“Cố Tùng Đào! Cố Tùng Đào! Trời dài đất rộng có kỳ, hận nầy đằng đẵng còn ghi muôn đời*. Sau khi ta chết, nguyện biến thành ác quỷ, nguyền rủa cả nhà ngươi muôn đời muôn kiếp.”
(*) Nguyên văn 天长地久有时尽,此恨绵绵无绝期. Trích từ bài thơ Trường hận ca của nhà thơ Bạch Cư Dị.
“Nhị nãi nãi...”
Vầng trăng sáng giữa không trung, Tiền thị thét lên một tiếng chói tai thê lương, vang vọng đến tận trời xanh.
Cố Thanh Hoàn khẽ nhắm mắt lại.
Sáu năm trước cô đã từng nghe kể về cảnh tượng ngày hôm đó, bây giờ nghe lại lần nữa, nỗi đau đớn vẫn còn nguyên đó.
“Nguyệt nương, vì sao di mẫu lại nói, chắc chắn Cố gia sẽ không bỏ qua cho mình.”
“Chuyện này...” Nguyệt nương đột nhiên ngẩng đầu lên.
“Nếu sẽ không bỏ qua cho di mẫu, vậy tại sao người còn muốn bà đi cầu xin Cố Nhị gia?”
“Chuyện này... Có lẽ Nhị nãi nãi muốn liều một phen, để Nhị gia nể tình phu thê ngày xưa...”
“Ha ha!”
Tiếng cười lạnh lùng cắt ngang lời Nguyệt nương, Cố Thanh Hoàn lẩm bẩm: “Quả nhiên là không nói rõ được!”
“Tiểu thư?”
Cố Thanh Hoàn chỉ trên đầu: “Cử đầu tam xích hữu thần mình*, cho dù thứ che trước mắt là một cục sắt, ta cũng phải đục một lỗ trên cục sắt đó. Người đâu, lại đây rửa mặt cho ta.”
(*) Làm bất cứ việc gì, ở bất cứ đâu cũng sẽ bị thần phật, trời xanh nhìn thấy.
Đóng cửa xét mình năm ngày, hôm nay là ngày đầu tiên. Cố Thanh Hoàn nghĩ đến chuyện không cần đến Thái Y Viện gặp đám người kia, lập tức thấy ăn cũng ngon hơn rất nhiều. Lúc ăn sáng, cô đã để Nguyệt nương múc thêm nửa chén cháo trắng cho mình.
Cháo vừa đưa đến tay cô, một bóng người đã ngồi xuống trước mặt. Cô ngước mắt nhìn, hóa ra là Tưởng Hoằng Văn, mắt của hắn ta đỏ ngầu, sắc mặt hơi tái xanh.
“Mới sáng sớm, sao ngươi đã đến đây?”
“Múc cho ta chén cháo, loãng chút, lại làm thêm mấy món ăn nữa. Có nem cuốn, bánh nhân đậu không?”
Tưởng Hoằng Văn tuôn một tràng với Nguyệt nương xong, sau đó mới quay đầu lại nói: “Lại một đêm không ngủ, ta sắp chết rồi đây.”
Cố Thanh Hoàn duỗi tay bắt mạch cho hắn ta, một lát sau buông ra rồi bảo: “Ngươi nên về nhà ngủ.”
“Đình Lâm bảo ta đến, nghe nói hôm nay cô đóng cửa xét mình, cho nên ta muốn mời cô đến tiền trang đi dạo, cũng coi như thư giãn.”
Cố Thanh Hoàn nhíu mày: “Chuyện ta đóng cửa xét mình và đến tiền trang thư giãn thì liên quan gì đến nhau?”
Tưởng Hoằng Văn biết không giấu được, bèn cười nói: “Tiền trang chuẩn bị tiếp nhận tiền thuế của cả nước, chuyện này không phải chuyện nhỏ. Sử Lỗi không có ở đây, cần làm như thế nào vẫn phải nhờ cô chỉ thị.”
Cố Thanh Hoàn lại nhíu mày: “Đình Lâm đâu?”
Tưởng Hoằng Văn nhận cháo trắng Nguyệt nương đưa đến, húp một ngụm rồi nói: “Vào triều, nói là muốn đòi lại công bằng cho cô.”
“Hả?” Cố Thanh Hoàn khó hiểu.
Tưởng Hoằng Văn nhận ra mình lỡ miệng, vội cười làm lành, nói: “Chẳng lẽ vị hôn thê của Tưởng Thất gia ta lại dễ bị ức hiếp vậy sao. Một gã Trương Hoa cỏn con là cái thá gì chứ, ta bảo Đình Lâm đứng ra lấy lại công bằng cho cô rồi.”
Cố Thanh Hoàn nghe vậy liền sốt ruột: “Ai cần lấy lại công bằng cho ta, ta cố ý làm thế để ép Trương Hoa ra tay mà.”
Tưởng Hoằng Văn không khỏi nhếch mép cười.
Chẳng trách Đình Lâm nói người có thể khiến Cố Lục chịu thiệt còn chưa sinh ra trên đời đâu. Hóa ra cô có dụng ý riêng.
Cố Thanh Hoàn thấy hắn ta mỉm cười, vậy mới biết mình đã mắc lừa. Cô giận dỗi nhìn hắn ta, đặt mạnh đôi đũa xuống.
Tưởng Hoằng Văn nhướng mày: “Đừng giận, tuyệt đối sẽ không làm ảnh hưởng tới chuyện của cô. Sau này, chờ chuyện của cô xong rồi, ta lại ra mặt lấy lại công bằng cho cô.”
Lời này vốn dĩ là do Đình Lâm nói, Tưởng Hoằng Văn cũng chỉ là người truyền lời đến cho cô thôi.
Nhưng lọt vào tai Cố Thanh Hoàn lại là một cảm xúc khác. Cô nhìn hắn ta chăm chú, sau đó gắp một miếng chả giò bỏ vào trong chén của hắn ta.
Tưởng Hoằng Văn không nói nhiều, giống như một cái bóng đi theo sau Triệu Cảnh Diễm, thường dùng ánh mắt khinh thường nhìn người, thế nhưng lại vô cùng bao che.
“Đa tạ.”
Tưởng Hoằng Văn sững sờ, cười nói: “Không cần khách sáo. Ồ, sao quầng mắt của cô rõ quá vậy, tối hôm qua cô không ngủ được sao?”
Cố Thanh Hoàn ngại ngùng sờ quầng mắt: “Ừm, uống mấy chén trà pha hơi đặc nên mất ngủ.”
Cô vừa dứt lời, Thải Vân vội vã đi vào: “Lục tiểu thư, Lục tiểu thư, bốn vị tiểu thư của Cố phủ đến.”
Cố Thanh Hoàn sầm mặt, hỏi: “Sao bọn họ chắc chắn được là ta ở trong phủ?”
Tưởng Hoằng Văn cắn miếng nem cuốn, đáp lại: “Để một người trước cửa phủ, ngày đêm nhìn chòng chọc, đến cả con chó còn không chạy thoát nổi, huống hồ là người.”
Nói bừa nhưng cũng rất có lý.
Cố Thanh Hoàn ăn xong miếng cháo cuối cùng rồi nói: “Ngươi ăn tiếp đi, ta đi tiếp chuyện bọn họ.”
Đây là lần đầu tiên mấy tỷ muội Cố Thanh Chỉ đến phủ này, bọn họ vừa đi vừa quan sát quang cảnh xung quanh, trong lòng thầm giật mình.
Tuy tòa nhà này không lớn bằng Cố phủ, thế nhưng lại tinh xảo và lộng lẫy hơn hẳn, nghe nói ba tháng trước còn tiến hành xây dựng rất rầm rộ, xem ra Tưởng phủ thật sự rất giàu có.
Bốn tỷ muội vào cửa, thấy Cố Thanh Hoàn ngồi ngay ngắn trên ghế trên, vấn kiểu tóc phi thiên, trên đầu cài một cây trâm ngọc bích, khoác áo đối khâm màu xanh da trời có thêu cành hoa hải đường, xinh đẹp tựa như hoa đào mùa Xuân, thanh cao tựa như hoa cúc mùa Thu.
Cô ăn mặc như vậy khiến bốn tỷ muội phải ngẩn ngơ trong chốc lát.
Cố Thanh Hoàn mỉm cười: “Sao Nhị tỷ đến đây?”
Rõ ràng là có bốn vị cô nương đến, cô lại chỉ chào hỏi một người, các cô nương Cố phủ đều biết đây là vì sao.
Cố Thanh Chỉ hơi thẹn, ấp úng nói: “Qua đây thăm muội.”
“Nhị tỷ mau ngồi đi, tỷ đã dùng điểm tâm chưa?” Ý ở ngoài lời là đến sớm quá đấy.
Sự hổ thẹn trên mặt Cố Thanh Chỉ càng rõ ràng hơn, cô ấy trả lời: “Đã dùng rồi, hôm nay muội muội dậy muộn vậy, không cần đến Thái Y Viện sao?”
Cố Thanh Hoàn liếc nhìn cô ấy: “Hôm nay ở nhà đóng cửa xét mình, không cần đến Thái Y Viện.”
“Chà, Lục muội làm chuyện sai trái gì rồi mà phải ở nhà đóng cửa xét mình.” Người nói là Cố Thanh Vân.
“Tam tỷ không được nói lung tung, sao Lục muội lại là người lỗ mãng như thế được.” Người bênh vực là Cố Thanh Liên.
Cố Thanh Vân cố tình trừng mắt nhìn Cố Thanh Liên: “Tứ muội không biết rồi, trong Thái Y Viện đều là các vị đã có tuổi, nhiều tâm cơ, ta chỉ sợ Lục muội sơ sẩy đắc tội với người ta thôi.”
Bản lĩnh nịnh hót của hai người này ngày càng cao. Đưa mắt nhìn về phía cô gái mặc áo tím, Cố Thanh Hoàn cười nhạt nói: “Sao Linh tiểu thư không ngồi đi. Xuân Nê, dâng trà.”
Ngô Nhạn Linh mỉm cười nhưng không nói lời nào, chỉ thong thả ngồi xuống.
Cố Thanh Hoàn thấy thế thì nhíu mày.
Trà bánh dâng lên, các cô nương đều im lặng uống trà.
Cố Thanh Hoàn không biết mục đích của bốn người này, bởi vậy chỉ cười mà không nói gì, trong phòng khách rộng lớn nhất thời im lặng như tờ.
Nguyệt nương đứng đằng sau ngước mắt nhìn thoáng qua Xuân Nê.
Xuân Nê tỉnh ngộ, cúi đầu nói nhỏ: “Tiểu thư, tiếp đến còn có khách nữa.”
Giọng nói không lớn nhưng các cô nương đều nghe rõ, đây là đang đuổi người.
Miệng Cố Thanh Chỉ đắng chát, cô ấy vội buông chung trà xuống rồi nói: “Lục muội, ngày kia là sinh nhật thái thái, trong phủ định mở vài bàn tiệc, không biết muội có rảnh đến tham dự không?”
Hóa ra đến đây là vì chuyện này, bọn họ sợ mình không đồng ý, cố ý bảo bốn tỷ muội cùng ra mặt, Cố gia tính toán hay thật.
“Thật không khéo, tiểu thư nhà ta phải đóng cửa tự xét lại mình, không thể ra khỏi phủ.” Xuân Nê đáp.
“Trời đất bao la, chữ hiếu đứng đầu. Lục muội rời phủ đi khánh sinh cho thái thái, dù là Hoàng thượng cũng không dám không cho.” Ngô Nhạn Linh từ đầu đến cuối chưa từng mở miệng, lúc này bỗng buông chung trà xuống, nói ra một câu như vậy.
Cố Thanh Hoàn cười mà như không, nhìn thẳng vào cô ta: “Linh tiểu thư nói rất đúng, quả thật ta nên đi.”
Cố Thanh Chỉ thấy Lục muội đồng ý rồi, tâm trạng được thả lỏng, khẽ mỉm cười đứng dậy: “Lục muội còn có chuyện, bọn ta về trước vậy.”
“Nhị tỷ, cần gì phải vội chứ?”
Cố Thanh Vân mở miệng ngăn cản: “Chúng ta lần đầu đến phủ Lục muội, thế nào cũng phải tham quan một phen mới đúng, chắc Lục muội sẽ không từ chối đâu nhỉ?”
Cố Thanh Chỉ sầm mặt, đang định quát lớn thì Cố Thanh Liên đã mồm nhanh mắt lẹ nói: “Nhị tỷ, muội cũng muốn đi thăm thú nữa.”
Ngô Nhạn Linh cười khẽ: “Đến cả thái thái cũng nói tỷ muội một nhà khó có cơ hội tụ họp với nhau, cũng nên tương thân tương ái hơn mới được.”
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt của Cố Thanh Chỉ trở nên rất khó coi.
Không mời mà đến đã rất bất lịch sự, giờ còn mặt dày đòi thăm thú phủ đệ của người ta, đây là phong thái mà tiểu thư danh gia vọng tộc nên có sao?
Đôi môi của cô ấy giật giật, cuối cùng không nói gì.
Cố Thanh Hoàn thản nhiên nhìn tất cả.
Đông Viện trong Thanh phủ có đám người Tào Tử Ngang, Thạch Dân Uy, Trần Bình ở. Huynh muội Tào thị đã đến Đồng Nhân Đường, Thạch Dân Uy đọc sách trong viện, chắc đám hộ vệ Trần Bình đang luyện quyền ở hậu viện.
“Nguyệt nương, đưa bốn vị tiểu thư đi dạo quanh vườn.”
Cố Thanh Liên cười nói: “Lục muội có cùng đi với bọn ta không, hôm nay trời đẹp, ở ngoài khá mát mẻ.”
Cố Thanh Hoàn lắc đầu: “Ta còn có khách, không đi theo được. Nguyệt nương, dặn dò Lưu tẩu trưa nay làm một bàn tiệc, mời các tỷ tỷ ở lại dùng cơm.”
Nguyệt nương không rõ tại sao tiểu thư còn muốn giữ người lại dùng cơm, thế nhưng vẫn theo lễ mà bước lên: “Bốn vị tiểu thư, mời đi cùng Nguyệt nương.”
Các tiểu thư rời đi.
Tưởng Hoằng Văn ra khỏi phòng, xụ mặt nói: “Cái phủ kia lại tính toán gì đây, cô cũng quá tốt tính rồi đấy.”
Cố Thanh Hoàn đáp rất bình thản: “Yên lặng theo dõi kỳ biến. Đi thôi, ta với ngươi đến tiền trang.”
“Không cần đi ứng phó đám người kia?”
“Không cần.” Cố Thanh Hoàn đáp rất dứt khoát.
Hai người mới bước đến bậc cửa đã thấy Nguyệt nương dắt bốn người quay lại.
Bốn vị tiểu thư của Cố phủ đều sửng sốt, giờ mới hiểu ra khách mà Cố Thanh Hoàn muốn đón tiếp là Tưởng Hoằng Văn.
Ngô Nhạn Linh vừa nhìn thấy hắn ta, trái tim lập tức đập dồn dập như sấm, nhưng chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, sự lạnh lẽo đã lan khắp cơ thể, bàn tay đặt trong ống tay áo siết chặt lại.
“Nhị tỷ, sao lại quay về rồi?”
Đang lúc mọi người thất thần, Cố Thanh Hoàn hỏi một câu: “Đã bỏ quên cái gì sao?”
Cố Thanh Chỉ lúng túng nhìn Tưởng Hoằng Văn: “Lục muội, bụng của Tứ muội đột nhiên hơi khó chịu.”
Cố Thanh Hoàn nhất thời vẫn chưa hiểu ra, Nguyệt nương vội bước lên nói nhỏ: “Tiểu thư, Tứ tiểu thư bỗng đến quỳ thủy, trên váy hơi dính bẩn.”
Cố Thanh Hoàn thản nhiên nói: “Thay áo quần của ta rồi tiễn người về đi. Thời kì này ở nhà nghỉ ngơi thì tốt hơn.”
Cố Thanh Liên xấu hổ đến mức, mặt đỏ đến mang tai, cũng không để ý gì nữa, để nha hoàn đỡ vào nhà.
Nguyệt nương đưa mắt ra hiệu cho Thải Vân, Minh Nguyệt, hai người lập tức đi theo sau.
“Thỉnh an Thất gia!” Cố Thanh Chỉ tiến lên, hành lễ với Tưởng Hoằng Văn.
“Nhị tiểu thư không cần khách sáo.” Tưởng Hoằng Văn biết Cố Lục và Cố Thanh Chỉ thân thiết, giọng nói cũng lễ độ hơn.
Cố Thanh Vân hơi ngẩn ngơ, đỏ mặt bước lên hành lễ một cách vội vã: “Thỉnh an Thất gia.”
“Ừm.” Tưởng Hoằng Văn hờ hững.
“Thỉnh an Thất gia. Từ Tưởng phủ đến đây ít nhất cũng mất một canh giờ, Thất gia thức dậy sớm thật, ha ha!”
Giọng điệu của Ngô Nhạn Linh nhẹ nhàng, nụ cười như nắng ấm ngày xuân, nhưng lời cô ta nói ra lại khiến người ta không khỏi giật thót tim.
Trong Kinh thành, ai mà không biết Thất gia Tưởng phủ đêm đêm đánh bạc, mặt trăng chưa lặn xuống ngọn cây, bạc trong túi chưa xài hết thì tuyệt đối không nghỉ, sau đó về nhà, đánh một giấc, ngủ đến khi mặt trời lên ba sào.
Giờ này có thể xuất hiện trong phủ Cố Thanh Hoàn, vậy chỉ có một nguyên nhân, đó chính là đêm qua hắn ta không hồi phủ. Nam nữ chưa cưới hỏi, ở chung một phòng, dù chỉ dùng đầu ngón chân nghĩ cũng có thể hiểu chuyện gì đã xảy ra.