“Không cần!”
Thạch Dân Uy quả quyết: “Sau chuyện lần này, bên phía vương gia không được để xảy ra bất kỳ sai lầm nào thêm nữa. Nếu không tất cả mọi công sức đều đổ sông đổ biển.”
Tưởng Hoằng Văn nhìn Thạch Dân Uy với ánh mắt sâu thẳm, đáy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Người này, đúng là có tài!
“Còn có một việc, Thất gia cần phải chuẩn bị tinh thần.” Giọng Sử Lỗi thản nhiên vang lên.
“Việc gì?”
Sử Lỗi đứng dậy bước đến bên cạnh hắn ta, thở dài rồi đáp: “Tưởng gia!”
Tưởng Hoằng Văn có cảm giác như bị giáng một cú vào đầu, khiến hắn ta cũng phải choáng váng.
Sớm muộn gì Tưởng gia cũng sẽ biết, lão tổ tông thì còn dễ nói chuyện, nhưng e là sẽ khó ăn nói với mẫu thân. Nếu là trước đây, bản thân hắn ta không có gì cần bận tâm, hoàn toàn có thể phủi mông mặc kệ, đợi Đình Lâm về rồi giải quyết sau.
Nhưng hiện tại có Sử Tùng Âm, chuyện không còn đơn giản nữa.
…
Lúc này, trong Tưởng gia, các phòng đều đã tề tụ tại viện của lão tổ tông.
Sắc mặt mọi người đều không dễ coi.
Một Thọ vương, một Cố Thanh Hoàn, một người là người Tưởng gia dựa vào, một người là Thất nãi nãi tương lai của Tưởng gia.
Hai người này có quan hệ mật thiết với Tưởng gia lại gây ra sóng to gió lớn. Nếu xử lý không cẩn thận, ngay cả Tưởng gia cũng sẽ bị liên lụy.
Gương mặt của Trương thị càng khó coi hơn nhiều. Lời đồn ngoài kia nghe vô cùng chân thật, lỡ như chuyện này là thật thì phải làm sao đây?
Tưởng gia không thể để mất mặt như vậy được.
Nghĩ đến đây, Trương thị nhìn qua con dâu Chu thị, ý bảo con dâu mở miệng trước.
Chu thị chỉ đành đánh liều nói: “Lão tổ tông, người xem có cần điều tra coi những tin đồn này từ đâu ra không?”
Lão tổ tông ngước mắt nhìn qua, ánh mắt vô cùng sắc bén: “Điều tra cái gì, đã là tin đồn thì không thể coi là thật. Một người ở xa ngàn dặm, một người hầu hạ bên cạnh Hoàng đế, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có thể là chuyện bịa đặt.”
Đại lão gia vuốt râu ngẫm nghĩ, nói: “Mẫu thân nói đúng. Theo con thấy, trong chuyện này có rất nhiều việc cần phải phân tích kỹ hơn, vẫn nên đợi Hoàng đế về Kinh rồi hãy quyết định. Chúng ta không thể tự làm rối mình.”
“Cũng là con hiểu biết!”
Lão tổ tông nhìn con trai cả, răn dạy: “Hiện giờ người trong thiên hạ này đều đang nhìn chằm chằm Tưởng gia chúng ta. Mỗi người các con, ăn cơm cứ ăn, dạy học cứ dạy, tiếp tục như bình thường cho ta. Chuyện này liên quan quá lớn, không cẩn thận khéo…”
“Khụ… khụ…” Đại lão gia ho nhẹ, ý bảo mẫu thân mình đừng nói thêm nữa.
Lão tổ tông hiểu ý, nói tiếp: “Trời còn không sụp được đâu, về hết đi. Đại thiếu nãi nãi ở lại.”
Đợi mọi người đi hết, Chu thị đỡ lão tổ tông, từ từ đi về phòng: “Bây giờ lão Thất đang ở Cố phủ, có cần sai người kêu đệ ấy về không?”
Lão tổ tông vỗ về tay cháu dâu mình, lắc đầu bảo: “Không cần. Chuyện này thấy thế nào cũng có vẻ kỳ quái, sợ là bây giờ nó cũng đang đau đầu.”
Chu thị thấp giọng nói: “Con bé Thanh Hoàn đó, nhìn cũng không giống hạng người như vậy, trong chuyện này có gì đó mà chúng ta không biết chăng?”
Lão tổ tông đưa cây gậy trong tay qua, chậm rãi ngồi xuống mép giường, trong mắt có vẻ suy tư.
“Bọn chúng đều là những đứa trẻ có chừng mực, chúng ta không cần phải quan tâm quá nhiều. Bảo con ở lại, là để con dặn dò đám người trong phủ không được loan truyền bậy bạ, không được nói năng lung tung. Kẻ nào dám ở sau lưng khua môi múa mép thì đuổi hết ra ngoài cho ta.”
“Lão tổ tông yên tâm.”
“Nếu rảnh rỗi thì năng qua tâm sự với mẹ chồng của con. Nó hay suy nghĩ nhiều, lại rất quan tâm lão Thất, mấy ngày nay e là tâm lý sẽ khó chịu lắm.”
Chu thị gật đầu đáp: “Lão tổ tông yên tâm, con biết rõ.”
“Vị bên lục phòng thế nào rồi?”
Chu thị sửng sốt, vội trả lời: “Thưa lão tổ tông, quy củ thì vẫn tuân theo, chỉ là thủ đoạn khá lợi hại, ngày nào Lục gia cũng đến viện của cô ta, mây mưa hàng đêm.”
“Hằng ngày đều có người nhìn cô ta uống thuốc tránh thai chứ?”
Tưởng gia xưa nay coi trọng khuôn phép. Trước khi chính thất có con thì thiếp thất không được phép có.
Chu thị đáp: “Ngày nào Tam phu nhân cũng giám sát cẩn thận, lão tổ tông cứ yên tâm.”
“Hừ!”
Bà cụ hừ lạnh, nói: “Trong cả phủ này, chỉ có cô gái đó là ta không yên tâm! Cứ chờ mà coi, dã tâm của cô ta lớn lắm!”
Chu thị nghẹn lời.
…
Cuối Thu năm Bảo Khánh thứ bốn mươi.
Hoàng đế rời khỏi Sơn Đông, dừng chân ở hành cung.
Đêm đó, một người cưỡi ngựa phi thẳng vào hành cung, lập tức lấy lệnh bài ra. Vừa nhìn thấy lệnh bài, nội thị vội vàng dẫn người vào trong điện.
Thấy người tới, Lý công công ra lệnh đứng chờ một hồi. Sau khi vào trong điện bẩm báo, ông ta mới đi ra dẫn người nọ vào trong.
Lúc này Bảo Khánh đế mới tắm rửa xong, trên người mặc đạo bào màu vàng sáng rộng thùng thình. Nhìn thấy người tới, ông ta thản nhiên hỏi: “Trong Kinh có chuyện gì?”
Người kia đi lên phía trước, thì thầm mấy câu. Sắc mặt Bảo Khánh đế lập tức thay đổi: “Lời đồn từ đâu ra?”
Người kia thưa: “Bẩm Hoàng thượng, ba ngày trước được truyền ra từ quán rượu, trà phường, y quán, chợ phiên. Miêu tả nghe chân thật vô cùng, hiện giờ đã truyền khắp Kinh thành.”
“Có tra ra được là do ai làm không?”
“Trương thống lĩnh phái người điều tra kỹ lưỡng, dường như là có người cố ý loan truyền. Nhưng thật sự là người trong Kinh thành quá hỗn tạp, bởi vậy không tra ra được là ai.”
Bảo Khánh đế phất tay một cái. Sau khi quỳ lạy thì người kia nhanh chóng rời đi.
“Người đâu, truyền Cố nữ y tới gặp trẫm.”
Thấy sắc mặt Hoàng đế không tốt, trong lòng Lý công công giật thót, ông ta cũng không dám hỏi nhiều, vội sai người đi kêu.
Tiểu thái giám chạy nhanh vào khu tiểu viện dành cho phi tần và cung nữ đi theo, tới chỗ của Cố Thanh Hoàn, gọi bằng giọng the thé: “Cố nữ y, Hoàng thượng triệu kiến!”
Cố Thanh Hoàn đang cầm sách y đọc, nghe vậy, thoáng giật mình.
Từ sau hôm đó, Hoàng thượng ra lệnh cho cô nghỉ ngơi thoải mái, không có việc gì thì không cần ra ngoài, bắt mạch hay kê đơn đều do một mình Lưu Triệu Ngọc thực hiện. Rõ ràng là Hoàng thượng đã nảy sinh sự ngờ vực với cô.
Bây giờ lại triệu khiến cô vào lúc đêm khuya, không biết đã xảy ra chuyện gì?
Sau một hồi hốt hoảng, cô đã bình tĩnh lại, để sách y xuống, từ từ đi đến trước gương.
Diệp Thanh bước tới: “Tiểu thư, nô tỳ giúp người chải đầu.”
Cố Thanh Hoàn nhìn thấy vẻ mặt mày cau có của Diệp Thanh ở trong gương, trong lòng biết cô ấy đang lo lắng nên cười nói: “Là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh khỏi. Chải tóc cho ta đi.”
“Tiểu thư, trang điểm theo lối nữ y hay là theo lối cô nương bình thường?”
Cố Thanh Hoàn mỉm cười, cầm lấy cây trâm hoa mai trên bàn: “Cô nương bình thường đi, ít nhiều có thể khiến người ta thương tiếc.”
Nghe vậy, động tác trong tay Diệp Thanh thoăn thoắt, dứt khoát.
Sau khi mọi thứ đã ổn thỏa, Cố Thanh Hoàn chầm chậm đi vào trong điện. Cô quỳ xuống, cúi đầu hành lễ. Cái trán đập xuống nền đất lạnh lẽo, phát ra tiếng vang trầm đục.
Hoàng đế cũng không kêu cô đứng dậy, chỉ mặc cho cô quỳ ở đó.
Cố Thanh Hoàn hơi bất an. Cô rũ mắt, kiềm chế biểu cảm trên khuôn mặt.
Lý công công đứng một bên thấy vậy, cũng thoáng nảy sinh cảm giác không đành lòng. Con gái đẹp quá cũng không phải là chuyện tốt.
Cố nữ y này có gương mặt tuyệt sắc, ở trong cung làm việc mà vẫn giữ được chủ kiến riêng của mình, cũng khó trách lại khiến cho Hiền vương, Thọ vương đều sinh lòng yêu thích.
Bảo Khánh đế phất tay một cái, nội thị đứng yên xung quanh lần lượt lui ra.
“Cố nữ y, tim trẫm hơi khó chịu, ngươi bắt mạch cho trẫm đi.”
“Vâng, Hoàng thượng!”
Cố Thanh Hoàn chật vật bò dậy, đi đến bên cạnh Hoàng đế, lại quỳ xuống rồi mới đưa tay bắt mạch.
Vừa chẩn mạch xong, tim Cố Thanh Hoàn giật thót. Cô không ngờ rằng chỉ trong mười ngày ngắn ngủi, mạch tượng của Hoàng đế đã trở nên nặng nề và yếu ớt đến nước này.
Lưu Triệu Ngọc làm ăn kiểu gì không biết?
Bảo Khánh đế nhìn cô, nói bằng giọng bình thản: “Cố nữ y, bệnh của trẫm thế nào?”
Cố Thanh Hoàn thoáng suy tư rồi khẽ đáp: “Mạch tượng của Hoàng thượng không được tốt. Tả thốn trầm*, hữu quan trầm phục**, tả thốn tế mà vô lực, hữu quan hư mà vô thần… “
(*) Tả thốn trầm: nhiệt động ở dưới gây nên tâm nhiệt, đởm hàn. Tâm nhiệt sinh ra chứng thao cuồng, cười nói chạy nhảy liên miên, ảo tưởng, ảo giác, thần kinh không ổn định. Đởm hàn gây ra chứng chán ăn, kém ăn, ăn không tiêu, ăn mỡ đau bụng.
(**) Hữu quan trầm gây ra chứng chảy máu cam, đau phần ngực sườn, căng tức thái dương, hốc mắt, mai hạch khí.
“Những lời này trẫm đã nghe rồi.” Bảo Khánh đế lên tiếng cắt ngang, ánh mắt thâm trầm nhìn về phía cô.
“Hoàng thượng muốn nghe điều gì?”
“Trẫm muốn biết, trẫm còn có thể cầm cự được bao lâu?” Giọng Bảo Khánh đế thoải mái, nửa đùa nửa thật.
Trái tim Cố Thanh Hoàn thì đã đập dồn dập như đánh trống. Cô hiểu rất rõ lời này của Hoàng đế tuyệt đối không phải đùa. Lúc này Hoàng đế gọi cô tới, chẳng lẽ là vì chuyện này?
“Cố nữ y, trẫm muốn nghe lời nói thật.” Bảo Khánh đế nhìn thẳng vào cô.
Cố Thanh Hoàn cẩn thận đáp: “Với tình huống của Hoàng thượng, điều dưỡng cẩn thận thì kiên trì thêm hai ba năm không thành vấn đề.”
“Sau hai ba năm thì thế nào?”
Cố Thanh Hoàn lắc đầu, thật lòng đáp: “Thanh Hoàn bất lực.”
Đời người do mệnh, phú quý do trời. Diêm vương muốn ngươi canh ba chết, vậy sẽ không để người sống đến canh năm. Cô chỉ là thầy thuốc, không phải thần.
Ba năm, đã là lời an ủi, hai năm đã là cực hạn.
Ánh mắt Bảo Khánh đế hơi âm trầm. Ông ta như cảm thán, lại như khổ sở bảo: “Xem ra… thời gian của trẫm không còn nhiều nữa, chuyện đại sự quốc gia cũng nên quyết định rồi.”
Trái tim Cố Thanh Hoàn đột nhiên đập cực nhanh. Cô không hiểu dụng ý của Hoàng đế là gì khi nói với cô những lời này, theo lý thì Hoàng đế không nên nhắc chuyện này ở trước mặt cô.
Chẳng lẽ… Cố Thanh Hoàn không dám nghĩ tiếp.
Bảo Khánh đế trấn định lại rất nhanh. Ông ta nhướng mày nhìn cô gái đang quỳ trên mặt đất, hỏi: “Nữ y có từng đọc sách?”
Tim Cố Thanh Hoàn đập thình thịch, cô thoáng suy tư rồi đáp: “Thanh Hoàn từ nhỏ đã ngu ngốc, ngoại trừ có chút thiên phú về phương diện y thuật ra, thần cũng không hiểu gì nhiều về sách vở, thêu thùa, cũng rất ít đọc sách.”
Bảo Khánh đế nói: “Nữ y rảnh rỗi thì nên đọc thêm sách đi.”
Cố Thanh Hoàn khom người: “Thanh Hoàn luôn ngu dốt.”
“Vào thời Tam quốc, Tào Tháo có một người con trai tên Tào Thực, người này từng viết một bài ‘Lạc Thần Phú’, ngươi có biết hắn viết bài này cho ai không?”
Miệng Cố Thanh Hoàn đắng chát. Cô đã sống hai đời, sao có thể không biết.
“Lạc Thần Phú” của Tào Thực được viết cho Chân Mật.
Chân Mật xinh đẹp, vô cùng hấp dẫn. Bà ta là con dâu của Viên Thiệu, sau trận Quan Độ đã rơi vào tay Tào Tháo. Con trai Tào Tháo là Tào Phi và Tào Thực đều vô cùng yêu thích bà ta. Cuối cùng, là Tào Phi đã ôm được mỹ nhân về.
Hồng nhan nghiêng nước, để rồi khiến huynh đệ hai người trở mặt thành thù. Tào Thực nổi tiếng với tài năng bước bảy bước làm thành một bài thơ, song vẫn bị Tào Phi đả kích khắp nơi. Một vương tử quý tộc đang sống an nhàn, sung sướng, cuối cùng lại buồn bực không vui, mất sớm khi còn trẻ.
Kết quả của Chân Mật cũng thê thảm vô cùng. Nhan sắc tàn phai, khó chiếm lại được sự sủng ái của đế vương, cuối cùng chết bởi âm mưu của phụ nữ chốn hậu cung.
Hoàng đế lấy bài phú này để cảnh cáo cô, rõ ràng đã coi cô thành đầu sỏ gây nên chuyện huynh đệ bất hòa lần này.
“Bẩm Hoàng thượng, Thanh Hoàn có nghe nói qua.”
Bảo Khánh đế cười lạnh nhạt: “Nữ y so với Chân Mật thì thế nào?”
Cô Thanh Hoàn thản nhiên đáp: “Không bằng một phần vạn.”
“Theo trẫm thấy, ngươi vượt xa bà ta.”
Cố Thanh Hoàn cúi đầu im lặng, trong lòng lại cười mỉa mai.
Đắc Kỷ chọc Trụ, Tây Thi khiến Ngô diệt vong, Dương Quý phi khiến nhà Đường suy vong, sách sử ghi chép, không khỏi than một tiếng, hồng nhan họa thủy. Nhưng rốt cuộc tất cả đều là lỗi của ai, Cố Thanh Hoàn không muốn tranh luận, cũng không thèm tranh luận.
“Tại sao nữ y không nói lời nào?”