Thụy vương kinh hãi, lùi về sau mấy bước liên tiếp, nụ cười âm trầm, “Bản vương phải khiến lão ta ăn vào thế nào thì phải nhổ ra thế ấy.”
Du Thanh bước lên một bước: “Vương gia, bây giờ vẫn chưa đến lúc trở mặt, chúng ta phải lễ trước binh sau.”
Thụy vương hiểu rõ thâm ý trong lời Du Thanh. Lão Tề vương biết rất nhiều việc của hắn ta, nếu đột ngột làm căng, tuyệt đối không phải là thượng sách.
“Theo ngươi thì chúng ta nên làm thế nào?”
Du Thanh suy nghĩ rồi đáp: “Sao vương gia không thử thăm dò trước. Chỉ cần lão Tề vương bằng lòng giao kho tàng ra, vương gia sẽ nhắm một mắt, mở một mắt cho qua.”
“Nếu như lão ta cự tuyệt thì sao?”
“Vậy…” Vẻ mặt Du Thanh căng thẳng, ánh mắt lóe lên sự độc ác, “Vậy thì... không thể giữ được!”
Lời này hợp ý với của Thụy vương, hắn đảo mắt, cười khẩy: “Bảo mẫu hậu ra mặt thăm dò, nếu như lão ta thật sự bất trung, hừ, bản vương thà giết con chó già này đi cũng tuyệt đối không để lão ta làm việc cho lão Tam.”
“Vâng, vương gia!”
…
Ngày hôm sau.
Ý chỉ mời Tề vương phi vào cung của Hoàng hậu đã truyền tới phủ lão Tề vương.
Lão vương phi mặc vào triều phục, khoan thai vào cung từ cửa Nam.
Trong Di Xuân Cung.
Tần Hoàng hậu đã đợi từ lâu, không hàn huyên mà đi thẳng vào vấn đề: “Ta mời lão vương phi đến đây là có việc này muốn hỏi.”
Lão Tề vương phi hơi khom người, “Nương nương có việc gì cứ hỏi, bà già này biết gì thì ắt sẽ đáp nấy.”
Tần Hoàng hậu sờ cây trâm phượng trên đầu, một hồi sau mới lên tiếng: “Nghe nói mấy ngày trước Thế tử đã đi về phía Nam?”
Trong lòng lão vương phi giật thót, ngoài mặt vẫn cung kính trả lời: “Bẩm nương nương, vương phủ có một số việc làm ăn ở phía Nam, mấy năm nay trong phủ ít trông coi nên đám hạ nhân càng lúc càng ngông cuồng, dám làm giả sổ sách để lừa gạt chủ nhân. Lần này bọn chúng quá lộng hành, lão vương gia nổi cơn thịnh nộ liền sai Thế tử đi xử lý.”
Khóe miệng Tần Hoàng hậu nhếch lên nụ cười đầy thâm ý: “Theo quy tắc, hạ nhân dám lừa gạt chủ tử thì phải dùng gậy đánh chết. Lần này Thế tử gia không mềm lòng chứ?”
Lão vương phi không hiểu lời này có dụng ý gì, chỉ có thể thuận theo nói: “Có đánh chết vài tên.”
“Nên như vậy!”
Tần Hoàng hậu cầm chung trà, nhấp môi nói: “Bản cung nghe nói, lần này Thế tử đến phía Nam kiếm được không ít thứ hay?”
Sắc mặt lão vương phi thoáng thay đổi, “Bẩm, đúng là Thế tử có mang một số đặc sản của phương nam về, đợi sắp xếp xong, bà già này sẽ sai người dâng một ít lên để nương nương nếm thử.”
Hừ, diễn kịch hay thật, nếu không phải bản cung đã biết trước thì đúng là đã bị lừa.
Tần Hoàng hậu đã không còn nhẫn nại để vòng vo tam quốc, bà ta đặt mạnh chung trà xuống, nghiêm nghị nói: “Sao bản cung lại nghe nói không phải Thế tử gia mang đặc sản về kinh và mà mang vàng bạc, ngân lượng chất thành rương về vậy!”
Lão vương phi kinh hãi tới mức tay chân lạnh run.
Vài cơn mưa lạnh đổ xuống, lá ngô đồng rơi xào xạc xuống ao, đầu cành đã trơ trụi đi nhiều, chỉ còn lại những bông hoa lác đác trên những cành cây to.
Trong Thái Y Viện, Cố Thanh Hoàn đang cầm một quyển sách y để đọc, nhưng lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vừa nãy A Ly đến truyền tin, mọi việc đang được tiến hành từng bước đâu vào đấy, tất cả người và việc đều đã nằm trong tầm kiểm soát.
Nếu cô tính không lầm thì giờ này lão vương phi chắc đã bị gọi vào cung. Không biết Hoàng hậu sẽ dùng thủ đoạn gì để thăm dò, ép hỏi. Với bản lĩnh của lão vương phi có lẽ sẽ ứng phó được.
Nếu cứ như vậy, cô sẽ lại đến gần chân tướng của chuyện sáu năm trước thêm một bước nữa rồi.
Cũng ngay lúc này, có người đến viện.
“Cố nữ y, Hoàng hậu cho mời.”
Cố Thanh Hoàn chợt run rẩy, sắc mặt thoáng thay đổi, song cô lại cầm lấy túi, bình tĩnh đi ra.
Cố Thanh Hoàn đứng trước cửa Di Xuân Cung, gió thổi lên mang theo cái lạnh thấu xương.
Thu Cúc bưng chung trà đến, áy náy nói: “Cố nữ y xin đừng vội, bây giờ Hoàng hậu đang trò chuyện với lão Tề vương phi.”
Cố Thanh Hoàn nhận lấy chung trà, thản nhiên nói: “Không sao.”
“Tính tình của nữ y thật tốt, chẳng trách đến cả Hoàng hậu nương nương cũng thích cô.” Thu Cúc tìm đề tài trò chuyện.
Cố Thanh Hoàn cười không đáp. Bà ta là Hoàng hậu, cô là Thái y, vì chén cơm, làm sao tính tình có thể không tốt cho được.
Đột nhiên, một cung nữ vội vàng chạy ra, “Nữ y mau mau đi theo nô tỳ, lão vương phi ngất xỉu rồi.”
Cố Thanh Hoàn lập tức nghiêm mặt, nhanh chóng chạy vào.
Lúc này, người vây quanh lão vương phi kín tới mức, một giọt nước cũng không lọt.
“Mau mau tản ra!”
Cố Thanh Hoàn quát lên, một tay bắt mạch, một tay lật mí mắt bà ta lên. Ngay lập tức, cô cầm kim châm cứu, châm vào huyệt vị một cách chuẩn xác.
Kỳ lạ ở chỗ, cô chỉ mới châm một châm thì lão vương phi đã tỉnh lại, ánh mắt bà ta đảo qua khuôn mặt của Cố Thanh Hoàn một vòng rồi tức khắc vùng vằng bật dậy, run rẩy quỳ xuống, lập tức có nha hoàn đỡ lấy bà ta.
“Hoàng hậu nương nương, lão xin cáo lui.”
Tần Hoàng hậu không đứng lên, vẫn ngồi nghiêm trang trên ghế, vẻ mặt lạnh nhạt, “Lão vương phi đi thong thả.”
Lão vương phi âm thầm nghiến răng, ánh mắt thâm sâu quét qua Cố Thanh Hoàn, lảo đảo bước đi.
Cố Thanh Hoàn cúi thấp đầu, trong lòng đã tỏ, cung kính bước đến hành lễ với Hoàng hậu.
“Hoàng hậu thấy khó chịu ở chỗ nào ạ?”
Sắc mặt Hoàng hậu hơi tái, bà ta cố đè nén sự phẫn nộ trong lòng, gượng cười nói: “Cố nữ y lui xuống đi, bây giờ bản cung đã thoải mái hơn nhiều rồi.”
Cố Thanh Hoàn gật đầu, không nói gì thêm, đứng lên hành lễ, “Thanh Hoàn xin cáo lui.”
Đợi người rời đi, Tần Hoàng hậu nổi cơn thịnh nộ, tay áo phất một cái, chung trà theo đó mà rơi xuống đất, “Giỏi lắm lão yêu bà, miệng kín như bưng, ta cũng muốn xem xem, phủ lão Tề vương định làm gì đây?”
Hoàng hậu nổi giận, không ai dám lại gần, trong đại điện ai nấy đều im thin thít.
Tần Hoàng hậu hít sâu một hơi, nghiêm giọng: “Người đâu, truyền tin cho phủ Thụy vương…”
Cố Thanh Hoàn vừa đi được mấy trượng thì nghe được tiếng động sau lưng, nhưng bước chân vẫn không ngừng lại.
Hoàng hậu mời lão vương phi đến là muốn ép hỏi chuyện ngân lượng.
Nhưng tâm tư lão vương phi thâm trầm, nhất định sẽ miệng kín như bưng, bị bức ép quá liền giở chiêu giả vờ ngất xỉu để hòng cho qua chuyện.
Nhưng không ngờ cô lại ở ngay đấy, vừa châm cứu lão vương phi liền đau không chịu được, chỉ có thể tỉnh lại.
Nếu không, ánh nhìn kia đã chẳng vừa hung hăng vừa độc ác như vậy.
Hoàng hậu bức ép như thế, e là phủ lão Tề vương phải ra tay rồi, người thông minh sẽ giết ba người Cố gia để diệt khẩu, chết không đối chứng.
Im lặng một lúc lâu, cô mới khẽ thở dài, “Ngân Châm!”
“Tiểu thư có gì sai khiến?”
“Đến phủ Thọ vương báo với vương gia một tiếng, bên phía đại lao không được lơ là dù chỉ một khắc. Kịch hay đã sắp đến cao trào rồi!”
Ngân Châm hiểu ý, “Vâng, tiểu thư.”
Cố Thanh Hoàn đợi Ngân Châm đi rồi, dừng bước ngẩng đầu nhìn lên trời, khóe miệng lộ ý cười. Lão Tề vương và Thụy vương ngươi đến ta đi, đều thủ đoạn như nhau, không biết ai sẽ thắng thế đây.
“Lục tiểu thư!” Giọng nói mà cô không muốn nghe nhất vang lên từ đằng sau, ôn hòa mà thuần hậu.
Cố Thanh Hoàn quay đầu, cách đó vài trượng, Tô Tử Ngữ mặc trường bào màu xanh nhạt bước đến, trên khuôn mặt anh tuấn nho nhã mang theo sự quan tâm.
Lúc Cố Thanh Hoàn đang quan sát Tô Tử Ngữ thì Tô Tử Ngữ cũng quan sát lại cô.
Không giống với trong tưởng tượng của hắn, dưới mắt cô có quầng thâm rất rõ, sắc mặt trông có vẻ rất mệt mỏi, đã không còn dáng vẻ xinh đẹp ngày xưa nữa.
Hai người quan sát lẫn nhau, không ai lên tiếng.
Hồi lâu sau, Tô Tử Ngữ ôm quyền nói: “Lục tiểu thư, không biết bệnh của gia mẫu…”
Cố Thanh Hoàn hơi giật mình. Mấy ngày nay vì bận việc Cố phủ mà cô quên khuấy việc này.
Nhẩm lại cũng đã hai mươi mấy ngày không đến Tô phủ rồi.
Cô không hành lễ lại với hắn, chỉ rũ mắt nói: “Là ta thất hẹn, đi thôi, đi ngay bây giờ.”
Tô Tử Ngữ nhìn quầng thâm trên mặt cô: “Vậy thì làm phiền Lục tiểu thư rồi.”
Ánh mắt Cố Thanh Hoàn quét qua khuôn mặt hắn, bình thản quay người rời đi.
Ra khỏi hoàng cung, lên xe ngựa, tiếng vó ngựa vang lên lộc cộc như gõ vào tim từng người.
Cố Thanh Hoàn vén rèm lên, tầm mắt dừng lại nơi bóng lưng màu xanh nhạt đang ở trên lưng ngựa, suy nghĩ bay xa, hỗn loạn giữa thực tại và kiếp trước.
Tô Tử Ngữ nhạy bén cảm giác được có ánh mắt đằng sau lưng mình, không kìm được mà quay đầu nhìn lại, nhưng chỉ thấy rèm kiệu hơi lắc lư mà thôi.
Hắn nhìn chằm chằm hồi lâu, cảm giác có một thứ gì đó nặng nề đè lên tim mình.
Hậu viện Tô phủ.
Diệp thị đang lần chuỗi tràng hạt trong tay, bỗng bỏ cuốn kinh xuống than thở: “Nha đầu đó đã lâu chưa đến đây rồi.”
Ỷ Tố cất cuốn kinh, bưng chung trà gừng đặt vào tay Diệp thị: “Phu nhân, ba vị gia của Cố phủ bị bắt vào ngục, e là Lục tiểu thư đang bận chuyện bên ấy rồi.”
Diệp thị “Ừ” một tiếng rồi không nói gì thêm.
Ỷ Tố thấy phu nhân không vui bèn không dám nói tiếp, cầm lấy rổ kim chỉ trên ghế thì lại nghe Diệp thị nói: “Cố gia sẽ không có kết cục tốt đẹp.”
Giọng điệu của Diệp thị âm u, thê lương khiến Ỷ Tố giật thót, Ỷ Tố liền nói nhỏ: “Phu nhân, không thể nói lung tung vậy được.”
“Thiện ác rồi cũng sẽ có quả báo; nhân quả ba đời xoay vần không mất. Ai cũng không thoát được, Tô gia cũng vậy.”
Ỷ Tố kinh hãi, vội đổi đề tài: “Phu nhân, nô tì đi xem thử thuốc đã sắc xong chưa.”
Ỷ Tố vén rèm đi ra, vừa ngước mắt lên thì thấy Cố Thanh Hoàn đi tới, Ỷ Tố mừng rỡ quay trở vào, “Phu nhân, Lục tiểu thư đến rồi.”
Diệp thị đang ngẩn người, nghe thế thì đứng bật dậy, vội khoác áo lên nói: “Mau, mau đỡ ta ra đón.”
Ỷ Tố cười: “Lục tiểu thư đã đến cửa chính rồi, để nô tì đỡ phu nhân đứng lên.”
Mới dứt lời, Cố Thanh Hoàn đã vào bên trong, thấy Diệp thị ra đón bèn bước nhanh tới đỡ lấy bà.
Ánh mắt của Diệp thị dừng lại trên người Cố Thanh Hoàn trong chốc lát: “Lại gầy hơn rồi.”
Cố Thanh Hoàn không ngờ câu đầu tiên của Diệp thị là câu này, cô im lặng phút chốc rồi nói: “Sắc mặt của phu nhân cũng không tốt lắm. Ngồi xuống đi, để ta bắt mạch cho phu nhân.”
Diệp thị mỉm cười, khuôn mặt tang thương, già nua vẫn còn thấp thoáng dáng vẻ trước đây. Cố Thanh Hoàn cố gắng không nhìn vào khuôn mặt ấy, đặt hết sự chú ý vào việc chẩn mạch.
“Mấy ngày nay phu nhân có uống thuốc đầy đủ không?”
Ỷ Tố thấy Lục tiểu thư nhìn về phía mình liền nói: “Một ngày ba lần, không thiếu một lần nào ạ.”
Cố Thanh Hoàn chau mày, im lặng nhìn Diệp thị, nói: “Phu nhân phải uống thuốc đầy đủ, ta ra gian ngoài kê đơn thuốc cho phu nhân.”
“Con à, đừng đi vội, hai chúng ta nói chuyện một lát đi.” Đột nhiên Diệp thị chủ động nắm chặt tay cô.
Cố Thanh Hoàn thầm thở dài: “Cũng được. Ỷ Tố, ngươi đi xem thuốc của phu nhân sắc xong chưa, ta sẽ tự mình hầu hạ phu nhân uống thuốc.”
“Ơ, nô tì đi ngay!”
Tô Tử Ngữ đứng dưới cửa sổ, nhìn một già một trẻ đang trò chuyện trong phòng, càng lúc càng hốt hoảng.
Cảnh này trước đây rất thường xuyên diễn ra, Tử Kỳ và mẫu thân thường đuổi hắn ra ngoài, còn hai người họ thì ngồi bên nhau tâm sự.
Tại sao bọn họ lại giống nhau đến vậy?
Tô Tử Ngữ lặng lẽ nhìn, trong đôi mắt sâu thẳm dâng lên một sự đau đớn, hắn có ảo giác, dường như Cố Thanh Hoàn chính là Tiền Tử Kỳ, Tiền Tử Kỳ chính là Cố Thanh Hoàn.