Mãi đến khi nha hoàn đến chuyển lời, cô ta không nhịn nổi nữa, lệnh cho Bích Ngọc nghe ngóng hành tung của Cố Thanh Hoàn, sau đó lẳng lặng đứng chờ ở đây.
Cô ta cắn răng, cất bước đi đến, che giấu toàn bộ cảm xúc của mình, dịu dàng cười nói: “Không ngờ lại gặp được tiểu thư nơi đây.”
“Thật là trùng hợp!” Cố Thanh Hoàn thong dong ứng đối.
Ân Đại Mi nghe được lời này, không khỏi hít sâu, ánh mắt lạnh lẽo.
Còn nhớ lúc mới gặp gỡ, cô còn là một Lục tiểu thư Cố phủ nửa điên nửa dại, mà bây giờ... Ánh mắt cô sáng lấp lánh, dung nhan tựa như một nhành hoa lan vốn ẩn giấu trong sơn cốc, nay xuất hiện nơi trần thế.
Chỉ đơn giản là đứng đấy thôi mà đã khiến người ta không dời nổi ánh mắt.
Thời khắc này, Ân Đại Mi dường như hiểu ra sự hoảng hốt nơi đáy lòng đến từ đâu.
Cố Thanh Hoàn châm cứu cho Diệp phu nhân một tháng, bất kể Tô Tử Ngữ bận đến đâu đều sẽ chạy về phủ. Sớm chiều gặp nhau, sẽ nảy sinh chuyện gì, cô ta không dám nghĩ thêm nữa.
“Một tháng này vất vả muội muội rồi. Đây là chút tâm ý của ta, mong muội muội nhận lấy.”
Cố Thanh Hoàn nhìn hộp gấm trong tay Bích Ngọc, cười khẽ. Người này đối với cô chưa từng có tâm ý gì, có chăng cũng chỉ là toan tính.
“Không cần, phí khám bệnh đã thanh toán. Cáo từ!”
“Muội muội dừng chân.”
Cố Thanh Hoàn nhìn cô ta, không nói gì.
Ánh nhìn lãnh đạm này khiến cõi lòng Ân Đại Mi lạnh lẽo, cô ta cười gượng: “Chuyện Cố phủ, ta đã nghe nói rồi. Mặc dù ta không giúp được gì, nhưng có chỗ nào cần, muội muội đừng ngại nói ra.”
Cùng một lời, từ trong miệng người khác nói ra, hàm ý liền khác biệt. Cố Thanh Hoàn lười suy ngẫm, chỉ cười nhạt.
“Cáo từ!”
Ân Đại Mi nhìn bóng hình xinh đẹp biến mất sau tấm màn che, vô thức cắn môi thật mạnh.
Sự mẫn cảm trời ban cho phụ nữ khiến cô ta cảm nhận được, Cố Thanh Hoàn này sẽ là chướng ngại lớn nhất giữa cô ta và Tô Tử Ngữ.
“Tiểu thư, mưa lớn hơn rồi, chúng ta về thôi!” Bích Ngọc đang cầm cái hộp mở lời.
Ân Đại Mi nhìn xung quanh, khẽ than: “Bích Ngọc, Cố Thanh Hoàn này có thật chỉ mới mười bốn tuổi?”
Bích Ngọc le lưỡi, cau mày không biết phải trả lời thế nào, hồi lâu mới nói: “Tiểu thư, nô tỳ cảm thấy Lục tiểu thư có hơi đáng sợ?”
Đáng sợ?
Một trận mưa bụi xen lẫn cơn gió thổi qua, Ân Đại Mi rùng mình, đứng yên nơi đó.
Bỗng nhiên, một bóng người đội mưa chạy từ trong phủ ra, ánh mắt nhìn khắp xung quanh, vẻ mặt hơi căng thẳng.
Đến khi thấy Ân Đại Mi, người đó mới lau mặt, che giấu toàn bộ tâm trạng, bước đến dịu dàng nói: “Không phải bảo nàng đợi ở thư phòng sao, sao lại chạy đến nơi này, còn dầm mưa nữa?”
Ân Đại Mi nhìn người kia, cố che giấu sự khó chịu trong lòng, bước đến bung dù che cho Tô Tử Ngữ.
“Ta qua đây cảm tạ Cố tiểu thư, mấy ngày qua cô ấy đã vất vả tới phủ chẩn bệnh cho phu nhân. Sao chàng đội mưa chạy ra ngoài vậy, muốn đuổi theo Cố tiểu thư sao?”
Tô Tử Ngữ cười, tựa hồ nhìn thấu kế vặt của cô ta, dịu dàng nói: “Cô ấy không nói lời nào đã đi, ta đuổi theo để hỏi thời gian chẩn mạch lần sau.”
Thì ra là thế!
Ân Đại Mi cười nói: “Tử Ngữ mời Cố tiểu thư chữa bệnh cho phu nhân, sao không nói với ta một tiếng.”
Tô Tử Ngữ hắng giọng: “Cần gì khiến nàng lo lắng. Chuyện này đến cả phụ thân và hai vị huynh trưởng ta cũng giấu. Nàng biết mà, tính tình mẫu thân thật sự là...”
Trong mắt Ân Đại Mi thoáng qua sự khinh thường.
Sao cô ta lại không biết tính tình của Diệp thị thế nào. Vì một người chết chẳng có quan hệ gì, còn chẳng màng vinh hoa phú quý của đương gia phu nhân, cứ muốn ăn chay niệm Phật, thậm chí không tiếc đối đầu với cả phủ.
Thật là ngu đần!
Mặc dù cô ta thầm cười mỉa mai, nhưng vẻ mặt lại dịu dàng như thường: “Tính tình phu nhân không có gì là không tốt, tuy nói làm bạn Phật tổ rất kham khổ, nhưng được cái thanh tịnh. Bây giờ lại có Cố tiểu thư giúp đỡ điều dưỡng, thân thể phu nhân chắc chắn sẽ khỏe lên. Lát nữa ta cho người tặng ít sâm già hai trăm năm tuổi đến, để phu nhân bồi bổ.”
Tô Tử Ngữ mỉm cười, cũng không cự tuyệt, chỉ nói: “Nàng suy nghĩ chu toàn rồi.”
Đáy mắt Ân Đại Mi gợn sóng, cô ta nói mấy lời chân thành, thâm tình: “Đợi sau này chúng ta thành hôn rồi, ta sẽ đích thân hầu hạ phu nhân uống thuốc.”
Tô Tử Ngữ cầm tay cô rồi nhanh chóng buông ra, “Đại Mi, nàng thật tốt! Trong cung còn có việc, ta phải vào cung gấp, nàng mau về phủ đi, đừng dầm mưa.”
Độ ấm nơi ngón tay người đàn ông còn vương lại, nhưng người đã đi mất.
Ánh mắt Ân Đại Mi lưu luyến, trong lòng ngọt ngào, hồi lâu mới nói: “Bích Ngọc, mang sâm già Quý phi ban thưởng tặng cho Diệp phu nhân đi.”
“Vâng, tiểu thư!”
…
“Tiểu thư, nô tỳ không thích Ân tiểu thư kia.”
Trong xe ngựa, Ngân Châm trề môi, bàn về cặp chủ tớ kia.
“Vì sao?” Cố Thanh Hoàn hỏi.
“Không nói rõ được, chính là có cảm giác, ánh mắt của cô ta rất giống phi tử trong thâm cung, ẩn giấu nhiều thứ, không như Sử tiểu thư vừa nhìn đã nhìn thấu được.”
Cố Thanh Hoàn không khỏi bật cười.
Kiếp trước, trong tháng ngày trẻ thơ, phóng khoáng, cô được người nhà và Tô Tử Ngữ vô cùng cưng chiều, có thể nói là trẻ người non dạ, nào hay lòng người phức tạp, đợi biết được rồi, thì đã muộn.
Cô gái kia đâu chỉ như phi tử chốn thâm cung, miệng nam mô bụng một bồ dao găm, mà cô ta chính là một con sói đội lốt cừu, bất cứ lúc nào cũng có thể cho ngươi một đòn trí mạng, khiến ngươi ngay cả cơ hội giãy giụa cũng không có.
Mấy năm nay, tính cách dối trá của cô ta không chỉ không thay đổi, mà còn ăn sâu vào xương cốt, há miệng là có thể gọi tỷ kêu muội rất ngọt ngào, song chẳng biết trong lòng đã căm hận ngươi đến độ nào.
Trời đang mưa to lại đứng chờ ở cửa, đến quỷ cũng biết trong lòng cô ta đang nghĩ gì.
Ghen tuông phải không? Thăm dò phải không?
Cố Thanh Hoàn cười mỉa, cũng được, cơm phải ăn từng miếng, việc phải làm từng chuyện.
Ân Đại Mi, sớm muộn cũng sẽ đến phiên cô!
Còn ngươi nữa, Tô Tử Ngữ!
Mà thời khắc này, Tô Tử Ngữ đang hoảng loạn phóng ngựa trong mưa, bên tai là tiếng gió thổi vù vù, nhưng hắn chẳng nghe thấy gì cả.
Một ngựa một xe phóng nhanh vào Thần Cơ Doanh, lúc Dương Nhuệ ra đón thì thấy vẻ mặt Tô Tử Ngữ hoảng hốt, ngơ ngác, ánh mắt sợ hãi, Dương Nhuệ không khỏi căng thẳng, trái tim trầm xuống.
“Tử Ngữ, xảy ra chuyện gì rồi?”
Tô Tử Ngữ mờ mịt ngẩng đầu, nước theo tóc chảy xuống, rơi vào mắt, tầm mắt trở nên mơ hồ.
Hắn mấp máy môi, muốn nói ra một câu hoàn chỉnh, nhưng rồi lại nhận ra, hàm răng đang va vào nhau lập cập.
Ánh mắt Dương Nhuệ trở nên lạnh lẽo, gã lắc cánh tay Tô Tử Ngữ, vội vàng nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ta lo chết mất.”
Tô Tử Ngữ tóm ngược lấy tay Dương Nhuệ, siết chặt, đột ngột nói: “Ngươi... có... tin, trên đời này có quỷ không?”
Ánh mắt Dương Nhuệ kinh hãi, lời lẽ đều nghẹn nơi cổ họng.
…
“Phu nhân, Ân tiểu thư phái người tặng bốn nhánh sâm già đến, phu nhân xem...”
Diệp thị không hề nhúc nhích, vẫn ngồi lần chuỗi Phật châu trong tay, “Trả lại.”
“Cái này...” Ỷ Tố vô cùng khó xử.
Phu nhân xưa nay vẫn luôn không thích Ân tiểu thư, càng chớ nói gì đến thứ quý trọng nhường này, dù là một nhánh cũng không nhận.
Nếu như trước đây, cô ta chẳng cần nghĩ nhiều, dứt khoát trả đồ về lại. Thế nhưng bây giờ quan hệ giữa phu nhân và Tam gia mới tốt đẹp hơn chút, cô ta không thế không suy nghĩ kỹ hơn.
“Ngươi không cần khó xử!”
Diệp thị thản nhiên cười, “Lục tiểu thư này sao sánh bằng cô ta, tâm tư cô ta quá thâm trầm, bằng không, nha đầu kia cũng sẽ không chịu thiệt thòi.”
Ỷ Tố gật đầu.
Một người tâm tư đều thể hiện hết ra mặt, một người tâm tư đều giấu trong góc tối, vừa nhìn liền biết thắng bại.
Diệp thị liếc nhìn Ỷ Tố, “Nhưng đâu ai ngờ, thông minh sẽ bị thông minh hại, cô gái này mưu toan nóng vội, sẽ có một ngày cũng bị vấp ngã thôi. Con trai ta nuôi dưỡng, trong lòng ta hiểu rõ.”
Ỷ Tố nghe xong, cũng không tỏ ra kinh ngạc, chỉ khuyên nhủ: “Phu nhân đã biết vậy, cần gì phải làm khó Tam gia nữa. Tam gia... cũng không dễ chịu.”
“Người sống một đời, đều có sự cố chấp riêng, đều có những suy nghĩ riêng. Khác biệt ở chỗ, có người có thể nhìn thấu, có người thì không. Nhìn thấu được, trải qua hồng trần thế tục; không nhìn thấu, vậy thì một chén canh Mạnh Bà trên đường luân hồi.”
Diệp thị nhếch khóe môi, “Ỷ Tố à, đời này, chỉ sợ ta đã không thể nhìn thấu được. Chỉ mong xuống dưới kia rồi, có thể rút trâm tạ tội với người nhà kia, cũng xem như là giải thoát.”
“Phu nhân... tội gì phải nói vậy.” Ỷ Tố nghe lời này, mắt liền đỏ ửng. “Có Lục tiểu thư ở đây, bệnh tình của phu nhân rồi sẽ khỏi thôi.”
Diệp thị cười cười, “Nha đầu kia, cũng là một kẻ cố chấp.”
“Phu nhân?” Ỷ Tố giật mình sợ hãi.
“Các ngươi đều không nhìn ra, chỉ có kẻ mù dở như ta đây hiểu rõ.”
Diệp thị khẽ thở dài, “Con người ấy à, cố chấp là khó nhất. Nó không buông xuống được, vậy thì khó càng thêm khó.”
…
Cố Thanh Hoàn hồi phủ, mưa đã ngừng rơi. Cô còn chưa kịp thay áo quần thì đã có khách đến.
Hỏi rõ người đến là ai rồi, cô thoáng ngẫm nghĩ, “Mời hắn đến phòng khách, ta thay áo quần xong sẽ đến ngay.”
Cố Thanh Hoàn nhìn người thanh niên trước mặt, bộ quan phục tôn lên vẻ chính trực, nghiêm cẩn, không còn dáng vẻ sa sút nữa. Cô thầm than, nói cho cùng, đàn ông phải có sự nghiệp mới có khí phách.
Lương Hi quan sát cô gái trước mặt, trăn trở một hồi mới nói: “Ta mạo muội đến đây, mong nữ y thứ lỗi.”
Cố Thanh Hoàn thản nhiên cười, “Cần gì khách sáo như vậy, chờ qua mấy ngày nữa, ta sẽ phải gọi huynh là Nhị tỷ phu rồi.”
Lương Hi nghe vậy, chẳng những không vui mà còn than thở, ngập ngừng, “Chuyện này... ta...”
Cố Thanh Hoàn không đợi Lương Hi mở miệng cũng đã biết hắn ta đang than thở gì, lại nhìn dáng vẻ này của hắn ta, trong lòng đã đoán được tám chín phần.
Cô đưa mắt ra hiệu cho Nguyệt nương, Nguyệt nương hiểu ý nói: “Nhị cô gia có chuyện khó khăn gì, đừng ngại nói với tiểu thư. Trước nay, tiểu thư nhà nô tỳ và Nhị tiểu thư luôn thân thiết với nhau, tiểu thư sẽ không ngồi yên mặc kệ.”
Vẻ mặt Lương Hi hổ thẹn, “Chuyện này, thật sự là khó mở miệng nói ra.”
Cố Thanh Hoàn thản nhiên nói: “Phải chăng quý phủ muốn từ hôn?”
Lương Hi thoáng giật mình, mặt cúi gằm xuống. Lục tiểu thư đoán không sai chút nào, phụ thân chê bai danh tiếng Cố phủ, có ý muốn từ hôn, sau đó lại chọn cho hắn ta một nhà quyền quý khác.
“Huynh nghĩ thế nào?” Cố Thanh Hoàn không muốn lãng phí thời gian, hỏi thẳng.
Lương Hi nghiêm mặt nói: “Trong lúc nguy nan, ta nhận được ân huệ của Nhị tiểu thư, giờ há lại phụ bạc nàng ấy. Thế nên ta mới đến quý phủ nhờ vả Lục tiểu thư.”
Ánh mắt Cố Thanh Hoàn sáng ngời.
Trên đời này, dù là đàn ông hay đàn bà cũng đều là động vật tham mộ hư danh, mà thứ hư danh này, nói trắng ra cũng chính là dục vọng của nội tâm.
Đàn ông muốn công danh lợi lộc, thê thiếp xinh đẹp như hoa; đàn bà muốn gả vào nhà cao cửa rộng, tình chàng ý thiếp, thế nên mới phải chú ý đến cái gọi là môn đăng hộ đối.
Trước đây hai vị gia của Cố phủ còn có chức quan, nhưng bây giờ, đến cả Quận chúa cũng đã chạy về nhà mẹ đẻ.
Nếu người thanh niên trước mặt chỉ có hai bàn tay trắng thì cũng không nói làm gì. Thế nhưng hắn ta đã vào Hàn Lâm Viện, tiền đồ tươi sáng, vì vậy phủ Trung Dũng bá mới nảy sinh ý định từ hôn.
“Muốn ta giúp huynh như thế nào?”