Cô gái này quá xảo quyệt!
Trong cái ngõ nhỏ lặng yên, bánh xe chậm rãi lăn qua mặt đường đá, phát ra tiếng lọc cà lọc cọc.
Ngân Châm và Diệp Thanh có rất nhiều lời muốn nói với tiểu thư, thế nhưng tiểu thư vẫn chỉ ngồi dựa vào đệm gấm, nhắm mắt nghỉ ngơi, không biết là vui hay giận.
Bỗng nhiên chiếc xe dừng lại, Diệp Thanh nhảy xuống trước: “Tiểu thư, đến nơi rồi.”
Nhanh như vậy đã đến nơi rồi, Cố Thanh Hoàn mệt mỏi ngáp một cái, vịn vào tay Ngân Châm, bước xuống xe.
Bỗng nhiên một dáng người cao lớn bước ra từ dưới bóng cây, khiến mọi người sợ hãi.
“Lục tiểu thư!”
Tiếng gọi khẽ khiến cơn buồn ngủ của Cố Thanh Hoàn tan biến, còn rùng mình một cái.
Tô Tử Ngữ đi đến dưới ánh đèn, ánh mắt thâm thúy mang theo chút dịu dàng không muốn cho người khác biết, hắn ta cứ nhìn cô chằm chằm như thế.
Phản ứng của Cố Thanh Hoàn rất lạnh nhạt: “Đêm đã khuya, Tô thị vệ tới đây là có chuyện gì quan trọng?”
Tô Tử Ngữ nhìn đám người vây ở xung quanh, cười nhạt nói: “Chỉ muốn nói vài câu với Lục tiểu thư thôi.”
Cố Thanh Hoàn chợt nảy ra một suy nghĩ, chắc hẳn hắn đến đây vì chuyện của Ân Lập Phong: “Các ngươi lui xuống trước đi!”
Tô Tử Ngữ đợi mọi người lui xuống hết, lúc này mới mở lời: “Sau này vào cung, cô đừng đi vào một mình, hãy mang theo hai tỳ nữ biết quyền cước công phu bên cạnh. Nếu gặp Hiền vương thì tránh xa ra, hắn không phải người dễ đối phó. Ta nhớ trước đây đã từng nhắc nhở cô rồi, cô nhất định phải nghe.”
Cố Thanh Hoàn chưa bao giờ cảm thấy ghét người đàn ông trước mắt như lúc này. Người này quá thâm sâu, mỗi câu hắn nói đều phải suy đi tính lại trong lòng rất lâu, mỗi chuyện hắn làm đều phải nghĩ kỹ các bước tiến lùi.
Vậy thì đang yên đang lành, hắn chạy đến đây nói một câu như vậy là có ý gì chứ?
“Tô thị vệ chạy đến đây báo tin như vậy, nếu Ân Bát tiểu thư biết chuyện thì sẽ có suy nghĩ gì đây?”
Tô Tử Ngữ nhếch môi, dùng ánh mắt hoàn toàn khác trước để quan sát cô.
“Mấy tháng nữa là đến đại hôn của Tô thị vệ rồi. Hy sinh biểu tỷ của ta, ôm mỹ nhân về nhà. Tâm nguyện đời này của Tô thị vệ coi như đã được đền bù xứng đáng rồi, thật đáng chúc mừng!” Cố Thanh Hoàn đổi giọng, lộ ra sự sắc bén đâm thẳng vào lòng người.
Tô Tử Ngữ không hề bị dao động, vẻ mặt vẫn như trước. Hắn lại nói: “Lập Phong không phải là người đại ác, đệ ấy…”
“Tô thị vệ thì lại rất độ lượng nhỉ. Nếu có người cứ bám riết lấy Bát tiểu thư không buông như vậy, không biết trong lòng Tô thị vệ sẽ có suy nghĩ gì?”
Cố Thanh Hoàn tươi cười: “Nghĩ tới bản tính gió chiều nào theo chiều nấy của Tô thị vệ, đương nhiên là không sao cả rồi.”
Tô Tử Ngữ cười khổ: “Cần gì phải nói lời khó nghe như vậy.”
“Nếu đã khó nghe, thế thì Tô thị vệ có thể không nghe, không ai bắt cả.”
Cố Thanh Hoàn cảm thấy nụ cười đó vô cùng chói mắt. Cô chậm rãi bước đi, khi đi lướt qua vai hắn, một bàn tay đã chặn cô lại.
“Lục tiểu thư, ta đã sớm nói với cô, Tử Ngữ sống ở trên đời, chỉ là một con chó hoang. Lục tiểu thư muốn cái gì, Tử Ngữ cũng đã biết được một chút.”
“Ta muốn có được cái gì? Ngươi nói ta nghe thử xem.”
Cô vừa cười vừa nói, thế nhưng trong nụ cười này lại ẩn chứa quá nhiều thứ, không phải không vạch trần được, mà là không muốn vạch trần nó ra.
Cố gia, phủ Lão Tề vương phủ, phủ Thụy vương… tiếp theo sẽ là ai đây?
Phủ Anh Quốc công?
Hoặc là… hắn!
Tô Tử Ngữ cười thản nhiên, ôm quyền với Cố Thanh Hoàn, không nói gì thêm mà nghênh ngang rời đi.
Cố Thanh Hoàn nhíu mày. Bản thân cô bày ra mười tám món binh khí, muốn cho kẻ địch một đòn trí mạng, nào ngờ mỗi món binh khí lại chẳng khác gì đánh vào bông.
Cô ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng hắn, bóng dáng kia thong dong xa lạ. Có gió thổi vào trong áo của hắn, tay áo khẽ bay, sau đó biến mất trong gió đêm.
“Khốn nạn!” Cố Thanh Hoàn mắng một tiếng rồi mới vào phủ.
Tiếng mắng đó lại bay theo gió, rơi vào tai Tô Tử Ngữ.
Bước chân hắn hơi chậm lại, hắn quay người nhìn lại, cánh cửa Thanh phủ đang dần khép lại. Nụ cười khổ khẽ lướt qua gương mặt, hắn ta lấy một xấp phương thuốc từ trong tay áo ra, sau đó tập trung đánh giá chúng dưới ánh trăng như nước.
Mỗi phương thuốc ở đây đều do hắn thu thập trong mấy tháng nay. Nét bút quen thuộc mà xa lạ, đến khi gặp lại như đã cách cả một đời.
“Tô Tử Ngữ, huynh dạy ta luyện chữ có được không?” Thiếu nữ tóc đen, xiêm y màu đỏ, có vẻ dịu dàng trong trẻo.
Hắn nhìn đôi mắt sáng sủa, yêu kiều của cô, cố ý cười nói: “Huynh không chê chữ muội xấu.”
“Muội chê!”
Thiếu nữ cuống lên, vung nắm đấm nhỏ lên rồi nói: “Huynh mau dạy cho muội đi, muội muốn viết chữ đẹp giống như huynh.”
Sự gấp gáp của cô khiến hắn thấy vô cùng thoải mái.
Hắn biết tại sao cô lại muốn học, đó là bởi vì chữ của Ân Đại Mi cực kỳ đẹp, ngay cả quý nhân trong cung cũng phải khen ngợi. Cô sợ hắn chê, cho nên mới muốn âm thầm luyện chữ.
Đúng là một cô gái ngốc nghếch.
Sao hắn có thể vì nét bút mà yêu người khác được chứ. Cho dù cô gái đó có tinh thông cầm kỳ thi họa, thơ từ ca phú có xuất sắc hơn nữa, cũng đâu bằng được một tiếng cười lảnh lót của cô.
Yêu một người là dành tất cả tâm tư, tình cảm cho người đó, cho dù chữ của cô có khó coi đến mấy, hắn cũng không để ý.
Thế nhưng hắn không muốn nói ra những lời từ tận đáy lòng đó, có nói thì cũng phải nói vào đêm tân hôn, để tránh làm cô sinh kiêu.
“Muội qua đây, ngồi xuống!” Câu hắn thốt ra là một mệnh lệnh.
Thiếu nữ nghe lời, ngồi xuống trước bàn của hắn, cầm bút lên, tươi cười nhìn hắn.
Trái tim hắn như hẫng một nhịp, hắn đi tới phía sau cô, bàn tay to lớn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, giữ tay cô vẽ từng nét bút lên giấy.
Hương thơm từ mái tóc của thiếu nữ xộc vào mũi hắn, khiến hắn đỏ mặt, tim đập thình thịch, bút hạ xuống cũng không đúng mực.
“Ôi… Ôi… ta viết hỏng rồi, phải làm sao đây. Ta ngốc quá đi!”
Cô chau mày ủ dột, vẻ mặt ảo não, tự mình giận mình nên chu đôi môi đỏ hồng lên, sắc đỏ động lòng người.
Hắn cố ý ra vẻ trầm tư nghĩ ngợi, sau đó cười bảo: “Bắt đầu từ hôm nay, ta cầm tay dạy muội luyện chữ nửa canh giờ, muội có lòng tin không?”
“Có, chắc chắn là có, phải có, tuyệt đối là có!” Thiếu nữ nói chắc như đinh đóng cột.
Hắn nhìn gò má trắng nõn như bạch ngọc của cô, tim bỗng đập dồn dập. Nếu như có thể nắm lấy bàn tay cô, dù phải viết chữ cả đời thì hắn cũng nguyện ý.
Một trận gió thổi qua, Tô Tử Ngữ lắc đầu, xoay người nhìn Thanh phủ sừng sững trong đêm, ánh mắt sâu xa.
Cố Thanh Hoàn, rốt cuộc cô là ai?
Y thuật kinh người học từ đâu?
Tại sao nét bút lại giống hệt của cô ấy?
Tại sao lại sợ mưa, thích nhón chân đi đường trong mưa?
Tại sao lại biết rõ tâm tư của Ân Lập Phong?
Cô có phải là Tiền Tử Kỳ hay không?
“Gia, khuya rồi, về phủ thôi!” Người hầu bên cạnh không nhịn được khẽ nói.
“Ừm!” Tô Tử Ngữ dừng suy nghĩ, sắc mặt dần trở nên trầm tĩnh.
Cố Thanh Hoàn về phòng, rửa mặt thay quần áo, xõa tóc ra rồi lười biếng ngồi dựa vào đầu giường.
Nguyệt nương bưng tổ yến vào, đưa đến tay tiểu thư, do dự một lúc rồi bảo: “Chuyện hôn sự với Tưởng gia, tiểu thư tuyệt đối không được nhường.”
Cố Thanh Hoàn vừa đưa thìa đến bên miệng, nghe vậy liền ngẩng đầu lên hỏi: “Nguyệt Nương nghe nói rồi sao?”
“Ngân Châm, Diệp Thanh đều thấy bất bình thay cho tiểu thư, không giấu được chuyện này ở trong lòng, muốn bảo nô tỳ khuyên tiểu thư.”
Cố Thanh Hoàn bật cười. Mấy nha đầu này cũng thật một lòng một dạ với cô, chỉ sợ cô mất đi môn sự tốt vì Tùng Âm.
“Thế gian này đâu có chuyện đơn giản như vậy, cho dù ta có lòng muốn nhường, cũng cần Tưởng phủ bằng lòng mới được. Mấy người các ngươi cứ yên tâm đi.”
Nguyệt nương vừa nghĩ lại thì lập tức hiểu ra. Trước tiên chưa nói tới dòng dõi của Tưởng phủ, chỉ nói đến cửa ải của lão tổ tông, Sử tiểu thư cũng đã không thể qua nổi.
“Ta chỉ sợ Tùng Âm không phấn chấn lên được. Thật ra cô ấy là một cô nương tốt.” Cố Thanh Hoàn khẽ thở dài, “Với tình cảm bao năm qua giữa ta và cô ấy, ta chỉ mong cô ấy có được một mối nhân duyên tốt đẹp.”
“Tiểu thư, con người có số cả.” Nguyệt nương nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng mới thốt ra một câu như vậy.
Dù Sử tiểu thư có tốt đến đâu cũng là tiểu thư nhà người khác. Đối với cô ấy, Nguyệt nương chỉ có sự kính trọng, không có tình cảm khác.
Nhưng tiểu thư thì khác, tiểu thư là người được Nguyệt nương một tay nuôi lớn, còn quan trọng hơn cả sinh mạng của bà. Dù nói thế nào, bà cũng không để tiểu thư nhường mối hôn sự này cho người khác.
Cố Thanh Hoàn cười lạnh nói: “Số mệnh ở trong tay mỗi người, chỉ cần chàng có tình, thiếp có ý, ta sẽ bằng lòng đánh cược.”
Vấn đề là… Tưởng Hoằng Văn không có tình ý gì với cô ấy, đó mới là chuyện khó nhất.
“Tiểu thư!” Nguyệt nương kinh hãi.
Bên này Cố Thanh Hoàn nói đến chuyện của Sử Tùng Âm, bên kia Sử Lỗi cũng ngồi dựa vào đầu giường, trầm tư hồi lâu.
Muội muội được hắn ta cưng chiều nuôi lớn, nếu là một người đàn ông nào khác, hắn ta cũng phải liều một phen, nhưng không ngờ lại là Tưởng Thất gia. Chuyện này cho dù thế nào cũng không thể làm được.
“Ngày kia chúng ta sẽ lên đường, ra ngoài một năm, cũng đến lúc phải về rồi.”
Lục Chỉ Vũ biết trong lòng người đàn ông của mình đang nghĩ gì, chỉ có thể nói: “Sức khỏe của muội muội không tốt, không thích hợp đi tới đi lui, chúng ta phải để ý đến sức khỏe của muội ấy mới được.”
Sử Lỗi lắc đầu: “Không lo được nhiều như vậy. Cũng may Thanh Hoàn tốt tính, nếu là cô gái khác, chỉ e đã trở mặt luôn rồi.”
Lục Chỉ Vũ tán thành gật đầu.
Không phải là cô ấy đứng về phía người ngoài, chuyện này dù nhìn thế nào cũng đều là do Tùng Âm không đúng. Thanh Hoàn độ lượng, lại chiều chuộng Tùng Âm nên không so đo tính toán. Nhưng người làm huynh tẩu như họ không thể để mặc hai người làm loạn được.
Dù sao thì chuyện này còn liên quan đến cả Tưởng gia. Tưởng gia trọng quy củ, tuyệt đối không thể để bọn họ làm loạn được.
Sử Lỗi đặt tay lên bàn tay của cô ấy, sau đó vỗ nhẹ nói: “Sử gia có thể lấy được mối cung cấp vải cho hoàng cung, nhạc phụ, nhạc mẫu có thể khỏe mạnh… đều nhờ Thanh Hoàn, chúng ta không thể làm muội ấy đau lòng. Nàng ngủ trước đi, ta đi xem Tùng Âm thế nào rồi trò chuyện với muội ấy một lát.”
Khóe mắt Lục Chỉ Vũ đỏ ửng, thâm tình nhìn về phía người đàn ông: “Đi đi, ta đợi chàng!”
Lúc này trong đầu Sử Tùng Âm trống rỗng. Thấy huynh trưởng cầm đèn bước vào, cô chỉ biết cười thảm đạm.
“Huynh trưởng không cần phải đến khuyên muội. Chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, trong lòng muội biết rõ.”
Vốn dĩ Sử Lỗi còn tưởng là mình phải nói một tràng, không ngờ muội muội lại thấu tình đạt lý như vậy, điều này khiến hắn ta sinh lòng thương xót.
Hắn ta ngồi xuống bên cạnh giường, đắp lại chăn cho muội muội rồi khẽ nói: “Đúng là nha đầu ngốc.”
Sử Tùng Âm dựa đầu vào vai Sử Lỗi, nói rất nhỏ: “Ca ca, nha đầu ngốc cũng sẽ có ngày phải trưởng thành, cho nên mới rung động, loạn tình, ca ca đừng trách muội.”
“Sao ca nỡ trách muội chứ!” Sử Lỗi nghe Tùng Âm nói vậy, trong lòng càng thấy khó chịu.
“Thanh Hoàn cũng không trách muội đâu. Thậm chí muội ấy còn muốn tác thành cho muội, nhưng bị ca ngăn cản.”
Sử Tùng Âm vừa nghe nhắc đến Thanh Hoàn, khóe miệng lập tức hiện lên nụ cười: “Ngoài ca ca ra, Thanh Hoàn là người cưng chiều muội nhất.”
“Biết thế là tốt! Người sống trên đời, có việc có thể làm, có việc không thể làm. Muội ấy đối xử với muội như vậy, muội phải biết đủ.”
Sử Tùng Âm đặt tay lên ngực: “Ca ca, huynh yên tâm đi, muội muội có ngốc cũng chỉ ngốc một lần này thôi. Ngốc xong rồi sẽ không ngốc thêm lần nữa đâu. Chúng ta về phía Nam thôi.”
Sử Lỗi thở dài nặng nề, bao nhiêu lời muốn nói mà không nói ra được.