Tưởng Hoằng Văn sững sờ, trong lòng chỉ còn một ý nghĩ, hôn sự biến thành tang sự, hôn sự của Tô Tử Ngữ và Ân Đại Mi này đúng là quá xui xẻo.
Không biết đã động phòng hay chưa!
Cố Thanh Hoàn đứng thẳng người, nói nhỏ: “Luật lệ Đại Chu, phụ mẫu qua đời, người làm quan để tang ba năm.”
Một câu kinh thiên động địa khiến Tưởng Hoằng Văn dựng tóc gáy, tay chân như nhũn ra. Nói vậy, cấm quân trong cung, Nam - Bắc Trực Lệ...
Trong mắt hắn ta lộ vẻ mừng như điên, bàn tay đỡ Cố Thanh Hoàn siết mạnh, hồi lâu mới thở dài nói: “Muội đã tính toán từ trước?”
Cố Thanh Hoàn yên lặng không nói. Không sai, từ lúc phun ngụm máu kia, cô đã mưu tính kĩ lưỡng.
Không ai hiểu rõ tình trạng sức khỏe của Diệp thị hơn cô. Một bông hoa sắp héo tàn, không thể chịu được bất kì cơn gió nào, gió thổi ngang qua liền rụng rơi.
Huống hồ, cô còn tung phụ mẫu mình ra, Diệp thị hoàn toàn không thể nào chịu nổi.
Sử Lỗi nhớ đến ý chỉ trong cung, không thể không cắt đứt suy nghĩ của hai người: “Thanh Hoàn, trong cung truyền muội vào, sức khỏe của muội thế nào?”
Cố Thanh Hoàn hơi giật mình, khẽ than: “Còn chưa chết được.”
Tưởng Hoằng Văn nghe vậy lập tức giậm chân, “Nói gì mà chết với chả sống, mau, ta đưa muội tiến cung.”
“Không truyền mà tự tiện vào cung, huynh không muốn sống nữa sao?”
Tưởng Hoằng Văn gượng cười, “Muội xảy ra chuyện gì, ta có khác gì xong đời đâu!”
…
Hoàng cung đêm Trung thu, lồng đèn đỏ treo cao.
Dạ tiệc bày ở điện Hoàng Cực, chiêu đãi phi tần hậu cung, hoàng thân quốc thích, văn võ đại thần, người có thể vào điện này không giàu thì sang.
Cố Thanh Hoàn vừa đến cửa điện đã thấy Lưu Triệu Ngọc đang đi qua đi lại, thấy cô đến, hắn ta vui mừng.
Đến gần rồi, Cố Thanh Hoàn hỏi nhỏ: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Lưu Triệu Ngọc thấy Tưởng Hoằng Văn ở sau lưng cô bèn vội đè thấp giọng nói: “Không có việc gì, vừa nãy Quý phi uống vài chén rượu, đầu hơi đau nhức, chỉ đích danh cô tới bắt mạch.”
Cố Thanh Hoàn chỉ vào trong: “Bà ấy vẫn còn trong buổi tiệc?”
Lưu Triệu Ngọc gật đầu nói: “Nghe nói cô nôn ra máu? Cẩn thận một chút, Ân Quý phi không phải kẻ dễ đối phó đâu.”
Cố Thanh Hoàn hiểu ý cười.
Phía trước có chuyện cấm túc, phía sau có chuyện Túy Tiên Cư, chuyện nào cũng không tránh khỏi liên quan đến phủ Anh Quốc công. Quý phi vừa đau đầu liền gọi cô đến, quả thật có phần không thích hợp.
Cô tính toán thời gian, chỉ sợ tin dữ của Diệp phu nhân vẫn chưa truyền vào trong cung.
“Đa tạ! Hoằng Văn, ở đây chờ ta.”
“Thật sự không cần ta vào cùng muội?”
“Không cần, ở ngay đại điện, bà ta không dám làm gì ta!” Cố Thanh Hoàn để lại một câu rồi nhấc chân vào điện.
Điện Hoàng Cực phân thành tiền điện hậu điện.
Lúc này trong tiền điện đang ca múa tưng bừng, rượu thịt say sưa. Cô cúi đầu rũ mắt đi tới trước mặt Hoàng thượng và Quý phi, quỳ xuống hành lễ.
Quý phi ngồi bên phải Hoàng đế, mũ ngọc áo phượng, đoan trang diễm lệ, mặt mày hiền hòa, đã lờ mờ có khí thế của bậc mẫu nghi thiên hạ.
“Bình thân đi!”
Hoàng đế cười mỉm, “Quý phi cảm thấy khó chịu, phiền nữ y chẩn mạch.”
“Vâng, Hoàng thượng!”
Cố Thanh Hoàn đứng dậy, bỗng nhiên một ánh mắt nghiêm nghị từ sau lưng phóng đến khiến cô hoảng hốt.
Nhân lúc xoay người, cô dựa vào trực giác nhìn về phía ngọn nguồn ánh mắt kia, đập vào mắt là một đôi mắt không chút gợn sóng, hơi chứa ý cười.
Cô chưa thấy khuôn mặt này bao giờ, dựa vào trang phục trên người, đây chắc chắn phải là lão Túc vương.
Cố Thanh Hoàn gật đầu, rũ mắt xuống, trong lòng hoài nghi. Ánh mắt sắc bén vừa nãy rốt cuộc là của ai?
Có cung nữ nâng Quý phi dậy, xoay người đi vào hậu điện, Cố Thanh Hoàn không hề chậm trễ, đi vào theo.
Lúc này, Hiền vương đang ngồi cũng đột nhiên đứng dậy, “Phụ hoàng, nhi thần lo lắng, muốn vào hậu điện xem thế nào.”
Bảo Khánh đế đang nói chuyện với lão Túc vương, nghe vậy chỉ phất tay áo.
Cố Thanh Hoàn bắt mạch xong liền có phỏng đoán, chỉ là mắc phong hàn nhẹ, cũng không phải bệnh nặng gì. Cô cân nhắc nói rõ mạch tượng, lặng lẽ chờ lệnh.
Quý phi híp mắt nói: “Mời nữ y viết phương thuốc cho ta.”
“Vâng, nương nương.”
Cố Thanh Hoàn cầm giấy bút, viết phương thuốc, cuối cùng đóng ấn của mình lên.
Quý phi thấy cô như vậy, trong mắt hiện vẻ lạnh lẽo, đang định nói lại nghe Hiền vương che miệng nặng nề ho mấy tiếng, bà ta vội hỏi: “Hoàng nhi làm sao vậy?”
Hiền vương đứng lên nói: “Nhi thần đã ho ba ngày, mấy ngày nay cả người mệt mỏi, còn biếng ăn.”
Mẹ con đồng lòng, Quý phi cũng bất chấp sức khỏe của mình, cười híp mắt nói: “Phiền nữ y chẩn mạch cho Hiền vương, lại cho thêm một phương thuốc.”
“Vâng!” Cố Thanh Hoàn khẽ trả lời, thầm lưu ý xung quanh.
Hiền vương nhìn chằm chằm vào mặt Cố Thanh Hoàn, khóe mắt hơi nhướng lên, “Thân thể mẫu phi không thoải mái, chi bằng về cung nghỉ ngơi trước, lát nữa nhi thần lại đến thỉnh an.”
Ân Quý phi gật đầu, đỡ tay cung nữ khoan thai đi ra, đến trước mặt Hoàng đế hành lễ, “Hoàng thượng, thân thể thần thiếp không khỏe, xin được cáo lui trước.”
Bảo Khánh đế ôn hòa cười nói: “Ái phi đi đi! Nghỉ ngơi cho tốt.”
Ân Quý phi ngước mắt lên, đôi mắt đẹp sóng sánh khẽ xoay chuyển, mỉm cười rời đi.
Trong hậu điện, chỉ có vài cung nhân đứng yên hầu hạ.
Hiền vương ngồi ngay ngắn, giơ tay lên, vén tay áo rồi đặt tay lên bàn, ánh mắt nóng rực nhìn mặt Cố Thanh Hoàn, tựa như cười lại tựa như không.
Vẻ mặt Cố Thanh Hoàn bình thản, cô đặt ba ngón tay trắng như ngọc lên phần cổ tay của Hiền vương.
Da thịt chạm nhau, một mùi thuốc trong lành xông thẳng vào mũi, ánh mắt Hiền vương sáng rực, cười nói ngả ngớn: “Cố nữ y, thân thể bản vương có gì không ổn?”
Cố Thanh Hoàn nói: “Không đáng ngại, có triệu chứng của thương hàn, uống vài thang thuốc là khỏe.”
Dứt lời, cô định rụt tay lại, nào ngờ đã bị bàn tay to lớn của gã đàn ông kia siết chặt lấy.
Cố Thanh Hoàn không ngờ gã lại lớn mật đến vậy, ánh mắt cô lạnh tanh nhìn về phía gã, “Vương gia muốn gì?”
Hiền vương tham lam nhìn môi cô, cười nói: “Nữ y đừng nóng vội, hiện tại bụng bản vương hơi quặn đau, cô giúp bản vương xem xem.”
Dứt lời, gã buông tay, nằm nhoài xuống giường, “Người đâu, cởi áo ngoài cho bản vương.”
Cố Thanh Hoàn nhìn khuôn ngực hở hang của gã, thầm cười lạnh, cô đi đến bên cạnh gã, nửa ngồi nửa quỳ xuống, thản nhiên cười đáp.
“Đau bụng, có một huyệt vị phải thi châm. Vương gia nhịn đau, ta thi châm cho vương gia.” Dứt lời, tay ngọc đảo qua, ngâm châm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh nến.
Hiền vương nhạy bén đến cỡ nào, ánh mắt gã lóe lên, đưa tay kéo cô gái ôm vào lòng.
Ánh mắt Hiền vương trầm xuống, gã thấy có dòng điện chạy khắp người, vật sưng phồng kia lại to hơn mấy phần.
“Nàng...”
Gã còn chưa nói xong, ngón tay để nơi lồng ngực khẽ động, ngân châm kẹp giữa ngón tay đâm vào nửa tấc.
“Vương gia cứ việc thử xem, chỉ sợ thử rồi, đời này long căn của Vương gia cũng chẳng còn long uy nữa.”
Sắc mặt Hiền vương thay đổi liên tục, cây kim kia đã đâm vào huyệt nào đó của gã, khiến gã đau nhức không gì sánh được, vật sưng phồng không còn chút oai hùng nào, lập tức mềm nhũn.
Vẻ mặt gã dữ tợn, cũng không cam lòng mà đẩy phần bụng dưới lên, “Cố Thanh Hoàn, bản vương coi trọng ngươi, nếu ngươi bằng lòng, bản vương sẽ đảm bảo ngươi một đời vinh hoa phú quý. Địa vị của ngươi trong tương lai chỉ dưới vương phi.”
“Nếu ta không muốn?” Cố Thanh Hoàn mỉa mai đáp lại.
Hiền vương cười ha hả, ánh mắt lạnh lẽo, “Ngươi theo Tưởng lão Thất sẽ không có kết quả tốt đẹp gì, sớm muộn cũng có ngày bản vương xử lí cái Tưởng gia đó... Ngươi không thoát nổi đâu.”
“Hừ, chỉ sợ ngài không có cái mệnh ấy!”
Hiền vương giận tím mặt, xoay người đè cô dưới thân, cái cổ nhỏ nhắn yêu kiều của cô gái chẳng chịu nổi một cú siết tay, lại có một vẻ đẹp khác lạ.
“Cố Thanh Hoàn, ngươi hãy chờ xem ta có cái mệnh kia hay không.”
Cố Thanh Hoàn đối đầu với ánh mắt thâm độc mà bỉ ổi của gã, đôi môi tái nhợt giương lên nụ cười mỉa.
“Vương gia, ta dám cam đoan không đến hai năm, Thọ vương nhất định sẽ ngồi lên ngai vàng kia. Cái ngày vương gia mong đợi sẽ không bao giờ tới.”
Hiền vương nhìn cô chòng chọc, ánh mắt như muốn đục một cái lỗ trên người cô.
Bỗng nhiên gã cười thâm trầm rồi bật dậy bỏ đi.
Cố Thanh Hoàn vuốt lồng ngực, hơi thở yếu ớt, cô lau trán mới phát hiện người đã ướt đẫm mồ hôi.
Gã đã không hề cố kỵ, không nể nang mặt mũi, chỉ sợ trận chiến ác liệt trong dự đoán đã sắp đến rồi.
Hiền vương ra khỏi nội điện, vẻ mặt không có gì thay đổi, tiếp tục ngồi ngay ngắn xem ca múa, khóe mắt liếc thấy thị vệ thiếp thân ló đầu vào nhìn quanh, gã khoát tay ra hiệu hắn tiến đến.
Thị vệ đi đến bên cạnh Hiền vương, khẽ thì thầm.
Chỉ trong tích tắc, khuôn mặt anh tuấn đến mức yêu nghiệt của Hiền vương liền trầm xuống.
Lúc này, Ân Quý phi đã ra khỏi điện Hoàng Cực, thấy ánh trăng hôm nay quá đẹp, bèn nói với các cung nhân sau lưng: “Các ngươi không cần đi theo, có Minh Xuân là được. Ta đi đài Quỳnh Hoa thưởng trăng.”
Cung nhân không dám mở miệng, lần lượt tản đi.
Ân Quý phi vịn tay Minh Xuân, đi đến đài Quỳnh Hoa.
Đài Quỳnh Hoa được trang trí cực đẹp, hôm nay Trung thu, cả nước đón mừng, vì vậy ở đây không có mặt bất kì cung nhân nào. Lúc hai chủ tớ đi qua hòn giả sơn thì thấy một người đàn ông đứng chắp tay sau lưng dưới ánh trăng như nước.
Trái tim Ân Quý phi đập thình thịch, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười, “Minh Xuân, canh chừng cho bản cung.”
Người đàn ông nghe tiếng động thì xoay người lại, ánh mắt vừa dịu dàng vừa thâm tình.
Ân Quý phi chợt cảm mặt mình nóng như lửa đốt, không nhịn được mà nhào vào lòng người đàn ông.
“Nghị Hổ!”
Minh Xuân nghe tiếng gọi này, sợ đến kinh hồn tán đảm, lập tức xoay người sang chỗ khác, nhìn khắp nơi.
Người đàn ông kéo Ân Quý phi vào lòng, khẽ vận công, nháy mắt hai người đã vào nơi sâu trong hòn giả sơn. Còn chưa đứng vững, bàn tay người đàn ông đã vỗ về vòng eo thon thả, mềm mại của người trong lòng, hôn lên đôi môi mềm, bàn tay sờ soạng dưới làn váy của người đàn bà.