Ngụy thị tới bên đầu giường, vuốt ngực cho Cố lão gia.
Cố Nghiễn Khải quát to: “Làm sao mà khỏe được, làm sao mà khỏe cho được hả!?”
Ngụy thị khẽ khuyên: “Ban đầu thiếp thân cũng đã khuyên lão gia, Lục nha đầu không phải đứa bình thường, lỡ như…”
Cố Nghiễn Khải đỏ mặt tía tai, quát tiếp: “Bây giờ bà nói những lời này còn có tác dụng gì. Đi, phái người đi nghe ngóng tình hình vết thương của Hiền vương như thế nào rồi?”
Ngụy thị nhanh chóng phất tay, gọi nha hoàn đến dặn dò vài câu rồi tự tay rót một chén trà ấm cho Cố lão gia.
Cố Nghiễn Khải nhận lấy chén trà, nhưng rồi lại hất mạnh xuống đất.
“Nghiệt súc, sớm biết như vậy, lúc trước ta phải bóp chết nó luôn cho rồi. Người đâu, người đâu, trói Lục tiểu thư rồi vứt đến điền trang cho ta, cả đời này không được cho ra ngoài gặp ai hết. Không, không được, như vậy còn quá nhẹ, trói nó vào tảng đá dìm xuống sông cho ta, khụ... khụ…”
Cố Nghiễn Khải nghẹn một hơi, không thở ra được, lập tức ngã lăn ra ngất.
“Lão gia... lão gia… mau mời đại phu... mau!”
Ngụy thị hoảng sợ, không ngừng kêu to.
…
Quận chúa Hoa Dương giơ tay lên, giáng xuống một bạt tai rất mạnh.
Đàm ma ma bụm mặt, quỳ xuống đất, khóc lóc, kể lể: “Quận chúa, nô tì thật sự tận mắt nhìn thấy Lục tiểu thư uống thuốc, oan cho nô tì quá!”
“Oan uổng sao?”
Quận chúa Hoa Dương nghiến răng nghiến lợi.
“Cả thiên hạ còn có ai oan uổng bằng ta hả? Người là do bọn họ muốn tặng đi, là bọn họ muốn nịnh bợ. Bây giờ xảy ra chuyện thì đổ toàn bộ tội lỗi lên đầu ta. Ông trời ơi, sao người không giáng thiên lôi đánh chết lũ người không có lương tâm kia đi.”
Khi Lục nha đầu bị đưa trở lại thì bà ta đã biết chuyện không ổn, cũng nhanh chóng cùng Nhị gia tới Hành cung nhận tội, nhân tiện thám thính tin tức.
Nào ngờ ngay cả cổng Hành cung mà cả hai cũng không bước qua được. Bà ta hối lộ cho mấy tên gác cổng thì mới nghe ngóng được rằng, kẻ điên đó dám... dám... cắn Hiền vương bị thương.
Nhị gia vừa nghe tin, không những không nghĩ cách cứu vãn mà ngược lại còn oán trách bà ta, ý tứ sâu xa là, chính bà ta là người đã đưa ra biện pháp ngu ngốc, cho nên mới hại Cố phủ thành ra như vậy.
Hoa Dương nghĩ tới người đàn ông tuyệt tình tuyệt nghĩa đó, trong lòng lại càng đau đớn, nước mắt rơi lã chã.
Đàm ma ma sụt sùi: “Quận chúa, người của Cố gia này đúng là lũ lòng lang dạ sói. Người phải cẩn thận, bọn họ rõ ràng muốn hất chậu nước bẩn này lên người chúng ta. Người đừng để giẫm lên vết xe đổ của Tiền thị.”
“Hắn dám!”
Hoa Dương rút cây trâm trên đầu xuống, quăng mạnh xuống đất. Cây trâm bạch ngọc chạm hình hoa lan gãy lìa, phát ra một tiếng khô khốc.
“Bọn họ cho rằng Tề vương phủ không còn ai nữa sao. Dù sao thì ta đây vẫn còn trên có phụ thân, dưới có huynh đệ tỷ muội. Cố phủ bọn họ dám động vào một cọng lông của ta xem, cẩn thận bà đây nuốt sống kẻ đó.”
Hoa Dương không thể nào nuốt nổi cơn giận này, hai tay hất sạch bộ chén trà mới tinh trên bàn xuống đất, vỡ vụn.
Đàm ma ma sợ đến mức nhảy vội sang một bên để tránh. Sau đó, trong đầu nảy ra một ý nghĩ, bà ta lập tức nói với Quận chúa: “Quận chúa, người nên viết ngay một lá thư cho vương gia, xem xem có thể cứu vãn được tình hình không. Sẵn tiện nói cho lão gia biết đầu đuôi sự việc, nguyên nhân hậu quả như thế nào, miễn cho về sau Cố phủ cáo trạng trước, hại người!”
Hoa Dương đang vuốt lồng ngực đau đớn của mình, vừa nghe thấy những lời này, hai mắt bà ta bừng sáng lên.
Còn Cố Nhị gia lúc này vừa mới đi ra từ phòng của Cố lão gia, mặt mày ủ rũ, đầu cúi gằm xuống.
Ngụy thị bước nhanh theo con trai, gọi nhỏ: “Sáng sớm ngày mai, con tiếp tục đi Hành cung một chuyến nữa, đem theo nhiều ngân lượng một chút, coi như là thành ý của phủ chúng ta.”
Cố Tùng Đào tức giận nói: “Muốn đi cũng không phải là con đi, ai tạo nghiệt thì người đó đi mà giải quyết.”
Sắc mặt Ngụy thì trầm xuống: “Con lặn lộn trong chốn quan trường mấy năm nay thì phải hiểu một số đạo lý. Có một số trường hợp phải do người đàn ông đi mới giải quyết được. Còn nữa, con cũng phải kiếm chế bớt vị trong nhà con lại.”
Cố Tùng Đào gấp gáp nói: “Mẫu thân, làm sao để kiềm chế, sau lưng người ta…”
“Con à, đã vào Cố gia thì cho dù cô ta là ai đi nữa cũng phải tuân theo quy củ của Cố gia. Bản thân con không thể hiện được uy quyền của mình, mọi chuyện đều do cô ta làm chủ thì làm sao không hỏng việc cho được.”
Cố Tùng Đào cúi thấp đầu, nói với vẻ chán chường: “Nhi tử bất hiếu, đã khiến phụ mẫu lao tâm.”
Ngụy thị im lặng một hồi, nghĩ ngợi rồi nói: “Về sau đừng nghĩ ra mấy kế như chuyện của Lục nha đầu nữa. Thôi thì chúng ta nuôi nó cả đời.”
“Ban đầu con cũng nghĩ như vậy, đều tại người đàn bà tâm địa độc ác đó.” Cố Tùng Đào phủi sạch tội lỗi của mình.
“Ngày mai đợi trời sáng rồi, con tìm một điền trang sạch sẽ đưa nó đến đó. Mắt không thấy, tâm khỏi phiền, cha con hận nó muốn chết rồi.”
“Dạ, mẫu thân!” Cố Tùng Đào vâng dạ.
Ngụy thị thấy con trai mình đã đi xa thì quay lại nhìn gốc cây lớn sau lưng mình, bình tĩnh nói: “Ra đây đi.”
Cố Thanh Chỉ đi ra từ chỗ nấp, cười nói: “Cái gì cũng không thể qua mắt tổ mẫu được.”
“Nha đầu ngốc, chắc con đã hài lòng rồi chứ?”
Cố Thanh Chỉ không hề thấy vui mừng, mà ngược lại cảm thấy lo lắng, “Tổ mẫu, chuyện này ầm ĩ thành như vậy, phủ chúng ta có thật là sẽ không sao không?”
Ngụy thị vui vẻ nhìn cháu gái mình, suy cho cùng cũng chỉ có cháu gái mà mình tự tay nuôi nấng mới biết phân biệt phải trái.
“Cháu à, phàm là chuyện trên đời đều có nhân quả, có một số kiếp nạn chúng ta muốn tránh cũng tránh không được. Ngày mai con đi tiễn Lục nha đầu đi. E rằng sau này sẽ khó mà gặp lại được nữa.”
Cố Thanh Chỉ đã hiểu rõ, cười nói: “Lát nữa con đưa muội ấy đến khấu đầu với người.”
Ngụy thị khoát tay: “Không cần, ta không muốn gặp nó. Chỉ cần nhìn thấy nó là ta lại nhớ tới Tiền thị.”
“Tổ mẫu không muốn gặp, vậy chúng ta đều không gặp!” Cố Thanh Chỉ đỡ tay lão thái thái quay vào phòng.
…
“Hồi bẩm Quận chúa, Nhị gia đi thẳng tới phòng của Trương di nương, bên ấy bây giờ cũng đã tắt đèn rồi.”
Quận chúa Hoa Dương vừa mới nguôi giận, nghe vậy thì cơn tức lại bùng lên.
“Đồ đàn ông trời đánh, không có lương tâm, ngũ mã phanh thây hắn ra. Có bản lĩnh thì cả đời đừng có cầu cứu bà đây. Ta đây muốn xem thử chỉ dựa vào hai đứa con phá gia chi tử đó thì Cố gia có thể yên ổn đến khi nào.”
Nha hoàn thấy Quận chúa quát mắng thậm tệ như vậy, sợ sẽ truyền đến viện bên kia nên vội vàng khuyên Quận chúa: “Quận chúa đừng tức giận, người tức giận thế nào thì bên kia người ta vẫn cười nói vui vẻ. Như vậy chỉ tổ hại mình, người tội gì phải tự làm khổ mình như vậy.”
Hoa Dương nghe thấy lời này, cảm thấy rất có lý. Bà ta liền cười lạnh, nói: “Bọn họ muốn ta tức giận, ta lại càng phải tươi cười cho họ xem. Ngày mai ta phải đi đến chỗ Bát đệ khóc lóc, kể lể, để đệ ấy phân xử cho ta mới được.”
“Quận chúa, lão thái thái truyền lệnh, ngày mai đưa Lục tiểu thư xuống điền trang.” Nha hoàn miệng mồm nhanh nhảu truyền lời.
Hoa Dương ngẩn ra, trong tích tắc đã hiểu đây là lão thái thái muốn bảo vệ Lục nha đầu, tránh bị bản thân trút giận.
Bà ta độc ác nói: “Cái loại điên rồ đáng chết ấy phải dùng dây thừng siết chết nó, đưa nó đến điền trang chỉ tổ lãng phí đồ ăn thức uống thôi.”
Nha hoàn đứng bên ngoài nghe rõ mồn một, sợ đến mức phát run, nhanh chân chạy ra ngoài.
…
Bát đệ mà Quận chúa nhắc tới bây giờ đang nhăn nhó nhìn cổ của Hiền vương, liên tục lắc đầu, nói: “Tam ca, ta thấy vết thương này rất không bình thường, nên thỉnh một đại phu y thuật cao minh về xem xem.”
Triệu Cảnh Vĩ cầm gương đồng mà hạ nhân đưa qua, vừa nhìn vào gương một cái, trong lòng gã lập tức căng thẳng.
Tám dấu răng in sâu vào cổ hắn, đã có vết máu thấm ra ngoài, vừa ngứa vừa đau, khiến gã cũng vô cùng đau đầu.
Gã cắn răng nói: “Ta hận không thể xé xác kẻ điên đó ra.”
Triệu Cảnh Diễm cười lạnh: “Tính toán với kẻ điên thì được gì, theo đệ nguyên nhân là ở cái phủ đó!”
Hắn mới nói được một nửa, thị vệ đã mang theo mấy gói thuốc, gấp gáp chạy vào: “Hồi bẩm vương gia, đã điều tra rõ ràng rồi, bên trong đều là thuốc an thần.”
“Nhìn thấy chưa, người ta đã tính toán kỹ đến như vậy rồi. Ngay cả thuốc an thần còn chuẩn bị đầy đủ, một ngày một chén thì ai có thể nhìn ra được thuốc đó có vấn đề chứ.” Triệu Cảnh Diễm thừa cơ bỏ đá xuống giếng.
“Thủ đoạn quá thâm độc!”
Triệu Cảnh Vĩ vỗ án thư đứng dậy, bất chợt cảm thấy đau nhói: “Người đâu, mau đi thỉnh đại phu.”
Trong chốc lát có ba đại phu đang lục tục tiến vào, nhưng bọn họ chỉ nói chưa gặp qua chứng bệnh này bao giờ nên không dám kê thuốc bậy bạ.
Triệu Cảnh Vĩ tức giận, mắng chửi bọn họ là lũ vô dụng.
Triệu Cảnh Diễm ném ly rượu, nói một cách chắc nịch: “Tam ca, đệ giới thiệu cho huynh một thần y, đảm bảo sẽ chữa lành vết thương của huynh.”
…
Canh tư, Triệu Cảnh Diễm mang cả thân đầy mùi rượu trở lại Vọng Nguyệt Các.
Cơn mưa xối xả xua đi cái nóng mùa hè, trong không khí tràn ngập mùi bùn đất, bên trong đình viện rộng lớn của Vọng Nguyệt Các, trên bàn đã bày sẵn tiệc rượu, Tưởng Hoằng Văn đang ngồi dựa trên ghế, vẻ mặt dương dương tự đắc.
Nhìn thấy người vừa đến, hắn ta chỉ chiếc ghế dựa bên cạnh, cười hỏi: “Sao rồi, hôm nay màn kịch ấy có đặc sắc không?”
Triệu Cảnh Diễm vừa đặt mông ngồi xuống, nhận chén trà A Ly truyền qua, uống ực hai ngụm, sau đó than ngắn thở dài: “Đoán xem!”
Tưởng Hoằng Văn cười nhạt nói: “Có một con tiểu hồ ly thành tinh, lại có thêm một vị vương gia trác táng ngu ngốc, vở kịch này không đặc sắc cũng khó!”
Triệu Cảnh Diễm ngồi thẳng người dậy: “Tiểu hồ ly là ai?”
“Lục tiểu thư!”
“Vương gia trác táng là ai?”
“Ngươi!”
Tưởng Hoẳng Văn vừa chỉ tay vừa cảm thán: “Đình Lâm, chúng ta đều bị cô ta tính kế hết cả!”
Một mình hắn ta ngồi trong đình viện, liên kết những lời kể của Đình Lâm về Lục tiểu thư lại với nhau, suy nghĩ một hồi hắn ta mới rút ra kết luận này.
Triệu Cảnh Diễm hoang mang, sau rồi con ngươi trầm xuống.
“Nói như vậy thì bệnh của ngươi cũng là do cô ta tính kế trước rồi?” Triệu Cảnh Diễm trợn trừng mắt.
“Tám chín phần mười! Nếu không làm sao có thể dẫn dụ được ngươi. Mà ngươi không đi thì màn kịch ngày hôm nay cô ta làm sao diễn được.” Tưởng Hoằng Văn nhìn vết đỏ trên bả vai mình đã biến mất, trong lòng có chút sợ hãi.
“Nói như vậy có nghĩa là, Cố gia phải bại rồi?”
“Quá nửa là phải bại thôi. Thụy vương có tính đa nghi rất lớn, Cố phủ không thể hiện rõ lập trường như vậy thì Thụy vương sẽ không bao giờ trọng dụng nữa. Mà đầu bên kia Hiền vương lại ghi thù, Cố phủ bị kẹt ở giữa, không thể làm đẹp lòng cả hai bên!” Tưởng Hoằng Văn cười ha hả.
Trong lòng Triệu Cảnh Diễm có hơi hoảng hốt, nhưng biểu cảm vẫn điềm tĩnh như thường: “Ngươi đừng quên còn một Quận chúa Hoa Dương?”
Tưởng Hoằng Văn cười lạnh: “Một người đàn bà thì có thể làm được gì. Ngươi quá đề cao bà ta rồi. Gây chút sóng gió trong nhà thì được, nhưng hiện giờ Cố gia còn dính líu tới hẳn hai vị vương gia.”
Lời còn chưa nói ra hết thì Triệu Cảnh Diễm đã hiểu tường tận.
Hắn dựa người vào ghế, vẻ mặt giống như đang suy nghĩ gì đó: “Hoằng Văn, trong lòng ta có vô số câu hỏi.”
“Liên quan đến cô ta sao?”
Triệu Cảnh Diễm híp mắt, gật đầu.
Trong đầu hắn cứ hiện lên khuôn mặt khiến người khác nhìn là khó có thể quên được đó, cặp chân mày dài mà rõ nét, đôi môi đỏ thắm, khiến người ta ngỡ như không có thật.
Cô ta... rốt cuộc là ai?