Vương Tu nghi cười nhẹ, chậm rãi đưa tay ra.
Lưu Triệu Ngọc phủ khăn tay lên, rũ mắt chẩn mạch một hồi lâu mới thấp giọng nói: “Nhiều hơi ẩm, thận hư nên kinh nguyệt không đều. Có phải nguyệt sự tháng này của nương nương đã trễ mười ngày rồi.”
Vương Tu nghi khẽ thở dài: “Ngươi đoán đúng rồi.”
Lưu Triệu Ngọc đứng lên, quay đầu cười bảo Cố Thanh Hoàn: “Cố nữ y cũng bắt mạch thử xem.”
Cố Thanh Hoàn gật đầu bước tới phía trước, vén tà áo lên rồi quỳ xuống, sau đó bỏ chiếc khăn tay ra, trực tiếp đặt tay lên mạch của bà ta. Kết quả bắt mạch không khác gì Lưu Triệu Ngọc.
Cô đứng dậy hỏi: “Thường ngày nương nương dùng phương thuốc nào?”
Lưu Triệu Ngọc lấy một tờ giấy ra từ trong ngực: “Đây là phương thuốc ta thường kê cho nương nương.”
Cố Thanh Hoàn nghiêm túc đọc một lượt, ánh mắt đầy tán thưởng. Cô quay qua bẩm với Vương Tu nghi: “Nương nương, phương thuốc này kê rất chuẩn, không cần phải kê đơn khác nữa, chỉ cần uống theo là sẽ thấy hiệu quả.”
Vương Tu nghi chậm rãi ngước mắt lên, giống như chẳng lo lắng lắm về bệnh tình của mình. Bà ta cười nói: “Nhà ngoại của Cố nữ y là Tiền gia?”
“Thưa đúng.”
“Nếu nhớ không lầm, trước đây bản cung thường uống theo phương thuốc của Tiền thái y.”
Chân mày Cố Thanh Hoàn hơi giật nhẹ, thế nhưng cô vẫn mỉm cười.
Vương Tu nghi nhìn cô rồi hỏi: “Ngươi thấy nếu thêm Dâm Dương Hoắc nữa thì thế nào?”
“Tuyệt đối không thể!”
Lưu Triệu Ngọc phản đối không chút do dự: “Nương nương, Dâm Dương Hoắc là thuốc tráng dương, sao phụ nữ có thể uống được.”
Cố Thanh Hoàn nghe tên vị thuốc này, đôi mắt chợt sáng lên. Nửa năm trước, Hoàng đế hôn mê, trong hương liệu đã bị cho thêm vị thuốc này.
Vương Tu nghi cười tươi, mi mắt cong cong: “Nếu đã không thể thêm vị thuốc, thế châm cứu thì sao. Nghe nói nữ y châm cứu rất giỏi, không ai sánh bằng. Ngay cả Hoàng thượng bị bệnh nặng như vậy cũng nhờ nữ y châm cứu, không biết nếu châm cứu thì hiệu quả có nhanh hơn không?”
Đôi mắt của Cố Thanh Hoàn lại lóe lên tia sáng, cô khẽ cắn môi, cười với bà ta: “Có thể. Lưu thái y, huynh ở gian ngoài chờ ta một lát.”
Phụ nữ châm cứu phải cởi bỏ áo ngoài, Lưu Triệu Ngọc liền đi ra gian ngoài chờ đợi.
Cố Thanh Hoàn nhìn cung nữ im lặng đứng xung quanh thì thưa: “Mời nương nương cho người ra ngoài hết, lúc Thanh Hoàn châm cứu không thích có người đứng bên cạnh.”
Vương Tu nghi càng cười tươi hơn. Bà ta phất tay ra hiệu, cung nữ lập tức lui hết ra ngoài.
Cố Thanh Hoàn hắng họng, nói rất khẽ: “Nương nương có việc gì xin cứ nói thẳng.”
“Cố nữ y quả nhiên thông minh.”
Cố Thanh Hoàn cười khổ: “Nương nương ám chỉ rõ ràng như vậy, nếu thần còn nhận không ra, chẳng phải đã phụ sự khổ tâm của nương nương rồi sao.”
Vương Tu nghi đứng dậy, đi tới trước mặt Cố Thanh Hoàn, cười như không cười bảo: “Nữ y không chỉ thông minh mà còn to gan nữa, rất có tác phong của Tiền gia.”
Cố Thanh Hoàn vẫn im lặng.
Chưa rõ bà ta là địch hay bạn, điều cô có thể làm chỉ là im lặng đợi câu sau. Trong thâm cung này, dễ dàng tin một người hay dễ dàng đắc tội một người đều là chuyện trí mạng.
Vương Tu nghi cười tự giễu: “Ta muốn làm một cuộc giao dịch với Cố nữ y.”
“Mời Tu nghi nói.”
“Một cố nhân của ta đang bị bệnh nặng, ta muốn mạn phép mời Cố nữ y chữa trị cho người đó.”
Hai từ mạn phép, Cố Thanh Hoàn đã nhận ra được người bệnh này không phải kẻ tầm thường. Sau một hồi suy nghĩ đăm chiêu, cô bèn hỏi: “Chẳng hay cố nhân của Tu nghi là ai?”
Vương Tu nghi mím môi nói: “Đại gia của Sở gia, Sở Vân.”
Sở Vân?
Cố Thanh Hoàn ngẩn ngơ hồi lâu mới nhớ ra, người này là con trai trưởng của Hộ bộ Thị lang Sở Lôi, người đã bị tịch thu gia sản vì chuyện của Sở Tiệp dư vào nửa năm trước. Sau khi bị tịch thu gia sản, vụ án vẫn chưa được phán quyết, người của Sở gia đã bị nhốt trong đại lao chờ ngày xử lý.
“Từ nhỏ sức khỏe hắn đã yếu ớt, nửa năm lao tù cũng đã đủ khiến thân thể không chịu nổi, nào ngờ lại gặp phải hỏa hoạn rồi lại gặp cướp ngục, không một phút giây nào được yên ổn. Nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy, e rằng hắn sẽ không gắng gượng được quá mười ngày.”
Ánh mắt của Cố Thanh Hoàn hướng ra ngoài cửa sổ, mặt trời nóng như lửa đốt nhưng lòng cô lại lạnh lẽo. Một nương nương ở trong cung mà lại biết rõ về một người đàn ông ở ngoài cung đến vậy, đây tuyệt đối không phải chuyện tốt.
“Tuy nói chữa bệnh cứu người là trách nhiệm của Thanh Hoàn, nhưng đối với người đang ở trong chốn tù đày, quả thật Thanh Hoàn…”
“Nếu ngươi bằng lòng, ta sẽ khiến người nhà của ta ủng hộ Thọ vương.”
Giọng nói của Vương Tu nghi nhẹ bẫng, nhưng khi lọt vào tai của Cố Thanh Hoàn lại vang dội như tiếng sấm đánh.
Từ triều đại trước cho đến nay, Vương gia Hà Nam đã là danh gia vọng tộc. Dưới thời của tiên đế, vào năm thứ mười bảy có mở khoa thi tuyển chọn người tài, đích thân Hoàng đế chủ trì thi vấn đáp, đỗ đầu bảng chính là người của Vương gia.
Năm Bảo Khánh thứ năm, con trai trưởng Vương gia, Vương Nhiên vào nội các làm phụ tá, uy danh chỉ đứng sau Thạch Trí Viễn, cha của Thạch Dân Uy.
Tuy Vương Tu nghi không phải con gái thuộc dòng chính của Vương gia, nhưng cũng là người trong gia tộc Vương thị, có mối quan hệ chú cháu họ hàng xa với Vương Nhiên.
Kiếp trước, Cố Thanh Hoàn cũng có nghe nói về Vương Nhiên. Người này chưa đến hai mươi mà thơ ca văn chương đã cực giỏi. Vương Nhiên đi theo con đường trung dung, xưa nay luôn sáng suốt giữ mình, thận trọng tỉ mỉ, thế nên làm quan nhiều năm, dù không có công lao to lớn nhưng cũng chẳng có lỗi lớn, là người vô cùng thông minh.
Cô tập trung tinh thần, ánh mắt trong veo nhìn về phía Vương Tu nghi.
“Nương nương cần gì phải bỏ gần tìm xa?”
Người chú họ hàng xa của Vương Tu nghi làm quan trong nội các, nói chuyện giữ lời. Nếu muốn cứu Sở Vân ra thì ông ta là lựa chọn hàng đầu. Còn nếu chỉ muốn trị bệnh thì y thuật của Lưu Triệu Ngọc cũng hoàn toàn có thể xử lý được.
Vương Tu nghi là người nào chứ, vừa nghe thấy lời của cô thì hiểu ngay. Trên gương mặt của người phụ nữ sống trong nhung lụa là vẻ buồn rầu không thể xua tan. “Người của Vương gia, chức quan càng lúc càng cao, nhưng cũng càng lúc càng nhát gan. Cố nữ y, ta cũng không cầu mong gì nhiều, chỉ cầu hắn có thể sống sót.”
Cố Thanh Hoàn chợt hiểu, xem ra Vương Tu nghi vừa muốn cứu người vừa muốn cứu mạng, đâu phải là không cầu mong gì nhiều, mà là mưu đồ không hề nhỏ.
“Nương nương, Thanh Hoàn chỉ biết trị bệnh, không biết cứu người.”
Vương Tu nghi cười lắc đầu: “Cố nữ y, ngươi còn nhỏ mà đã có thể thoát khỏi Cố phủ, trở thành người hầu hạ bên cạnh Hoàng đế, người bình thường tuyệt đối không có bản lĩnh này. Huống hồ, sau lưng nữ y còn có Tưởng gia.”
Cố Thanh Hoàn đảo mắt, hơi cau mày lại đáp: “Thứ cho Thanh Hoàn nói một câu bất kính, gia tộc Vương thị nhát gan như vậy thì có tác dụng gì với Thọ vương?”
Vương Tu nghi thở dài một hơi, trong giọng nói có ý cười: “Tuy nhát gan nhưng vì vinh hoa phú quý, Vương gia cũng phải làm liều một phen, bây giờ còn không liều thì muộn mất. Một người phụ nữ nông cạn trong chốn thâm cung như bản cung còn có thể hiểu được điều này, thế thì người chú tài giỏi của ta chắc chắn sẽ thấy rõ.”
Cố Thanh Hoàn thầm kinh ngạc.
Cô nghĩ, trong chốn cung đình này lại làm sao có người nào nông cạn? Bà ta tính toán kĩ lưỡng như vậy, vừa cứu được Sở Vân vừa đầu quân vào dưới trướng của Triệu Cảnh Diễm, một mũi tên trúng hai con nhạn.
“Nương nương có từng lo lắng, lỡ như cược sai thì đó chính là họa diệt tộc đấy!”
Vương Tu nghi lại thở dài, đáp: “Đời người như ván cờ, vừa phải cẩn thận từng bước, lại phải nhìn cho rõ ràng, bản cung nguyện kí thác vinh hoa của mình cho Thọ vương.”
Cố Thanh Hoàn bình ổn lại tâm trạng, hỏi: “Nương nương có thể nói thật cho thần biết, Sở Vân kia là người nào của nương nương không?”
Vương Tu nghi ngẩn người, sau đó mới nhẹ nhàng trả lời: “Người đó không là gì của ta cả, ta và hắn chỉ có duyên gặp mặt một lần.”
Cố Thanh Hoàn hứng thú quan sát người phụ nữ quyền quý trước mặt mình.
Tuy cô không thích thăm dò bí mật riêng tư của người khác, thế nhưng cô cũng thật sự không thể tưởng tượng được tại sao có người chỉ có duyên gặp mặt một lần lại có thể khiến Vương Tu nghi hạ mình tìm cô.
“Mong nương nương cho thần suy nghĩ một hai ngày.”
Vương Tu nghi vội nói: “Nữ y có thể nhanh hơn chút không, sức khỏe của người ấy không thể đợi được.”
Ra khỏi cung điện, Lưu Triệu Ngọc tiến lên đón, còn cợt nhả nói với cô: “Cố Thanh Hoàn, ta mời cô đi Túy Tiên Cư ăn cơm.”
Cố Thanh Hoàn cười nhạt, nói với ý sâu xa: “Đúng là phải mời thật.”
Lưu Triệu Ngọc ngại ngùng vò đầu, hỏi: “Sao thế, làm khó cho cô sao?”
“Huynh nói xem?” Cố Thanh Hoàn nhướng mày cất bước.
“Ấy... Đợi ta với, chúng ta vừa đi vừa nói.”
Đúng lúc này, một thái giám vội vàng chạy tới: “Cố thái y, Hoàng thượng bị bệnh, mau đến bắt mạch.”
Sắc mặt của Cố Thanh Hoàn lập tức thay đổi, cô cười khổ với Lưu Triệu Ngọc: “Xem ra đành phải hẹn lần sau thôi.”
Một lát sau.
Thái giám dẫn Cố Thanh Hoàn vào Ngự Thư Phòng, Lý công công đứng ngay trước cửa nhìn đông ngó tây. Thấy cô đến thì sắc mặt ông ta lập tức trở nên nhẹ nhõm hẳn: “Cố nữ y, mau, mau, Hoàng thượng đang bị tức ngực.”
Cố Thanh Hoàn gật đầu, đang định vào lại nghe thấy giọng nói giòn giã truyền đến từ bên trong, bước chân của cô chợt khựng lại, nhìn Lý công công bằng ánh mắt khó hiểu.
“Trong thư phòng có người?”
Lý công công vội đáp: “Hiền vương đang ở bên trong.”
Cố Thanh Hoàn im lặng mấy giây rồi nói: “Ta nên đứng bên ngoài đợi thì hơn.”
“Nữ y còn đợi gì nữa, sức khỏe của thiên tử tôn quý vô cùng, dù chỉ một khắc cũng không thể chậm trễ.”
Cố Thanh Hoàn hoài nghi, lúc này mới bước vào trong.
Bầu không khí trong Ngự Thư Phòng vô cùng nặng nề, Báo Khánh đế giơ tay đỡ trán, ngồi uy nghi trên long ỷ, sắc mặt đầy mệt mỏi.
Trước long án, Hiền vương mặc bộ cẩm bào thêu hình rồng cưỡi mây màu đỏ thẫm, cổ đeo phương tâm khúc lĩnh, lưng thắt đai vàng nạm ngọc, bên hông đeo ngọc bội, đang đứng cúi đầu. Vừa thấy Cố Thanh Hoàn đi vào, hai mắt gã sáng bừng lên, nhìn cô không rời mắt.
Cố Thanh Hoàn liếc nhìn tấu chương dưới chân Hiền vương, thầm cười lạnh, mắt nhìn mũi, chuyên tâm đi về phía trước long án, tâu với Hoàng thượng: “Thanh Hoàn xin chẩn mạch cho Hoàng thượng.”
Bảo Khánh đế phất tay, mặt không chút cảm xúc, không buồn trả lời mà mở tấu chương ra phê duyệt.
Cố Thanh Hoàn hầu hạ bên cạnh Bảo Khánh đế nhiều tháng qua, thế nên chỉ cần nhìn hành động này là biết Hoàng đế đang rất tức giận.
Tại sao? Ánh mắt cô tập trung vào những quyển tấu chương trên bàn. Sau khi nhìn lướt qua một vòng thì cô bèn cúi đầu.
Lý công công mấp máy môi, nhưng cuối cùng cũng không dám nói gì. Phút chốc, trong thư phòng rộng lớn bỗng im phăng phắc.
Mùi thơm của thuốc thoảng qua chóp mũi, Hiền vương khịt mũi, quan sát bằng khóe mắt.
Cô gái này thanh thoát xinh đẹp không ai sánh bằng, so với cô thì những người trong phủ gã đã trở nên ảm đạm hết cả. Lớn thêm một tuổi mà dáng người đã nẩy nở hơn nhiều. Một cô gái yêu kiều như vậy, nếu quy thuận gã thì sẽ rất vui tai vui mắt, nhưng nếu không quy thuận thì cũng chỉ là kẻ địch.
Hiền vương cười nhếch mép. Rốt cuộc gã vẫn cảm thấy không nỡ, nếu có thể đè cô dưới thân mình thì tuyệt biết mấy.
Một lúc lâu sau, Bảo Khánh đế ngồi thẳng người dậy, nghiêm trang nói: “Lui xuống đi, đừng quên bổn phận của con.”
“Vâng, phụ hoàng!” Hiền vương vội vàng quỳ lạy.
Lúc này Cố Thanh Hoàn mới ngẩng đầu lên, lại quỳ xuống rồi tâu: “Hoàng thượng, Thanh Hoàn thỉnh chẩn mạch.”
Bảo Khánh đế thở dài, gật đầu bảo: “Gần đây trẫm hơi đau đầu, nữ y có cách nào điều trị không.”
“Xin người cho Thanh Hoàn chẩn mạch trước.”
Dứt lời, ngón tay cô đã đặt lên cổ tay Bảo Khánh đế, một hồi sau cô mới tâu: “Gần đây Hoàng thượng quá lao lực, e là đã sinh chứng mất ngủ, nếu muốn trị tận gốc thì chỉ có châm cứu.”
Bảo Khánh đế xua tay: “Trẫm lớn tuổi rồi, không chịu nổi đau đớn, còn cách nào khác không.”
Cố Thanh Hoàn ngẫm nghĩ rồi nói: “Lúc sinh thời, ông ngoại có truyền dạy cho mẫu thân một bộ thủ pháp xoa bóp, nếu Hoàng thượng không ngại thì có thể để thần thử một phen.”
Lý công công nghe thế thì giật mình ngẩng phắt đầu lên, không ngừng đưa mắt ra hiệu cho Cố Thanh Hoàn tuyệt đối không được nhắc tới chuyện Tiền gia.