Trong phòng yên tĩnh trở lại.
Tô Tử Ngữ điều chỉnh hơi thở, tập trung tinh thần, cầm bầu rượu trên bàn lên rót một chén, lẳng lặng uống cạn.
Ân Đại Mi lén quan sát hắn ta, dáng ngồi ngay ngắn tao nhã tựa như đang ám chỉ tâm trạng kích động của hắn ta trong thời khắc này.
Cô ta lặng lẽ bước đến, đè lại bàn tay đang muốn rót rượu tiếp, “Đừng uống nữa, uống nữa sẽ say đấy.”
Tô Tử Ngữ cười hờ hững, che giấu toàn bộ những ưu tư không thể nói thành lời trong lòng. Hắn ta đẩy tay cô ta ra, rót hai ly rượu, đưa đến tay Ân Đại Mi một ly.
“Đa tạ tình nghĩa nàng dành cho ta mấy năm qua.”
Ân Đại Mi yêu kiều mỉm cười, đón nhận chén rượu, môi đẹp khẽ mở, cũng uống cạn chén rượu.
Cô ta vứt chén rượu, ngón tay nhỏ nhắn xoa lồng ngực người đàn ông, dọc theo vạt áo đến bờ vai, lại di chuyển sang cổ và cằm, cuối cùng đầu ngón tay chạm tới bờ môi hắn ta, nhẹ nhàng vuốt ve.
Cô ta đã muốn hôn đôi môi mỏng này từ lâu, chỉ là không dám.
“Tử Ngữ...” Ánh mắt Ân Đại Mi đầy say mê, cô ta tựa đầu vào ngực người đàn ông, hai tay chủ động ôm lấy cổ hắn ta.
Tô Tử Ngữ chăm chú nhìn cô ta, trong mắt chợt hiện lên vẻ chán ghét.
Nhưng vẻ chán ghét này chỉ thoáng qua trong nháy mắt rồi tan thành mây khói, Tô Tử Ngữ tránh né môi cô ta, không hề động đậy.
Ân Đại Mi nhắm chặt mắt, không dám nhìn Tô Tử Ngữ, hàng mi run rẩy, dường như sợ hãi lại tựa như chờ đợi. Nhưng chờ đợi thật lâu vẫn không thấy hắn ta có bất kỳ hành động gì, cô ta không nhịn được mà mở mắt.
Đập vào mắt là một đôi mắt lạnh như băng, “Nàng ngủ trước đi, ta còn chưa đến chỗ mẫu thân thỉnh an.”
“Đã trễ thế này rồi?” Ân Đại Mi kinh ngạc.
“Thỉnh an trưởng bối sao phải phân sớm muộn?”
Ân Đại Mi ngước mắt nhìn hắn ta chằm chằm, đôi mắt dịu dàng, ngời sáng và si mê, “Tử Ngữ, hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta.”
Vẻ mặt Tô Tử Ngữ có chút mỉa mai, ngay lúc hắn ta định mở miệng, bỗng gian ngoài có người bẩm báo.
“Tam gia, phu nhân bệnh nặng, đã hôn mê rồi!”
Đôi mắt đen của Tô Tử Ngữ trầm xuống, hắn ta vội vã rời đi.
Ân Đại Mi đứng chết trân, trên khuôn mặt xinh đẹp toát ra sự căm hận. Người đàn bà này bệnh nặng lúc nào chẳng được mà lại đúng ngay lúc này, đúng thật là xúi quẩy.
Cô ta cắn môi, cao giọng nói: “Người đâu, thay áo quần cho ta, ta cũng phải đi xem sao.”
Trong Tây viện, ánh đèn mờ sáng.
Mấy nha hoàn đi qua đi lại bên trong, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
Tô Tử Ngữ nhìn mẫu thân hôn mê bất tỉnh, lòng đau như cắt.
Người đàn bà đã từng xinh đẹp, nhã nhặn, khí phái ngày xưa, nay vừa gầy gò vừa xơ xác, không chút sức sống, nằm yên trên giường.
Mấy vị cái đại phu xem xong đều lắc đầu, chỉ nói đèn đã cạn dầu, không thể chữa được nữa.
Tô lão gia khàn tiếng nói với ba đứa con trai, “Sai người chuẩn bị đi.”
Mọi người nghe vậy, nước mắt chảy dài.
Sau thời gian nửa chung trà, Diệp thị mơ màng tỉnh lại, ánh mắt lướt qua đám người xung quanh, dừng lại ở Tô Tử Ngữ.
“Mẫu thân!” Tô Tử Ngữ bước đến cầm tay bà, nghẹn ngào nói.
Diệp thị hỏi nhỏ: “Canh mấy?”
“Mẫu thân, đã giờ Tuất một khắc. Thuốc sắc xong rồi, con đỡ người dậy uống thuốc.”
Diệp thị yếu ớt lắc đầu, nói như chém đinh chặt sắt: “Ta đã không cần uống nữa. Ta muốn gặp Lục tiểu thư, ngươi giúp ta mời con bé đến.”
“Mẫu thân!” Tô Tử Ngữ khóc như mưa, “Chúng ta không gặp cô ấy được không?”
“Ngươi muốn cho ta chết không nhắm mắt sao?”
Tô Tử Ngữ khóc không thành tiếng, buông tay Diệp thị ra nói: “Con trai lập tức đi mời.”
Diệp thị nhìn bóng lưng hắn, ánh mắt di chuyển sang chỗ khác: “Ta có lời nói cùng lão gia, những người còn lại đợi ta chết rồi hẵng khóc.”
…
Mỗi dịp Trung thu, Thanh phủ luôn náo nhiệt, góp lại cũng gần đủ một bàn lớn, năm nay lại thêm Sử Lỗi ở lại Kinh thành nên càng đông vui hơn.
Cố Thanh Hoàn đi đến Tô gia đã là gắng sức, vừa về phủ liền không nhịn được mà nằm nghỉ trên giường.
Cô đuổi mấy người Xuân Nê ra gian ngoài ăn cơm đoàn viên, chỉ giữ lại Nguyệt Nương hầu hạ bên mình.
“Nguyệt Nương, mấy nha hoàn kia cũng lớn rồi, nên giúp bọn họ tìm nhà tử tế, gả từng người đi thôi.”
Nguyệt Nương đặt kim chỉ trong tay xuống, suy nghĩ cẩn thận rồi nói: “Đám người Xuân Nê, Ngân Châm đều đã theo tiểu thư nhiều năm, chỉ sợ sẽ không chịu xuất giá. Hai tỷ muội Diệp Thanh, Diệp Tử thì tiểu thư còn cần dùng, cũng không thể để họ đi. Tính tới tính lui cũng chỉ có mỗi Đinh Hương.”
Cố Thanh Hoàn nói: “Vậy tìm gia đình sung túc gả đi. Trần Bình cũng lớn tuổi rồi, Trần đại nương luôn mong chờ được ôm cháu, bà tìm xem trong đám nha hoàn có ai hợp ý Trần Bình không, chọn một người hiền lành thật thà rồi kết duyên, cũng xem như thỏa lòng đại nương.”
“Tiểu thư là người làm việc lớn, những việc nhỏ này cũng đừng bận lòng, Nguyệt Nương hiểu rõ mà.”
Hai người đang nói chuyện, Tiền Phúc vén rèm đi vào, vội thưa: “Tiểu thư, Tô Tam gia xông vào phủ.”
Cố Thanh Hoàn không hề kinh ngạc, thậm chí bên môi còn nở một nụ cười.
Nguyệt Nương lại hoảng hồn biến sắc.
Tô Tam gia thành thân, lúc này hẳn nên động phòng, sao giờ đột nhiên xông vào Thanh phủ, chẳng lẽ là tìm tiểu thư trả thù?
“Tiểu thư, nô tỳ lập tức phái người đi thông báo cho Thất gia.”
“Không cần!”
Vẻ mặt Cố Thanh Hoàn bình tĩnh, cô thong dong ngồi dậy, “Thay áo quần cho ta!”
“Tiểu thư, sức khỏe của tiểu thư thì sao?” Nguyệt Nương đau lòng không thôi.
Cố Thanh Hoàn trầm ngâm giây lát: “Ta có chừng mực.”
Ăn mặc xong xuôi, Cố Thanh Hoàn ra ngoài sân thì thấy Tô Tử Ngữ bị người vây quanh, cô phất tay, ý bảo mọi người tản đi.
“Tô thị vệ nửa đêm xông vào Thanh phủ, không biết có chuyện gì?”
Khuôn mặt đã tẩy trang của cô gái trắng nõn, tóc đen như mun, trên mặt mang theo nụ cười khó đoán, ánh mắt Tô Tử Ngữ sâu thẳm: “Thân mẫu bệnh nặng, muốn gặp Lục tiểu thư một lần.”
Cố Thanh Hoàn bình tĩnh nhìn hắn ta, “Ta và phu nhân không thân không quen, thứ cho không thể nghe theo. Mời Tô thị vệ trở về.”
Tô Tử Ngữ đi tới trước mặt cô, phất vạt áo quỳ thằng xuống, “Cầu xin Lục tiểu thư thỏa mãn nguyện vọng của mẫu thân.”
Cố Thanh Hoàn từ trên cao nhìn xuống, bình tĩnh mỉm cười, ném thanh chủy thủ lấy từ trong ống tay áo xuống đất: “Tô thị vệ chưa quên mấy lời trong thủy tạ chứ? Muốn gặp không khó, tự đâm vào ngực đi.”
Tô Tử Ngữ nhặt dao găm lên: “Lục tiểu thư nhất định muốn ta chết sao?”
“Không chết thì sao giải mối hận trong lòng ta.”
Tô Tử Ngữ đứng dậy nhìn cô gằn từng chữ: “Lục tiểu thư, một ngày nào đó Tử Ngữ sẽ thỏa tâm nguyện cho cô, nhưng quyết không phải hôm nay. Thế nên... Xin lỗi!
Chỉ trong chớp mắt, Tô Tử Ngữ bỗng ra tay kề dao dưới cổ Cố Thanh Hoàn.
“Tiểu thư!”
“Thanh Hoàn!”
Mọi người kinh hãi hô lên.
“Đồ tiểu nhân hèn hạ, bỏ dao xuống.”
Dưới ánh trăng, Tưởng Hoằng Văn bước đến, ánh mắt hung dữ. Hắn ta mới bước vào sân đã được thấy một màn chấn động lòng người.
Tô Tử Ngữ nhíu chặt chân mày, cắn răng nói: “Thất gia thứ lỗi, ta sẽ không làm thương tổn cô ấy, chỉ muốn cô ấy đi một chuyến tới Tô phủ. Các ngươi cứ việc phái người đi theo.”
Cố Thanh Hoàn không sợ hãi mà lại còn mỉm cười, nụ cười như có như không.
Trong lòng Tưởng Hoằng Văn run lên, những lời mắng nhiếc đều kẹt trong cổ họng. Hắn ta đã quá quen thuộc với nụ cười này, trên mặt Đình Lâm cũng có, thường xuất hiện sau khi hắn bày mưu tính kế người khác.
Cố Thanh Hoàn bị ép lên xe, xe ngựa vội vã đi.
Trên mặt Sử Lỗi lộ vẻ lo lắng: “Thất gia, chúng ta có cần đuổi theo không. Thanh Hoàn như vậy, ta thật sự thấy lo lắng.”
Tưởng Hoằng Văn vỗ về trái tim vẫn chưa hết sợ hãi của mình, thoáng suy tính rồi nói: “Người đâu, chuẩn bị ngựa!”
Ngựa vừa dắt đến, hai người đang định nhảy lên thì một trận vó ngựa dồn dập từ xa phóng đến.
Một lát sau, một người một ngựa đứng trước cửa Thanh phủ, một người lập tức nhảy xuống ôm quyền: “Hoàng thượng truyền Cố nữ y tiến cung chẩn mạch.”
Tưởng Hoằng Văn và Sử Lỗi nhìn nhau, mặt Tưởng Hoằng Văn biến sắc, nổi giận mắng: “Khốn thật, chuyện gì thế này, mau đuổi theo.”
…
Cố Thanh Hoàn đi vào căn viện quen thuộc, mọi người nhường ra một lối đi, cô hít sâu một hơi, bước chân vào gian phòng tràn đầy hơi thở chết chóc.
Trong mắt người trên giường đã không còn sinh khí, sắc mặt trắng bệch, không cần bắt mạch cũng biết là hồi quang phản chiếu.
Thấy cô đến, Diệp thị mở mắt, muốn nhấc tay nắm lấy tay Cố Thanh Hoàn, lại nhận ra chẳng còn chút sức lực nào.
Bà mệt mỏi thở dài: “Các ngươi đều ra ngoài cả đi, để ta nói với Lục tiểu thư vài câu.”
Mọi người rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại hai người.
Cố Thanh Hoàn đứng bất động, trên mặt không thấy buồn vui.
Diệp thị nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp, nặn ra một nụ cười: “Con à, ta phải đi, sinh tử không do mệnh, mà do trời.”
Cố Thanh Hoàn không nói gì.
“Con à... lần đầu ta nhìn thấy con, cũng biết con mang theo oán hận mà đến, ta không trách con. Hận cũng đúng. Chỉ mong con... đừng nhấn chìm cả đời trong nỗi hận.”
Cố Thanh Hoàn đau xót, vành mắt không khỏi cay xè.
Diệp thị ho khan hai tiếng, nhìn cô rồi lại khó nhọc nói tiếp: “Con nên có tình yêu của mình, niềm vui của mình, bọn họ ở trên trời... cũng trông mong con vui vẻ, trông mong con cười đùa.”
Cố Thanh Hoàn bị nhìn đến không biết trốn tránh đi đâu, cô bèn nhắm hai mắt lại, “Lẽ nào phu nhân không hiểu sao, niềm vui của ta, nụ cười của ta, kể từ bảy năm trước đã chẳng còn nữa, chính là khi Tô Tử Ngữ bắn mũi tên ấy.”
Diệp thị nghe lời này, sức lực toàn thân như bị rút cạn, vẻ mặt hoàn toàn chết lặng.
“Con... con... con...”
Cố Thanh Hoàn bỗng ngồi xuống, ánh mắt bình thản nhìn bà, khẽ nói: “Phu nhân, nếu đến bên kia rồi, giúp ta chuyển lời, con gái rất khỏe, xin mọi người cứ yên tâm, mối thâm thù đại hận của hai nhà, ta sẽ lần lượt trả đủ.”
Diệp thị không biết lấy đâu ra sức, chộp tay Cố Thanh Hoàn lại, nét mặt dữ tợn, trừng mắt nhìn cô đăm đăm.
“Con... con... sẽ hối hận! Nó... nó...”
Cố Thanh Hoàn khẽ giật tay lại, từ từ đứng dậy, không hề lưu luyến mà xoay người.
Đám người vọt vào trong phòng, chỉ một lát sau liền truyền đến tiếng khóc kinh người.
Cơ thể Cố Thanh Hoàn sững lại, một giọt nước mắt rơi xuống áo rồi nhanh chóng biến mất. Cô xoay người quỳ xuống, dập đầu ba lần thật mạnh về phía gian phòng của Diệp thị.
Xin lỗi, Diệp phu nhân, bây giờ tất cả thù hận của chúng ta đều triệt tiêu rồi.
Cô xoay người, Tô Tử Ngữ đứng ngay sau lưng, nước mắt rơi đầy mặt.
Cô đối mặt với ánh nhìn của Tô Tử Ngữ, lặng lẽ không nói lời nào mà lướt ngang qua người hắn ta.