Cao Tiểu Phong không hiểu lắm, hỏi lại: “Vì sao phải làm như vậy?”
Cao Minh Đào che trán nói: “Thụy vương vừa là trưởng vừa là đích, theo lý thì vị trí Thái tử nên do ngài ấy kế thừa từ lâu. Thế nhưng sáu năm qua, Hoàng thượng vẫn không hề nhắc tới, chuyện này không khỏi khiến người ta suy nghĩ sâu xa.”
“Ý của phụ thân là Hoàng thượng có ý định chọn Hiền vương?”
“Im miệng, đây há là lời con có thể bàn tán?”
Cao Minh Đào nghiêm mặt, lạnh lùng nói: “Làm kẻ bề tôi, hai chữ trung thành rất quan trọng. Hoàng thượng lập ai làm trữ quân cũng không phải là chuyện mà chúng ta cần bận tâm.”
Cao Tiểu Phong ngẩn người, tiếp lời: “Dù sao cũng là hai người này.”
“Chưa chắc!” Khóe miệng của Cao Minh Đào hơi rũ xuống.
“Phụ thân đang nói Thọ...”
Ánh mắt sắc như dao phóng đến, Cao Tiểu Phong vội ngậm miệng lại.
“Con trai à, lòng vua khó dò, con đừng quên kết cục của Thịnh gia.”
Cao Tiểu Phong đã tận mắt thấy thảm trạng của Thịnh gia, trong lòng vẫn còn sợ hãi: “Phụ thân nói rất đúng, chỉ cần Hoàng thượng không lập Thái tử, chúng ta vẫn nên bảo trì trạng thái trung lập.”
Cao Minh Đào lắc đầu, thở dài thườn thượt: “Quân tử sống trên đời, làm sao có thể trung lập mãi được, khó lắm!”
Bỗng nhiên ông ta lại đổi đề tài: “Con cảm thấy Thọ vương là người như thế nào?”
Cao Tiểu Phong nhìn cha mình, khó hiểu đáp lời: “Ngoại trừ phương diện kia, con cảm thấy tất cả đều rất tốt.”
Cao Minh Đào không nói gì.
“Phụ thân, có khi nào Hoàng thượng vừa ý hắn không?” Cao Tiểu Phong do dự, sau đó nói suy đoán trong lòng mình ra.
Cao Minh Đào lườm gã, nói một câu không hề liên quan: “Giờ đây ta thật hối hận một việc.”
“Việc gì?”
“Hôn sự của con và Nhị tiểu thư Cố phủ.”
Cao Tiểu Phong nhíu mày. Trước đây chính là phụ thân khéo léo từ chối mối hôn sự này, chuyện đã qua lâu rồi, sao giờ lại còn nhắc đến. Bỗng nhiên, dường như có thứ gì đó xoẹt qua trước mắt gã. Nhị tiểu thư Cố phủ thân thiết với Cố nữ y, Cố nữ y là vị hôn thê của Tưởng Thất gia, Tưởng Thất gia và Thọ vương còn thân hơn cả anh em ruột. Nói như thế...
Cao Minh Đào thấy con trai mình đã hiểu ra, bèn vuốt mấy sợi râu lưa thưa rồi nói: “Cố gắng tạo mối quan hệ tốt với Thọ vương.”
“Vâng, phụ thân!”
Cao Tiểu Phong khom người đáp lời.
Sau một đêm ngủ ngon, tinh thần của Cố Thanh Hoàn rất phấn chấn.
Nha hoàn hầu ở ngoài nghe thấy tiếng động bèn vào trong hầu hạ. Cố Thanh Hoàn ra hiệu im lặng, chỉ vào người đang ngủ say trên giường, sau đó rón rén ra gian phòng ngoài.
Cố Thanh Hoàn rửa mặt, dùng điểm tâm xong đến phòng Thanh Nhi quan sát một lúc rồi mới ra ngoài.
Xe ngựa vừa đi được mấy bước, cô đã nghe được một giọng nói trong trẻo vang bên tai.
“Thanh Hoàn, hôm qua ngủ ngon không?”
Cố Thanh Hoàn sửng sốt, không dám tin mà vén rèm lên nhìn. Một khuôn mặt anh tuấn đột ngột xuất hiện ngay trước mắt cô.
Cố Thanh Hoàn nhíu mày.
Phủ Thọ vương ở thành Nam, biệt viện Sử gia ở thành Bắc, không cần suy nghĩ cũng biết chẳng thể nào tiện đường được.
“Đừng có bày ra vẻ mặt như ta theo dõi cô thế. Hôm qua ta say rượu, cổ họng đau quá nên mới đến xin Thanh Hoàn cho chút thuốc uống.”
Bấy giờ Cố Thanh Hoàn mới nghe thấy rõ, quả thật giọng nói của người này hơi khàn. Uống rượu cả đêm, sao không uống chết luôn đi.
“ Thanh Hoàn đang thầm mắng ta?” Triệu Cảnh Diễm như nghe được tiếng lòng của Cố Thanh Hoàn.
Cố Thanh Hoàn sững người, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ta nào dám. Huynh... có muốn lên đây để ta chẩn mạch không?”
Triệu Cảnh Diễm lắc đầu: “Tạm thời không cần, để lát nữa Thanh Hoàn chẩn mạch luôn một lượt.”
Lời này có ý gì? Cố Thanh Hoàn ngạc nhiên ra mặt.
Triệu Cảnh Diễm không chờ cô suy nghĩ đã cười nói: “Thanh Hoàn à, lát nữa đến Thái Y Viện chuẩn bị sẵn thuốc trị ngoại thương tốt nhất, sẵn sàng tới cứu ta bất cứ lúc nào.”
“Huynh có ý gì?”
Triệu Cảnh Diễm cười nói: “Ta định đánh nhau với Tam ca một trận, Thanh Hoàn thấy sao?”
Cố Thanh Hoàn chợt hiểu, trên mặt đầy ý cười: “Ý kiến hay.”
Triệu Cảnh Diễm nhướng mày, thở dài một tiếng: “Chỉ trách thân thể bản vương yếu ớt, không chịu nổi đòn đau.”
“Yên tâm, có ta ở đây, huynh có thể sống lâu trăm tuổi.”
Triệu Cảnh Diễm cười hà hà: “Vậy bản vương đi đây. Hoàn Hoàn, nhớ chuẩn bị thuốc trị ngoại thương đấy!”
Hoàn Hoàn? Đây là cách gọi gì vậy?
Mãi đến lúc ngồi trong Thái Y Viện, Cố Thanh Hoàn vẫn còn canh cánh trong lòng cách Triệu Cảnh Diễm gọi mình lúc sáng.
“Cố nữ y... Cố nữ y!”
“Hả?”
Cố Thanh Hoàn hoàn hồn, thấy là Lưu Triệu Ngọc thì vội hỏi: “Có phải sắp họp buổi sáng không?”
“Đúng vậy, sắp tới giờ rồi, cô còn không nhanh lên. Đến trễ lại bị mắng đấy.”
“Đa tạ!”
Lưu Triệu Ngọc thấy cô không lanh lợi như mọi khi, cười hỏi: “Mới sáng ra đã nghĩ gì thế?”
Cố Thanh Hoàn đáp qua loa: “Ta đang nghĩ đến một phương thuốc.”
Lưu Triệu Ngọc nhìn quanh, ghé sát đầu vào rồi nói nhỏ: “Lát nữa cô phải cẩn thận đấy, vẻ mặt của Trương Hoa cực kì khó coi.”
Cố Thanh Hoàn biết là vì chuyện chẩn bệnh cho Hoàng hậu hôm qua, bởi vậy cũng không để bụng, chỉ cười đáp: “Trong lòng ta biết rõ. Chúng ta đi thôi.”
Cố Thanh Hoàn theo sau Lưu Triệu Ngọc vào đại sảnh. Cô còn chưa đứng vững, Trương Hoa ngồi ở ghế đầu đã đặt mạnh chung trà xuống bàn, tiếng nói và vẻ mặt đều nghiêm lại.
“Tư cách thấp nhất nhưng lại kiêu căng nhất, trong mắt có còn ai không?”
Dù không chỉ mặt gọi tên, thế nhưng người thông minh đều biết đang nói đến ai. Trong đại sảnh, mọi người đang tán gẫu đều đồng loạt im lặng, ánh mắt nhìn về phía người mới đến.
Cố Thanh Hoàn hơi cúi đầu, đi đến chỗ ngồi ở sau cùng của mình.
Cô ngồi xuống, nâng chung trà lên, thong dong nói: “Trong mắt Trương thái y có ai, trong mắt ta có người đó.”
“Ngươi...”
Trương Hoa giận sôi, vỗ bàn nói: “Cố Thanh Hoàn, ngươi quá làm càn.”
Cố Thanh Hoàn cười khẽ: “Sao Trương thái y lại nói vậy. Thanh Hoàn luôn luôn tuân theo bổn phận, chưa bao giờ dám vượt quyền, sao lại nói là làm càn. Ồ, ta hiểu rồi, nhất định là vì chuyện trong cung Hoàng hậu hôm qua nên Trương thái y mới nói vậy!”
Trong cung không có chuyện gì có thể giấu được. Hôm qua Tần Hoàng hậu đuổi Trương thái y đi, chỉ giữ một mình Cố nữ y ở lại chẩn mạch, sau đó còn lệnh cho Cố nữ y đến phủ Trấn Quốc công.
Ai chẳng biết trước giờ luôn là Trương thái y đến phủ Trấn Quốc công khám bệnh. Chuyện này giống như một cái tát cực mạnh vào mặt Trương thái y.
Cố Thanh Hoàn vừa nhắc đến chuyện này, vẻ mặt của các vị thái y nhìn về phía Trương Hoa lại có thêm sự đánh giá.
Trương Hoa tức giận đến trợn ngược hai mắt, lớp vỏ bọc bị xé rách, mặt mũi của ông ta đã bị giẫm xuống dưới chân.
Cố Thanh Hoàn nhìn thấy rất rõ sự hung ác chợt lóe lên trong mắt ông ta. Cô đặt chung trà xuống, đứng dậy đi đến trước mặt Trương Hoa, vẻ mặt kính cẩn.
“Hôm qua bắt mạch, không nói theo ý của Trương thái y là lỗi của Thanh Hoàn. Trương thái y là đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, nhất định sẽ không để trong lòng đâu.”
Trương Hoa cười lạnh lùng: “Đương nhiên sẽ không để trong lòng, chỉ là mọi việc đều có quy tắc của nó. Cố nữ y, tuy rằng y thuật của ngươi rất khá, thế nhưng quá kiêu căng tự mãn lại không phải là chuyện tốt.”
Cố Thanh Hoàn ngước mắt, không hề khoan nhượng mà phản bác: “Lời này của Trương thái y, Thanh Hoàn không dám gật bừa. Chẳng lẽ ta nên tuân theo quy tắc, không màng đến bệnh tình của Hoàng hậu nương nương?”
Lời vừa dứt, trong lòng mọi người đều hiểu rõ. Hóa ra Trương Hoa bị làm mất mặt, thế nên mới lấy việc công để báo thù riêng.
“Ngươi...” Trương Hoa tức giận đến đỏ mặt tía tai, thầm nghiến răng nghiến lợi:
“Hoàng hậu nương nương quản lý lục cung, nổi tiếng là hiền đức. Nếu bị bệnh tật quấy nhiễu khiến không còn tâm trí, sức lực, tất nhiên sẽ không còn hơi sức để quản lý sự vụ trong cung. Chắn chắn lúc đó sẽ có kẻ tiểu nhân thừa cơ gây chuyện, làm loạn hậu cung. Hậu cung loạn, Hoàng thượng đâu thể chuyên tâm xử lý chuyện triều chính? Quân vương không quan tâm triều chính, bách quan noi theo, cứ thế mãi, loạn lạc nối đuôi nhau mà ra. Cơ nghiệp hiển hách của triều Đại Chu chúng ta lẽ nào lại bị phá hủy chỉ vì một quy tắc nhỏ bé?”
Cố Thanh Hoàn thấy Trương Hoa tím tái mặt mày, bỗng nhiên đổi đề tài, lạnh giọng nói: “Con đê ngàn dặm sụp vì tổ kiến, Trương đại nhân không cho Thanh Hoàn có lời chẩn bệnh khác với mình là có ý đồ gì? Chẳng lẽ Trương đại nhân muốn làm cái tổ kiến kia?”
Những lời hùng hồn đanh thép này khiến cả đám Thái y đều trợn mắt há mồm.
Mọi người thầm hít sâu một hơi.
Cô gái này thật là lợi hại, chỉ dăm ba câu nói đã nâng việc này lên đến một tầm cao mới. Lần này đừng nói là Trương Hoa, cho dù Hoàng đế nghe xong cũng không tóm được chỗ sai nào, trái lại còn phải khen một tiếng “trung thần“.
“Ngươi... Ngươi...”
Trương Hoa giận đến vểnh râu, mặt mày sưng xỉa tựa như đầu lợn bị tạt nước sôi, sự ác độc trong mắt làm người ta sợ đến run rẩy.
Hay cho một Cố Thanh Hoàn mồm miệng lanh lẹ, vậy mà lại dám đào một cái hố lớn như thế chờ ta nhảy xuống. Nếu ta không dằn mặt ngươi, trong Thái Y Viện này còn có đất cho Trương Hoa ta dung thân sao?
Ánh mắt của Cố Thanh Hoàn rất lạnh: “Thanh Hoàn không dám gật bừa với những thứ gọi là quy tắc của Trương thái y, thế nhưng làm trái ý cấp trên là Thanh Hoàn không đúng. Thanh Hoàn bằng lòng ở nhà tự xét lại mình năm ngày, tự phạt nửa năm bổng lộc, không biết như vậy đã có thể dập tắt lửa giận trong lòng Trương thái y chưa?”
Dứt lời, Cố Thanh Hoàn kính cẩn vái chào, sau đó nghênh ngang rời đi.
Trương Hoa nhìn theo bóng lưng cô, cảm thấy ngọn lửa trong lòng cháy phừng phực. Ông ta sống hơn nửa đời người, chưa bao giờ phải luống cuống như hôm nay.
Cô gái này... cô gái này… quả thật chỉ mới mười bốn tuổi thôi sao?
Trương Hoa nghẹn không thở nổi, ngã xuống.
“Trương thái y... Trương thái y...”
Cả đại sảnh loạn hết cả lên.
Cố Thanh Hoàn nghe thấy động tĩnh ở phía sau, bước chân vô cùng nhẹ nhàng.
Dù sao người kia nói cá đã cắn câu, người bị động tiếp theo sẽ là Thụy vương. Trương Hoa là một con chó của Thụy vương, cứ nhổ răng chó trước rồi lại tính tiếp.
Trở lại tiểu viện của mình, Cố Thanh Hoàn cầm lấy nước trà Ngân Châm đưa đến, một hơi uống sạch.
“Liệu hành động hôm nay của tiểu thư có quá nôn nóng rồi không?” Ngân Châm cẩn trọng hỏi.
Cố Thanh Hoàn đặt chung trà xuống, bảo: “Ngân Châm, chó cùng mới rứt giậu, vậy mới lòi cái đuôi chuột ra được. Trương Hoa chẳng phải người ngay, ông ta có hành động thì mới có lợi cho chúng ta.”
Ngân Châm gật đầu đáp: “Chỉ sợ ông ta nghĩ ra ý đồ xấu xa gì đó, chơi trò ném đá giấu tay. Tiểu thư, sau này người hãy dẫn Diệp Thanh đi cùng.”
Cố Thanh Hoàn suy nghĩ một chốc rồi đáp: “Nghe lời ngươi, đi thôi.”
“Tiểu thư... thật sự phải tự kiểm điểm mình năm ngày sao?”
“Đã nói thì phải làm cho được.” Ánh mắt Cố Thanh Hoàn rất thản nhiên.
“Chuyện này...” Ngân Châm khó hiểu.
Cố Thanh Hoàn thản nhiên cười: “Ngân Châm, chủ nhân của ngươi có người chống lưng, không phải sợ.”
Chốc lát sau, chủ tớ hai người sách theo bao thuốc, nghênh ngang rời đi trước ánh nhìn chòng chọc của mọi người, khiến tất cả kinh sợ không thôi.
Vì là quyết định bất chợt, xe ngựa Thanh phủ chưa đến đón kịp. Cô do dự một lúc, bèn bảo Ngân Châm ra bên đường thuê một chiếc xe.
Bỗng nhiên, một người bước tới, đứng chắn trước mặt cô.
“Lục tiểu thư.”