Ngữ chạy một mạch tới sau núi, rút thanh kiếm bên người ra, vung nhẹ một cái, người và kiếm đã hòa làm một, hắn ta vừa múa kiếm vừa thét lên.
Mùa Đông sáu năm trước, khi đó Tô phủ vẫn còn là phủ Xa Kỵ Đại tướng quân, vậy mà lại cờ quạt cắm khắp nơi, binh mã kỵ binh canh phòng nghiêm ngặt, một con kiến cũng chui không lọt.
Có một người cưỡi ngựa phi như bay đến, tiểu tướng vận đồ trắng nhảy xuống ngựa, lập tức xông vào cửa. Tiểu tướng đó chính là hắn, Tô Tử Ngữ.
Hắn ta là Tam công tử của Tô phủ nên không ai dám ngăn cản.
Sảnh chính Tô phủ, cửa chính đóng chặt, hai bên tường chạm nổi hình hai đầu thú to lớn đang nhe răng trợn mắt, trông sống động như thật. Trước cửa là một hàng cột gồm sáu chiếc, đều được chạm khắc hình các loại mãnh thú chốn sơn dã khác nhau.
Hắn ta không có thời gian để nhìn những thứ đó, ánh mắt lướt qua hai hàng thị vệ tinh nhuệ đứng hai bên, khác với ngày thường là hôm nay bọn họ đều rút sẵn đao ra, mặt mũi trang nghiêm.
Đây là tư thế khi sắp gặp kẻ thù mà hắn ta rất quen thuộc. Hắn ta cảm nhận được sát khí bừng bừng, không khí dường như đều ngưng đọng lại.
Hắn ta biết lúc này đừng nói là người mà ngay cả một con ruồi bay qua cửa cũng sẽ bị một đao bổ đôi ngay lập tức.
Hắn ta chợt thấy căng thẳng, mồ hôi lạnh túa ra.
Trong sảnh chính, phụ thân Tô Thanh ngồi nghiêm nghị ở trên chủ vị, phía dưới là Đại ca Tô Tử Thần trấn thủ Nam Trực Lệ, Nhị ca Tô Tử Khải trấn thủ Bắc Trực Lệ đang đứng rũ tay. Tuy ba người không mặc áo giáp nhưng đều đang mặc quân phục trên người.
Đại ca, Nhị ca đều trở về rồi, khóe miệng hắn ta khẽ cong lên, Tiền gia được cứu rồi.
Hắn ta loạng choạng bước vào, vội vàng mở miệng gọi: “Phụ thân…”
“Câm miệng!”
Một tiếng gầm vang lên, ngay sau đó, phụ thân đập mạnh tay xuống mặt bàn, cùng với tiếng gầm này, cánh cổng đang mở lớn của Tô phủ bỗng nhiên bi đóng chặt.
Hắn ta +không biết chuyện gì, hơi hoảng loạn, bèn hỏi: “Phụ thân, Tiền gia…”
“Còn ra thể thống gì nữa!”
Phụ thân giận dữ quát: “Con là Hiệu úy quân tả của Thần Cơ Doanh, hoảng hốt cái gì?”
“...” Tô Tử Ngữ im lặng cúi đầu.
Phụ thân chau mày nhìn hắn, thở dài nói: “Đại ca, Nhị ca con từ chiến trường xa xôi về đây, còn không chào hỏi.”
Hắn ta ngẩng phắt đầu lên nhưng không nhìn hai vị huynh trưởng đã gấp gáp hỏi: “Phụ thân, như vậy là phát động rồi sao!”
Một câu nói không hề rõ ràng nhưng phụ thân của hắn ta vừa nghe đã hiểu, chỉ thờ ơ nói, “Sự việc còn chưa đến bước đó, ta không thể để Tô gia rơi vào tình cảnh nguy hiểm.”
Hắn ta không bình tĩnh được nữa, khẩn thiết nói: “Vậy... Tiền gia…”
Ánh mắt của phụ thân lướt qua khuôn mặt hắn ta, nhìn không ra hỉ nộ, người chỉ mơ hồ một câu: “Tiền gia... thì thế nào?”
Hắn ta lập tức hoảng sợ, trong lúc nhất thời, giống như không nhìn rõ được nét mặt của phụ thân nữa vậy.
Hắn ta vẫn còn cố nói thêm: “Phụ thân, trên dưới Tiền gia... mấy trăm mạng người…”
“Nói hay lắm!”
Phụ thân đột nhiên đứng lên, “Trên dưới Tiền gia mấy trăm mạng người, con tính bảo vi phụ làm thế nào?”
Hắn ta im bặt không nói gì.
Phụ thân chắp tay hướng về bên trái, nói: “Thánh chỉ đã hạ xuống, con và ta là người trong quân đội, trên có lệnh dưới phải phục tùng.”
Hắn ta muốn phản bác nhưng căn bản không nói ra được câu nào.
Phụ thân lạnh lùng nhìn hắn ta, ánh mắt uy nghiêm đến đáng sợ, “Không lẽ, mười mấy năm vi phụ dạy dỗ con đều là đổ sông đổ bể cả sao?”
Hắn ta quá hoảng sợ, chỉ cảm thấy trước mặt đã thành một màu trắng xóa. Hắn ta quỳ xuống trước mặt phụ thân, khẩn thiết cầu xin: “Phụ thân, Tử Kỳ tám tuổi đã được hứa gả cho con, là thanh mai trúc mã từ nhỏ của con…”
Hắn ta trầm giọng không nói tiếp nữa, vai run run, “Cô ấy mới mười ba tuổi, nào có tội tình gì... con thật sự không nhẫn tâm. Cầu xin phụ thân cứu giúp…”
“Cứu giúp?”
Phụ thân hỏi lại hắn ta rồi ung dung ngồi xuống ghế, ánh mắt lướt qua Đại ca Tô Tử Thần, “Tiền Tử Kỳ, đương nhiên sẽ không chết.”
Giống như tìm được một tia hy vọng, mắt hắn sáng lên, “Đại ca, là thật sao?”
Tô Tử Thần bước lên phía trước, ánh mắt hơi hoảng hốt, “Tam đệ, là thật, chỉ có điều…”
“Chỉ có điều gì? Chỉ cần đệ có thể làm được, dù có phải nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, đệ cũng không từ.” Hắn ta nuôi hy vọng, còn có điều gì quan trọng hơn việc sống sót nữa.
Đại ca khẽ thở dài, nói nhỏ vài câu bên tai hắn ta...
Ngay tức khắc, hắn ta thấy đầu mình ong ong, lồng ngực phập phồng dữ dội, hắn ta quả thật không dám tin tất cả những gì mình vừa mới nghe được.
Khoảnh khắc tiếp theo, hai mắt hắn ta đã đỏ au. Hắn ta vọt dậy, nắm chặt cổ áo của huynh trưởng, gầm lên giận dữ, “Huynh nói cái gì, huynh lặp lại một lần nữa?”
Đại ca không nhúc nhích, mặc kệ hắn ta túm chặt cổ áo.
“Hiền vương đã nói, xử lý xong Tiền phủ và Thịnh phủ... chức Thống lĩnh của Thần Cơ Doanh sẽ do Tam đệ nắm giữ.”
“Không, đệ không đồng ý, đệ sẽ không đồng ý đâu, trừ phi đệ chết.” Hắn ta đau đớn, thống thiết gào lên, tiếng gào thét vang vọng khắp Tô phủ.
“Nghiệt súc!”
“Nếu con không nghe theo thì chính là khiến Tô gia rơi vào cảnh nguy hiểm. Đại gia tộc hiển hách như Tô gia, mấy trăm mạng người sẽ chỉ vì một đứa con gái mà mang tội. Con trên có lỗi với liệt tổ liệt tông, dưới có lỗi với huynh đệ phụ mẫu, con còn có mặt mũi nào mà sống trên đời này nữa hả…”
Hắn ta run rẩy, đau đớn nhắm chặt mắt, hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi xuống, giống như tuyết trắng bên ngoài phòng cũng lặng lẽ rơi từ lúc nào không hay.
Sau một hồi múa kiếm, cả người đã ướt đẫm mồ hôi, hồn phách thì giống như vừa mới đi qua địa ngục, Tô Tử Ngữ yếu ớt ngồi dựa vào thân cây thở hổn hển.
Thời gian âm thầm trôi qua, nhưng từng việc từng việc lại giống như vừa mới xảy ra hôm qua, từ lâu đã ăn sâu vào xương tủy của hắn ta, một khi vạch ra sẽ lại khiến cho máu thịt bê bết.
Hối hận... đau khổ... phẫn nộ... bất lực..., hắn đã không thể nào phân biệt được cảm xúc nào là chủ đạo vào sáu năm trước nữa rồi.
“Tử Ngữ!”
Một giọng nói trầm thấp vang lên sau tai, “Xảy ra chuyện gì?”
Không cần quay đầu cũng biết đó là Dương Nhuệ, Tô Tử Ngữ chầm chậm thu thanh kiếm lại, bình tĩnh nói: “Hoàng đế hôn mê, Anh Quốc công lệnh ta lãnh binh tới cách cửa thành Bắc năm dặm.”
“Tử Ngữ không được!” Dương Nhuệ thầm hoảng hốt, lời trong lòng đã thốt ra.
Tô Tử Ngữ cười lạnh, khóe miệng mang theo sự trào phúng, “Phụ thân không cho phép ta manh động, sự việc vẫn chưa có quyết định, bây giờ ra tay vẫn còn quá sớm.”
Dương Nhuệ liền nói: “Lời của Tô Thượng thư rất có lý.”
Tô Tử Ngữ cảm thấy mũi chua xót, ánh mắt lóe lên tia sáng, “Đại Mi đối với ta tình thâm như biển, sáu năm chờ đợi chỉ vì một mình ta, ta há có thể phụ tấm lòng của cô ấy.”
Dương Nhuệ nghe mà như bị sét đánh ngang tai, ánh mắt tối đi.
Tô Tử Ngữ đi tới bên cạnh gã, giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lẽo, “Truyền lệnh của ta, tất cả binh sĩ của Thần Cơ Doanh, nửa tuần trà sau tập hợp ở trường luyện võ.”
“Tô Tử Ngữ!” Dương Nhuệ hét lên, nét mặt lo lắng.
Một cánh tay đặt trên vai hắn, cách một lớp áo mỏng manh, Dương Nhuệ cảm thấy lòng bàn tay đó đã ướt đẫm mồ hôi.
“Dương Nhuệ, ngươi đừng đi theo.”
Tô Tử Ngữ nhìn gã thật lâu, cuối cùng chỉ thốt ra một câu này.
…
Giảng giải nhiều lời như vậy, Thanh Hoàn đã cảm thấy hơi mệt, vết thương cũ trên ngực vẫn chưa khỏi hoàn toàn, sức lực không bằng lúc trước, nhưng cô lại không nỡ rời xa người trước mắt.
Thịnh Phương thấy cô cố gắng gượng, đứng dậy đi tới sau lưng cô, bàn tay đặt trên vai cô, lập tức truyền nội lực qua.
Sự ấm áp lan khắp tứ kinh bát mạch, Thanh Hoàn thoải mái thở phào nói: “Đường ca, người hãy kể cho muội nghe về chuyện luyện võ lúc nhỏ đi.”
Thịnh Phương lo lắng hỏi: “Cơ thể của muội có chịu đựng được không?”
Thanh Hoàn cười nói: “Muội là đại phu, còn có ai hiểu sức khỏe của bản thân hơn muội chứ.”
“Thôi được, hôm nay huynh muội chúng ta sẽ chong đèn trò chuyện thâu đêm.”
Thịnh Phương ngồi về chỗ cũ, vừa định mở miệng thì Nguyệt nương bưng lồng cơm đi vào, cười nói: “Tiểu thư, Thập bát gia, cả hai ăn chút cháo đi đã.”
Thịnh Phương nhớ lại chiếc áo khoác kia là do Nguyệt nương may thì cười nói: “Đa tạ Nguyệt nương may áo cho ta, sau này muội muội còn phải làm phiền Nguyệt nương chăm sóc nhiều hơn.”
Nguyệt nương nào ngờ được đường đường Thập bát gia có thể khiêm tốn nói chuyện với bà như vậy, tay chân thoáng cái đã lóng ngóng hết cả, bà nói: “Thập bát gia, nô tì... đây là bổn phận của nô tì, Thập bát gia xin cứ yên tâm.”
Thanh Hoàn cười ấm áp, đang định bưng chén cháo lên, cửa thư phòng đã bị mở tung, Ngân Châm đột ngột chạy vào, lắp ba lắp bắp nói:
“Tiểu... tiểu... thư... lão... lão... lão tổ tông…”
“Lão tổ tông sao rồi?” Thanh Hoàn hoảng hốt.
“Lão tổ tông đến rồi!”
Thanh Hoàn há mắt trợn mồm, đáy mắt ánh lên sự hoài nghi. Tại sao lão tổ tông lại đến vào giờ này?
Lúc Tưởng Hoằng Văn đỡ lão tổ tông đi vào thư phòng, người đầu tiên hắn ta nhìn thấy là người đàn ông cao lớn ở bên cạnh Thanh Hoàn, rồi khi thấy thức ăn khuya trên bàn thì hắn ta híp mắt lại.